Phiền Toái! Giao Nhân Mang Thai Của Âu Thất Gia Chạy Mất Rồi!
Từ Giờ Trở Đi,...
2024-11-20 19:39:19
Anh vốn dĩ chỉ có ham muốn phá hủy bạo lực đối với những thứ đẹp đẽ, nhưng cô lại là ngoại lệ.
“Thì ra chỉ là một con ngốc chỉ biết lo chạy thoát thân.”
Âu Tôn khẽ hừ một tiếng, đột nhiên buông tay.
Đây là định tha cho cô sao?
Thời Vân Âm cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay người đàn ông, đứng vững trên mặt đất.
Cô nhanh chóng suy tính làm cách nào để chạy đến lối ra gần nhất, đầu ngón chân vừa xoay nhẹ…
Âu Tôn lại lên tiếng: "Không sao, tôi không chê em ngốc."
Thời Vân Âm: "?"
Trong giây tiếp theo, Thời Vân Âm chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, cổ cô truyền đến cảm giác lạnh buốt, ngay sau đó là tiếng "cạch" khi một chiếc vòng cổ được khóa lại.
Cô cúi đầu nhìn xuống, liền thấy một chiếc vòng cổ thêu hình hổ được đeo lên cổ mình!
Chiếc vòng cổ ấy được nối với một sợi dây xích vàng mảnh, mà đầu dây đang nằm trong tay Âu Tôn.
Rồi, cô nghe thấy giọng nói đầy kiêu ngạo của anh vang lên, tuyên bố với cô:
"Em đã giết thú cưng của tôi, vậy nên từ giờ trở đi, em chính là thú cưng của tôi."
Người đàn ông này đang nói cái logic quái quỷ gì vậy?!
Thời Vân Âm câm nín, lập tức đưa tay lên định kéo chiếc vòng cổ trên cổ mình ra, nhưng Âu Tôn chỉ cần nhẹ nhàng giật dây xích, cô liền loạng choạng vài bước, trán đập thẳng vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Mùi hương lạnh lẽo thanh mát từ người đàn ông tựa như lông vũ lướt qua, khiến trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác lạ lùng chưa từng có, càng khiến cô thêm tức giận!
Thời Vân Âm lập tức vươn tay chộp lấy Âu Tôn, cố giật lấy sợi dây xích đang trói buộc mình.
Diệp Phong đứng sau kinh ngạc hét lên: “Thất gia…” Cô gái giao nhân này không muốn sống nữa sao?!
Nhưng Âu Tôn không hề nổi giận, ngược lại, anh đưa tay giữ lấy eo cô, đón lấy thân hình nhỏ bé đang lao tới.
Giọng nói lười biếng của anh mang theo chút trêu chọc: "Tự mình nhào vào lòng? Còn nhỏ tuổi, tiếng người còn không hiểu, mà đã biết quyến rũ đàn ông sao."
"Ơ…" Quyến rũ ông nhà anh!
Thời Vân Âm bị Âu Tôn mạnh mẽ ôm chặt, dưới lớp lụa mỏng rách nát trên người, làn da lộ ra của cô trực tiếp chạm vào cánh tay lạnh lẽo của anh.
Nhiệt độ cơ thể hơi lạnh tự nhiên của người đàn ông truyền đến, khiến cô không hiểu sao cảm thấy tim mình đập nhanh, lập tức vùng vẫy không ngừng.
Nhưng Âu Tôn hoàn toàn không có ý định buông tay, ngược lại còn siết chặt hơn, nhìn bộ dạng cô nghiến răng nghiến lợi vì tức giận, anh lại thấy thú vị vô cùng.
Lúc này, gã thương nhân đấu giá thành công kéo thân hình béo mập của mình chạy tới, khi nhìn thấy Thời Vân Âm, ánh mắt ông ta sáng lên đầy dục vọng: “Đây là báu vật giao nhân mà tôi đã bỏ tiền ra mua… cô ấy là của tôi!”
Nhưng ông ta còn chưa kịp tiến gần đến Âu Tôn, đã bị Diệp Phong rút súng chĩa thẳng vào trán.
Tên thương nhân không dám động đậy, sắc mặt giận dữ đỏ bừng như gan lợn: “Các người có biết tôi là ai không? Tôi…”
“Trương tổng, đừng tìm đường chết!” Đấu giá viên vội vàng bước lên kéo ông ta lại, đầy giận dữ liếc ông ta một cái.
Nhưng khi nhìn về phía Âu Tôn, thái độ của anh ta lập tức trở nên vô cùng cung kính, khúm núm cúi đầu: “Thất gia, là do giao nhân của chúng tôi không biết điều, trong lúc chạy trốn đã vô tình làm vật phẩm của ngài bị thương. Chúng tôi nguyện bồi thường gấp đôi cho ngài…”
Vẻ mặt thờ ơ ban đầu của Âu Tôn lập tức biến sắc khi nghe thấy cụm từ “giao nhân của chúng tôi”, đôi mắt đen sâu thẳm yêu dị lập tức ánh lên một tia lạnh lẽo không vui.
“Thì ra chỉ là một con ngốc chỉ biết lo chạy thoát thân.”
Âu Tôn khẽ hừ một tiếng, đột nhiên buông tay.
Đây là định tha cho cô sao?
Thời Vân Âm cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay người đàn ông, đứng vững trên mặt đất.
Cô nhanh chóng suy tính làm cách nào để chạy đến lối ra gần nhất, đầu ngón chân vừa xoay nhẹ…
Âu Tôn lại lên tiếng: "Không sao, tôi không chê em ngốc."
Thời Vân Âm: "?"
Trong giây tiếp theo, Thời Vân Âm chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, cổ cô truyền đến cảm giác lạnh buốt, ngay sau đó là tiếng "cạch" khi một chiếc vòng cổ được khóa lại.
Cô cúi đầu nhìn xuống, liền thấy một chiếc vòng cổ thêu hình hổ được đeo lên cổ mình!
Chiếc vòng cổ ấy được nối với một sợi dây xích vàng mảnh, mà đầu dây đang nằm trong tay Âu Tôn.
Rồi, cô nghe thấy giọng nói đầy kiêu ngạo của anh vang lên, tuyên bố với cô:
"Em đã giết thú cưng của tôi, vậy nên từ giờ trở đi, em chính là thú cưng của tôi."
Người đàn ông này đang nói cái logic quái quỷ gì vậy?!
Thời Vân Âm câm nín, lập tức đưa tay lên định kéo chiếc vòng cổ trên cổ mình ra, nhưng Âu Tôn chỉ cần nhẹ nhàng giật dây xích, cô liền loạng choạng vài bước, trán đập thẳng vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Mùi hương lạnh lẽo thanh mát từ người đàn ông tựa như lông vũ lướt qua, khiến trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác lạ lùng chưa từng có, càng khiến cô thêm tức giận!
Thời Vân Âm lập tức vươn tay chộp lấy Âu Tôn, cố giật lấy sợi dây xích đang trói buộc mình.
Diệp Phong đứng sau kinh ngạc hét lên: “Thất gia…” Cô gái giao nhân này không muốn sống nữa sao?!
Nhưng Âu Tôn không hề nổi giận, ngược lại, anh đưa tay giữ lấy eo cô, đón lấy thân hình nhỏ bé đang lao tới.
Giọng nói lười biếng của anh mang theo chút trêu chọc: "Tự mình nhào vào lòng? Còn nhỏ tuổi, tiếng người còn không hiểu, mà đã biết quyến rũ đàn ông sao."
"Ơ…" Quyến rũ ông nhà anh!
Thời Vân Âm bị Âu Tôn mạnh mẽ ôm chặt, dưới lớp lụa mỏng rách nát trên người, làn da lộ ra của cô trực tiếp chạm vào cánh tay lạnh lẽo của anh.
Nhiệt độ cơ thể hơi lạnh tự nhiên của người đàn ông truyền đến, khiến cô không hiểu sao cảm thấy tim mình đập nhanh, lập tức vùng vẫy không ngừng.
Nhưng Âu Tôn hoàn toàn không có ý định buông tay, ngược lại còn siết chặt hơn, nhìn bộ dạng cô nghiến răng nghiến lợi vì tức giận, anh lại thấy thú vị vô cùng.
Lúc này, gã thương nhân đấu giá thành công kéo thân hình béo mập của mình chạy tới, khi nhìn thấy Thời Vân Âm, ánh mắt ông ta sáng lên đầy dục vọng: “Đây là báu vật giao nhân mà tôi đã bỏ tiền ra mua… cô ấy là của tôi!”
Nhưng ông ta còn chưa kịp tiến gần đến Âu Tôn, đã bị Diệp Phong rút súng chĩa thẳng vào trán.
Tên thương nhân không dám động đậy, sắc mặt giận dữ đỏ bừng như gan lợn: “Các người có biết tôi là ai không? Tôi…”
“Trương tổng, đừng tìm đường chết!” Đấu giá viên vội vàng bước lên kéo ông ta lại, đầy giận dữ liếc ông ta một cái.
Nhưng khi nhìn về phía Âu Tôn, thái độ của anh ta lập tức trở nên vô cùng cung kính, khúm núm cúi đầu: “Thất gia, là do giao nhân của chúng tôi không biết điều, trong lúc chạy trốn đã vô tình làm vật phẩm của ngài bị thương. Chúng tôi nguyện bồi thường gấp đôi cho ngài…”
Vẻ mặt thờ ơ ban đầu của Âu Tôn lập tức biến sắc khi nghe thấy cụm từ “giao nhân của chúng tôi”, đôi mắt đen sâu thẳm yêu dị lập tức ánh lên một tia lạnh lẽo không vui.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro