Phiền Toái! Giao Nhân Mang Thai Của Âu Thất Gia Chạy Mất Rồi!
Em Không Hiểu T...
2024-11-20 19:39:19
Hai tiếng súng vang lên cùng lúc.
Một viên đạn bắn rơi khẩu súng trên tay đấu giá viên. Anh ta quay đầu, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đầy uy nghi đột ngột xuất hiện trước mặt mình, sợ đến trừng lớn mắt: “Thất… Thất gia…”
Viên đạn còn lại do đấu giá viên run tay, bắn trượt, găm vào chiếc roi vàng đang treo giữa không trung, làm roi đứt lìa.
Tay Thời Vân Âm chợt trống rỗng, cả người rơi thẳng xuống dưới.
Cô lập tức xoay người, định nhảy sang hướng khác.
Nhưng một bàn tay thon dài nhanh như chớp vươn tới, siết chặt cổ chân mảnh khảnh của cô.
Thời Vân Âm mất thăng bằng, cả cơ thể bị một lực mạnh kéo lại, rơi thẳng vào vòng tay lạnh lẽo cứng rắn.
Luồng áp lực mạnh mẽ tỏa ra từ người đàn ông, khiến Thời Vân Âm nghẹt thở vài giây.
Cô lập tức chống hai tay vào ngực người đàn ông, đầu gối cũng không ngần ngại thúc mạnh vào bụng anh, nhanh chóng tìm cách thoát khỏi sự khống chế bá đạo này!
Nhưng người đàn ông chỉ dùng một tay nắm chặt cổ tay cô, đồng thời dùng chân dài đè chặt chân cô.
Ngay khoảnh khắc Thời Vân Âm bị khống chế, hai ngón tay thon dài bất ngờ bóp chặt cằm cô, cưỡng ép ngẩng đầu lên.
Thời Vân Âm tức giận ngước mắt, bất ngờ chạm vào đôi mắt đen thẫm yêu dị—
Người đàn ông trước mặt vô cùng anh tuấn, cũng rất trẻ, sở hữu một gương mặt đẹp đến mức yêu nghiệt, ngũ quan sắc nét, làn da trắng lạnh mang vẻ quý tộc bệnh hoạn, đôi mắt đào hoa, sống mũi cao, phía dưới là đôi môi mỏng đỏ tươi như máu.
Đôi môi anh hơi nhếch tự nhiên, khiến ngay cả khi không nói gì cũng toát lên vẻ lạnh lùng đáng sợ.
Âu Tôn cứ thế nhìn cô, ánh mắt như tia X quang xuyên thấu, quan sát và dò xét từng chút một.
Vừa rồi, khi nghe tiếng động, anh liếc qua, tình cờ thấy cô gái đang liều mạng leo lên bằng chiếc roi vàng, đôi mắt xanh biếc đầy ánh sáng của khát vọng sống và hy vọng.
Sống động, rực rỡ đến mức vô tình khơi dậy cảm giác muốn chinh phục và tàn phá trong anh.
Không ngờ lại không phải một thứ bỏ đi mặc người khác ức hiếp.
Mà là… một thứ thú vị.
Âu Tôn dùng ngón tay lướt qua đôi môi cô, ác ý ấn đau: “Nhóc con, em có biết mình vừa phạm sai lầm gì không?”
“Ơ…” Anh dựa vào đâu mà gọi cô là nhóc con? Chẳng lẽ anh lớn lắm sao?
“Em vừa làm chết con hổ nhỏ tôi mua…” Âu Tôn khẽ cười, hỏi: “Em nói xem, giờ phải làm thế nào?”
Anh muốn cô lấy mạng đền mạng sao?
Người đàn ông này vì có gương mặt đẹp nên suy nghĩ cũng ảo tưởng như vậy sao?
Thời Vân Âm không đoán được anh định làm gì mình, ánh mắt lập tức tràn ngập cảnh giác mạnh mẽ.
Cô luôn biết rằng, trong mắt những con người thuần huyết này, cô là dị loại, chẳng khác gì thú vật, có thể tùy ý ngược đãi hay giết chết.
Thấy cô không trả lời, Âu Tôn nhướng mày, ngón tay thon dài bóp nhẹ dái tai nhỏ nhắn của cô, như chơi đùa đồ chơi: “Em không hiểu tiếng người sao?”
"Ơ..." Ủa? Câu hỏi này thú vị ghê.
Ánh mắt Thời Vân Âm thoáng hiện vẻ tinh ranh, trong lòng thầm nghĩ người đàn ông này thân thủ không tầm thường, phía sau còn có nhiều vệ sĩ đi theo như vậy, nếu cứng đối cứng thì không khôn ngoan, chi bằng giả bộ yếu để đánh lừa.
Bị gia đình kia bán vào đây đã ba năm, Thời Vân Âm chưa bao giờ mở miệng nói chuyện trước mặt người khác, sớm đã quen với việc giả vờ câm lặng.
Vì vậy, cô tiếp tục giả vờ như một kẻ không biết gì, không nói không rằng, chỉ trừng mắt nhìn anh đầy hung dữ.
Giống như một con thú nhỏ bị chọc giận.
Nhưng trong đôi mắt xanh biếc ấy lại là sự trong trẻo không lẫn chút tạp chất.
Thật đẹp...
Một viên đạn bắn rơi khẩu súng trên tay đấu giá viên. Anh ta quay đầu, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đầy uy nghi đột ngột xuất hiện trước mặt mình, sợ đến trừng lớn mắt: “Thất… Thất gia…”
Viên đạn còn lại do đấu giá viên run tay, bắn trượt, găm vào chiếc roi vàng đang treo giữa không trung, làm roi đứt lìa.
Tay Thời Vân Âm chợt trống rỗng, cả người rơi thẳng xuống dưới.
Cô lập tức xoay người, định nhảy sang hướng khác.
Nhưng một bàn tay thon dài nhanh như chớp vươn tới, siết chặt cổ chân mảnh khảnh của cô.
Thời Vân Âm mất thăng bằng, cả cơ thể bị một lực mạnh kéo lại, rơi thẳng vào vòng tay lạnh lẽo cứng rắn.
Luồng áp lực mạnh mẽ tỏa ra từ người đàn ông, khiến Thời Vân Âm nghẹt thở vài giây.
Cô lập tức chống hai tay vào ngực người đàn ông, đầu gối cũng không ngần ngại thúc mạnh vào bụng anh, nhanh chóng tìm cách thoát khỏi sự khống chế bá đạo này!
Nhưng người đàn ông chỉ dùng một tay nắm chặt cổ tay cô, đồng thời dùng chân dài đè chặt chân cô.
Ngay khoảnh khắc Thời Vân Âm bị khống chế, hai ngón tay thon dài bất ngờ bóp chặt cằm cô, cưỡng ép ngẩng đầu lên.
Thời Vân Âm tức giận ngước mắt, bất ngờ chạm vào đôi mắt đen thẫm yêu dị—
Người đàn ông trước mặt vô cùng anh tuấn, cũng rất trẻ, sở hữu một gương mặt đẹp đến mức yêu nghiệt, ngũ quan sắc nét, làn da trắng lạnh mang vẻ quý tộc bệnh hoạn, đôi mắt đào hoa, sống mũi cao, phía dưới là đôi môi mỏng đỏ tươi như máu.
Đôi môi anh hơi nhếch tự nhiên, khiến ngay cả khi không nói gì cũng toát lên vẻ lạnh lùng đáng sợ.
Âu Tôn cứ thế nhìn cô, ánh mắt như tia X quang xuyên thấu, quan sát và dò xét từng chút một.
Vừa rồi, khi nghe tiếng động, anh liếc qua, tình cờ thấy cô gái đang liều mạng leo lên bằng chiếc roi vàng, đôi mắt xanh biếc đầy ánh sáng của khát vọng sống và hy vọng.
Sống động, rực rỡ đến mức vô tình khơi dậy cảm giác muốn chinh phục và tàn phá trong anh.
Không ngờ lại không phải một thứ bỏ đi mặc người khác ức hiếp.
Mà là… một thứ thú vị.
Âu Tôn dùng ngón tay lướt qua đôi môi cô, ác ý ấn đau: “Nhóc con, em có biết mình vừa phạm sai lầm gì không?”
“Ơ…” Anh dựa vào đâu mà gọi cô là nhóc con? Chẳng lẽ anh lớn lắm sao?
“Em vừa làm chết con hổ nhỏ tôi mua…” Âu Tôn khẽ cười, hỏi: “Em nói xem, giờ phải làm thế nào?”
Anh muốn cô lấy mạng đền mạng sao?
Người đàn ông này vì có gương mặt đẹp nên suy nghĩ cũng ảo tưởng như vậy sao?
Thời Vân Âm không đoán được anh định làm gì mình, ánh mắt lập tức tràn ngập cảnh giác mạnh mẽ.
Cô luôn biết rằng, trong mắt những con người thuần huyết này, cô là dị loại, chẳng khác gì thú vật, có thể tùy ý ngược đãi hay giết chết.
Thấy cô không trả lời, Âu Tôn nhướng mày, ngón tay thon dài bóp nhẹ dái tai nhỏ nhắn của cô, như chơi đùa đồ chơi: “Em không hiểu tiếng người sao?”
"Ơ..." Ủa? Câu hỏi này thú vị ghê.
Ánh mắt Thời Vân Âm thoáng hiện vẻ tinh ranh, trong lòng thầm nghĩ người đàn ông này thân thủ không tầm thường, phía sau còn có nhiều vệ sĩ đi theo như vậy, nếu cứng đối cứng thì không khôn ngoan, chi bằng giả bộ yếu để đánh lừa.
Bị gia đình kia bán vào đây đã ba năm, Thời Vân Âm chưa bao giờ mở miệng nói chuyện trước mặt người khác, sớm đã quen với việc giả vờ câm lặng.
Vì vậy, cô tiếp tục giả vờ như một kẻ không biết gì, không nói không rằng, chỉ trừng mắt nhìn anh đầy hung dữ.
Giống như một con thú nhỏ bị chọc giận.
Nhưng trong đôi mắt xanh biếc ấy lại là sự trong trẻo không lẫn chút tạp chất.
Thật đẹp...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro