Phiền Toái! Giao Nhân Mang Thai Của Âu Thất Gia Chạy Mất Rồi!
Nhanh Lên! Bắt...
2024-11-20 19:39:19
“Thất gia.” Diệp Phong cúi người cung kính nói, “Con hổ nhỏ mà ngài đấu giá được đã kiểm tra và đóng gói xong, giờ ngài có thể rời đi rồi.”
Người đàn ông không nói gì.
Diệp Phong thấy ánh mắt của anh hướng về sân khấu, liền hỏi: “Thất gia, ngài có hứng thú với cô gái mang dòng máu giao nhân này không?”
“Đồ bỏ đi để người khác mặc sức ức hiếp.”
Không ngờ Âu Tôn lạnh nhạt hừ một tiếng, dáng giao nhâno lớn xoay người bước ra ngoài.
Diệp Phong vội vàng theo sau, cảm thấy bản thân đúng là ngốc, thất gia chưa từng có thái độ tốt với phụ nữ, mỹ nhân tuyệt sắc mang dòng máu giao nhân thì sao? Dù sao vẫn là phụ nữ mà.
Lúc này, buổi đấu giá kết thúc với giá lịch sử: ba chục tỷ.
Người mua thành công là một thương gia lớn tuổi, giàu có, bụng phệ, lập tức yêu cầu mở lồng kính ngay tại chỗ, ông ta muốn ôm báu vật vừa đấu giá được để khoe khoang với mọi người trong phòng!
Tình huống như vậy cũng không phải chưa từng xảy ra, đấu giá viên lập tức giơ tay ra hiệu cho người điều khiển mở lồng kính.
Tuy nhiên, ngay khi cánh cửa kính chống đạn được mở ra, cô gái đột nhiên mở bừng mắt!
Ánh mắt vốn tỏ vẻ nhẫn nhịn trong cô bỗng chốc tan biến, để lộ sự thông minh và ranh mãnh vốn có, tựa như một con cáo nhỏ vừa đạt được mưu đồ, trong nháy mắt ánh lên sự chế giễu dành cho đám người ngu ngốc trước mặt.
Thời Vân Âm bật dậy, vươn tay giật lấy cây roi vàng treo trên đỉnh lồng kính, sau đó lao ra khỏi lồng kính với tốc độ cực nhanh!
Đám vệ sĩ đứng bên ngoài hoàn toàn không kịp bắt cô lại, Thời Vân Âm đã nhanh chóng thoát khỏi đó.
Cô ngạo nghễ giơ cao chiếc roi vàng dài trong tay, quất mạnh vào người trên đài điều khiển ở tầng hai – kẻ vừa dùng roi đánh cô, khiến hắn bị quật ngã từ tầng hai xuống tầng một!
Hiện trường ngay lập tức rơi vào hỗn loạn, tiếng hét chói tai vang lên khắp nơi, mọi người chạy tán loạn.
“Nhanh lên! Bắt cô ta lại! Chặn cửa ra!” Đấu giá viên biến sắc, nếu cô chạy thoát, anh ta chắc chắn sẽ bị ông chủ nổi giận trách phạt, e rằng khó giữ được mạng.
Hơn chục tên vệ sĩ rút dùi cui điện ra, đuổi theo cô.
Nhưng Thời Vân Âm chạy quá nhanh, chỉ chốc lát đã từ khu vực khán đài tròn ở tầng dưới lao lên phía trên, tìm kiếm lối thoát.
Thấy ba tên vệ sĩ bên phải đang đuổi đến gần, Thời Vân Âm phản ứng cực nhanh, không nghĩ ngợi nhiều, tiện tay cầm lấy một chiếc lồng phủ vải đen trên xe đẩy bên cạnh, ném thẳng về phía chúng!
Cô ném với góc độ chính xác tuyệt đối, đám vệ sĩ lập tức bị đập bất tỉnh, chiếc lồng phủ vải đen cũng bị rơi méo mó trên mặt đất, phát ra vài tiếng kêu đau đớn yếu ớt, sau đó im bặt.
Bên cạnh, chàng trai phụ trách đẩy xe sợ đến tái mặt, chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, dáng vẻ như chờ chết: “Hỏng rồi, đó là con hổ nhỏ mà Thất gia vừa mua, tiêu rồi, tiêu rồi…”
Thời Vân Âm hơi nhíu mày, Thất gia?
Nhưng lúc này cô không có thời gian để nghĩ nhiều, tai cô khẽ động, thính giác cực nhạy cho cô biết có rất nhiều người đang tiến lại từ phía trái.
Nhìn hướng đám người chạy thoát, cửa ra có lẽ ở phía trên.
Thời Vân Âm lập tức vung tay, cổ tay khẽ xoay, chiếc roi vàng liền quấn lấy lan can bên trên một cách chắc chắn.
Cô nhẹ nhàng bật người, nhanh chóng bám theo roi vàng leo lên.
Thuận tiện, cô còn đá bay một tấm biển quảng cáo treo trên lan can, trực tiếp đè lên nhóm vệ sĩ đang đuổi tới phía dưới.
Đấu giá viên cũng đang đuổi theo từ phía sau, chứng kiến cảnh này mà ngây người, không ngờ nhiều vệ sĩ như vậy mà đều bị cô hạ gục!
Thân thủ của cô gái giao nhân này nhanh nhẹn đến mức khiến người ta kinh hãi.
Nghĩ đến kết cục của mình nếu không bắt được cô, đấu giá viên nghiến răng, rút súng ra, quyết định thà bắn bị thương cũng phải giữ cô lại. Anh ta nhắm súng vào chân phải mảnh mai của cô gái đang leo lên—
“Pằng!”
Người đàn ông không nói gì.
Diệp Phong thấy ánh mắt của anh hướng về sân khấu, liền hỏi: “Thất gia, ngài có hứng thú với cô gái mang dòng máu giao nhân này không?”
“Đồ bỏ đi để người khác mặc sức ức hiếp.”
Không ngờ Âu Tôn lạnh nhạt hừ một tiếng, dáng giao nhâno lớn xoay người bước ra ngoài.
Diệp Phong vội vàng theo sau, cảm thấy bản thân đúng là ngốc, thất gia chưa từng có thái độ tốt với phụ nữ, mỹ nhân tuyệt sắc mang dòng máu giao nhân thì sao? Dù sao vẫn là phụ nữ mà.
Lúc này, buổi đấu giá kết thúc với giá lịch sử: ba chục tỷ.
Người mua thành công là một thương gia lớn tuổi, giàu có, bụng phệ, lập tức yêu cầu mở lồng kính ngay tại chỗ, ông ta muốn ôm báu vật vừa đấu giá được để khoe khoang với mọi người trong phòng!
Tình huống như vậy cũng không phải chưa từng xảy ra, đấu giá viên lập tức giơ tay ra hiệu cho người điều khiển mở lồng kính.
Tuy nhiên, ngay khi cánh cửa kính chống đạn được mở ra, cô gái đột nhiên mở bừng mắt!
Ánh mắt vốn tỏ vẻ nhẫn nhịn trong cô bỗng chốc tan biến, để lộ sự thông minh và ranh mãnh vốn có, tựa như một con cáo nhỏ vừa đạt được mưu đồ, trong nháy mắt ánh lên sự chế giễu dành cho đám người ngu ngốc trước mặt.
Thời Vân Âm bật dậy, vươn tay giật lấy cây roi vàng treo trên đỉnh lồng kính, sau đó lao ra khỏi lồng kính với tốc độ cực nhanh!
Đám vệ sĩ đứng bên ngoài hoàn toàn không kịp bắt cô lại, Thời Vân Âm đã nhanh chóng thoát khỏi đó.
Cô ngạo nghễ giơ cao chiếc roi vàng dài trong tay, quất mạnh vào người trên đài điều khiển ở tầng hai – kẻ vừa dùng roi đánh cô, khiến hắn bị quật ngã từ tầng hai xuống tầng một!
Hiện trường ngay lập tức rơi vào hỗn loạn, tiếng hét chói tai vang lên khắp nơi, mọi người chạy tán loạn.
“Nhanh lên! Bắt cô ta lại! Chặn cửa ra!” Đấu giá viên biến sắc, nếu cô chạy thoát, anh ta chắc chắn sẽ bị ông chủ nổi giận trách phạt, e rằng khó giữ được mạng.
Hơn chục tên vệ sĩ rút dùi cui điện ra, đuổi theo cô.
Nhưng Thời Vân Âm chạy quá nhanh, chỉ chốc lát đã từ khu vực khán đài tròn ở tầng dưới lao lên phía trên, tìm kiếm lối thoát.
Thấy ba tên vệ sĩ bên phải đang đuổi đến gần, Thời Vân Âm phản ứng cực nhanh, không nghĩ ngợi nhiều, tiện tay cầm lấy một chiếc lồng phủ vải đen trên xe đẩy bên cạnh, ném thẳng về phía chúng!
Cô ném với góc độ chính xác tuyệt đối, đám vệ sĩ lập tức bị đập bất tỉnh, chiếc lồng phủ vải đen cũng bị rơi méo mó trên mặt đất, phát ra vài tiếng kêu đau đớn yếu ớt, sau đó im bặt.
Bên cạnh, chàng trai phụ trách đẩy xe sợ đến tái mặt, chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, dáng vẻ như chờ chết: “Hỏng rồi, đó là con hổ nhỏ mà Thất gia vừa mua, tiêu rồi, tiêu rồi…”
Thời Vân Âm hơi nhíu mày, Thất gia?
Nhưng lúc này cô không có thời gian để nghĩ nhiều, tai cô khẽ động, thính giác cực nhạy cho cô biết có rất nhiều người đang tiến lại từ phía trái.
Nhìn hướng đám người chạy thoát, cửa ra có lẽ ở phía trên.
Thời Vân Âm lập tức vung tay, cổ tay khẽ xoay, chiếc roi vàng liền quấn lấy lan can bên trên một cách chắc chắn.
Cô nhẹ nhàng bật người, nhanh chóng bám theo roi vàng leo lên.
Thuận tiện, cô còn đá bay một tấm biển quảng cáo treo trên lan can, trực tiếp đè lên nhóm vệ sĩ đang đuổi tới phía dưới.
Đấu giá viên cũng đang đuổi theo từ phía sau, chứng kiến cảnh này mà ngây người, không ngờ nhiều vệ sĩ như vậy mà đều bị cô hạ gục!
Thân thủ của cô gái giao nhân này nhanh nhẹn đến mức khiến người ta kinh hãi.
Nghĩ đến kết cục của mình nếu không bắt được cô, đấu giá viên nghiến răng, rút súng ra, quyết định thà bắn bị thương cũng phải giữ cô lại. Anh ta nhắm súng vào chân phải mảnh mai của cô gái đang leo lên—
“Pằng!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro