Phò Mã Hữu Độc

Tuyết Tháng Tư,...

2024-10-13 20:24:30

Chương 01: Tuyết tháng tư, hàm oan sống lại

Editor: Bộ Yến Tử

==================================================

Đại Tề, cuối tháng tư, xuân, tuyết lớn đầy trời.

Gần đây khí hậu khác thường, cho dù sắc xuân dạt dào nhưng sắc trời ngụy biến, tuyết rơi không ngừng, tháng sáu tuyết bay đầy trời là oan lớn, bây giờ dù chưa đến tháng sáu, nhưng đã là cuối tháng tư, tuyết trắng rơi ba ngày không ngớt, sao có thể không khiến người ta ghé mắt.

Bách tính nghị luận rất nhiều, dù là cao môn đại hộ, cũng không ngoại lệ.

“Ôi…, hôm qua ta đi ra ngoài, nghe người bên ngoài nói, trận tuyến lớn lần này, là Lục thái y đang tố oán, cũng không biết là thật hay giả.”

“Ta cũng nghe nói, chỉ có điều nhìn đi, chưa chắc là giả. Ngày tuyết bắt đầu rơi không phải là đầu thất của Lục thái y à? Ôi…, ngươi nói xem, người tốt sao lại sống không lâu vậy!” Hai gã sai vặt vừa cùng nhau quét tuyết vừa thì thầm.

Lục thái y tuy là thái y, nhưng danh vọng ở dân gian lại vô cùng tốt, thường xuyên cứu chữa cho người khốn cùng, do đó được người ta xưng tụng là “Tái Hoa Đà”, nhưng cũng chính vì một người như vậy, bây giờ lại bị chém đầu cả nhà, sao có thể không khiến người ta tiếc hận.

"Nghe nói trạng nguyên phu nhân cũng đã treo cổ tự tử. Thành thân chưa được một năm, nàng cũng là người mệnh khổ."

"Đúng vậy. Ai bảo nàng là nữ nhi của Lục gia, Lục gia đã không còn, nàng sống không nổi, cũng là chuyện bình thường. Dù còn sống thì thế nào, chỉ e là sẽ hại tiền đồ của trạng nguyên gia. "

Câu chuyện phiếm của hai người, thanh âm không tính quá lớn, chẳng qua nam tử đứng chỗ cửa sổ lại nghe rất rõ.



Nam tử này chính là đương kim phò mã —— Tạ Ninh.

Tạ Ninh một thân áo xanh đứng cạnh cửa sổ, gió lớn thổi qua, tay áo bay phấp phới.

Nha hoàn A Bích bước vào, thấy chủ tử lại đứng ở cửa sổ ngẩn người như hôm qua, vội vàng đóng cửa sổ lại: “Thân thể chủ tử còn chưa khỏe, chớ có đứng chỗ gió lớn, không tốt!”

Tạ Ninh cũng không hề động, nhìn sắc mặt lo lắng của A Bích, cuối cùng cũng chịu xoay người lại: "Ta không sao."

A Bích nghiêm mặt nói: "Chủ tử chớ có gạt nô tỳ, nô tỳ biết, chủ tử vẫn chưa khỏe, từ nhỏ phu nhân đã để nô tỳ hầu hạ chủ tử, sao nô tỳ có thể không biết tình hình thân thể ngài? Hơn nữa…" Âm thanh A Bích ngày càng nhỏ: "Sợ là qua hai ba ngày nữa ngày quỳ thủy của chủ tử đến, ngài cũng đừng để nhiễm cảm lạnh, chẳng phải lại càng đau đớn. Ngài vẫn luôn không yêu quý bản thân như vậy, thân thể sao có thể khỏe hẳn!"

Quỳ thủy của phò mã gia tới, nếu để người ngoài nghe được, e là sẽ bị dọa ngất, nhưng sự thật chính là như thế.

Tạ Ninh gật đầu, làm như nghe theo lời A Bích: "Ta biết y thuật, chẳng lẽ lại ngược đãi chính mình? Không sao. Được rồi, ta hơi mệt, muốn nằm một lát."

A Bích liền vội vàng đỡ nàng đến bên giường, miệng vẫn không buông tha: "Vừa nói chủ tử không khỏe, ngài còn không thuận theo. Xem đi, chẳng phải mệt mỏi rồi sao? Chủ tử phải thật chiếu cố thân thể mình, nếu như ngài xảy ra chuyện gì, ngài bảo phu nhân phải sống thế nào?"

Mặc dù thời gian hai người tiếp xúc không lâu, nhưng Tạ Ninh biết A Bích là một người trung thành, bây giờ nói mãi không buông, cũng là vì thật tâm muốn tốt cho mình.

"Mẫu thân đâu?" Tạ Ninh nghĩ đến Tưởng thị, hỏi.

"Phu nhân đang niệm Phật ở Phật đường, người nói, ngài gặp đại kiếp, muốn vì ngài cầu phúc, phù hộ ngài bình an khoẻ mạnh." A Bích trả lời.



"Cầu phúc? Có ích sao?" Tạ Ninh thoáng nở nụ cười.

A Bích chăm chú nói: "Mặc kệ có ích hay không, có thể an ủi tâm lý mà!"

Nghe vậy, Tạ Ninh gật đầu, dặn dò: "Ta muốn ngủ một lát, ngươi lui xuống trước đi." Nàng cũng không muốn tiếp tục đề tài này.

"Vâng, nô tỳ đã biết."

Hầu hạ Tạ Ninh nằm xong, A Bích kéo rèm xuống, lại đốt chút hương liệu Tạ Ninh thích, sau đó lặng lẽ đóng cửa.

Đợi cho A Bích ra ngoài, Tạ Ninh mở mắt ra, nàng nhìn rèm che màu lam nhạt trên đỉnh đầu, lẳng lặng ngẩn người.

Chín ngày, nàng tỉnh lại đã chín ngày.

Tuy rằng nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện hiện tại cũng nghe đồn một ít, Tạ Ninh biết, nàng đây là... Mượn xác sống lại!

Nàng, chính là nữ nhi của Lục thái y hàm oan mà chết trong miệng mọi người, cũng là trạng nguyên phu nhân. Mọi người đều nói nàng treo cổ tự tử, lại không biết, cái chết của nàng, do một tay phu quân tốt của nàng bày ra. Mà Lục gia bọn họ, cũng như vậy. Bây giờ, hắn đã là trạng nguyên gia, nàng chỉ là nữ nhi của thái y, chẳng phải đang cản đường hắn? Nghĩ đến quá khứ, trước kia là Lục Tố Vấn, nay là Tạ Ninh, phẫn hận siết chặc chăn.

Nóng giận hại thân!

Nghĩ đến đây, Tạ Ninh nỗ lực bình ổn tâm tình, thân thể nàng vốn đã suy yếu, nếu như lại không điều dưỡng tốt, sao có cơ hội báo thù? Nói chung phải khiến bản thân trở nên hữu dụng. Từ từ, đúng là nàng nên bình tâm trở lại, đúng vậy, hiện tại nàng đã không còn khiếp sợ như ngày đầu tiên, chuyển kiếp chín ngày nhường nàng có phần thích ứng.

Nàng không biết mình vì nguyên nhân gì lại biến thành Tạ Ninh, thế nhưng lại cảm thấy, có chỗ nào đó cực kỳ không thích hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phò Mã Hữu Độc

Số ký tự: 0