Phong Thần Châu

Ấy thế mà cũng...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 “Kệ đi”, Vũ Thiên Hành tiện đà nói: “Ta cũng không có cách nào với vết thương của ông ngoại cô gái đó cả, mà Vũ gia chúng ta cũng hết cách. Nhưng nếu cô gái ấy đã thông suốt, ta dẫn đường chỉ lối giúp thì có khi còn cứu được mạng của ông nội cô ấy!”    

 

“Con trai đã hiểu!”  

 

Vũ Thiên Hành nhìn Vũ phủ to lớn, yên lặng không nói.  

 

Mà lúc này, Tần Ninh đem theo bốn người Lý Nhất Phàm ra khỏi Vũ phủ, đi ra khỏi thành Thiên Vũ.  

 

“Hì hì, Tần đại gia, có Hà gia ở bên cạnh ngài thì chắc ta không cần đi theo nữa đâu nhỉ. Nếu ngày nào ngài muốn quay lại thì cứ báo trước cho lão Vũ mù ta, ta nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt!”  

 

Tần Ninh lườm lão Vũ mù, nói: “Hay ngươi đi theo ta luôn đi, vừa vặn Thanh Vân tông thiếu ông già gác cửa đấy”.  

 

“Khụ khụ...”  

 

Lão Vũ mù ho khan nói: “Lão hủ hoa mắt ù tai, lại còn bị mù nữa, làm sao xứng để coi cửa chứ...”  

 

“Không thích thì thôi!”  

 

Tần Ninh phất tay nói “Ngươi chú ý động tĩnh của ốc đảo Đại Vũ, nếu có gì kỳ lạ thì báo cho ta ngay, nhớ chưa?”  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

“Vâng!”  

 

“À, đúng rồi, người của Hoàng Phủ gia đâu rồi?”, Tần Ninh tùy tiện hỏi.  

 

“Hehe, thì vẫn ở kia đó ạ?”  

 

Lão Vũ mù chỉ về phía trước. Chỉ thấy Hoàng Phủ Yên Nhiên xinh đẹp lúc này dẫn theo mấy người, đứng ở góc phố, nhìn nhóm Tần Ninh.  

 

Lão Vũ mù lặng lẽ nói: “Tên nhãi Vũ Thiên Hành kia coi như thông suốt, đã gặp Hoàng Phủ Yên Nhiên, nhưng ông lão bên Hoàng Phủ gia đó thật sự yếu lắm rồi, thương thế từ mấy năm trước đến nay lại tái phát, không chịu nổi, người Vũ gia cũng không có cách nào”.  

 

“Ồ?”  

 

Tần Ninh biết mấy lão già Vũ gia coi như có chút tài năng.  

 

Ấy thế mà cũng không có cách nào?  

 

“Vậy thì qua hỏi thăm một câu xem sao!”, Tần Ninh từ từ nói.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lão Vũ mù lập tức cười hì hì: “Chỉ có Tần gia là bao dung”.  

 

“Thế gia Hoàng Phủ trong trận chiến Phần Ma năm đó coi như cũng tận tâm, một nhà ba anh em đều bỏ mạng, ta đây coi như làm để an ủi bọn họ ở trên trời có linh thiêng vậy!”  

 

“Dạ dạ dạ!”  

 

Lão Vũ mù lập tức đi lên phía trước.  

 

Hoàng Phủ Yên Nhiên kia cũng bước ra, dẫn người đi về phía Tần Ninh.  

 

“Tần công tử, đứng ở đường phố đúng là có chút không hợp, ta thấy tửu lâu Bất Thực Yên của thành Thiên Vũ rất có tiếng, không bằng qua đó ngồi một chút!”  

 

“Được!”  

 

Một đoàn người sải bước đi.  

 

So với Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên thì Hoàng Phủ Yên Nhiên thành thục hơn một chút.  

 

“Vũ trưởng tộc bằng lòng gặp tiểu nữ, chính là ngầm đồng ý sẽ giúp đỡ, nhưng Vũ trưởng tộc nói mình không giúp được, mà hôm ấy ta thấy Vũ tam gia dẫn theo Tần công tử, ta liền biết, có lẽ Vũ trưởng tộc không có cách nhưng Tần công tử lại có!”, Hoàng Phủ Yên Nhiên nhìn Tần Ninh, thành khẩn nói.  

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0