Phong Thần Châu

“Ba người này q...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 Ba bóng người không một chút do dự trực tiếp leo lên ngọn núi.  

 

Vù...  

 

Trong chốc lát, huyễn trận bị lay động, mà trên đỉnh núi của ba ngọn núi đều xuất hiện một đài thuỷ tinh hình hoa sen.  

 

“Cái đó là... Linh Đài truyền thừa!”  

 

Có người ngay lập tức đã nhìn thấy, không nhịn được kích động nói.  

 

“Đúng là quá may mắn, vậy mà gặp được ba Linh Đài truyền thừa!”  

 

“Đúng vậy, Linh Đài truyền thừa này nếu là do một vị cảnh giới Thông Thiên hay Hoá Thần để lại thì có thể thu hoạch cũng đủ giúp cảnh giới tăng lên mấy tầng đấy”.  

 

“Ba người này quả thật quá may mắn rồi”.  

 

Lúc này, mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thán không thôi.  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Tần Ninh chậm rãi nói: “Ba người bọn họ tiếp nhận truyền thừa cần đợi một khoảng thời gian ngắn, ta tìm cho các ngươi bốn cái truyền thừa tốt đã”.  

 

Thẩm Văn Hiên là đồ nhi của hắn, hắn đương nhiên phải lo liệu chu toàn.  

 

Còn Kiếm Tiểu Minh chính là hậu nhân của đồ tôn Kiếm Âm Sơn của mình, mặc dù ngày nào cậu ta cũng gọi hắn là ca, làm rối loạn vai vế, thế nhưng trong lòng của Tần Ninh thật sự cũng đã coi Kiếm Tiểu Minh như em trai của mình.  

 

Lý Nhất Phàm thì là tông chủ tiếp theo mà hắn tập trung bồi dưỡng, đương nhiên không thể bạc đãi được.  

 

Thiên Linh Lung có một trái tim linh lung thông minh sáng suốt, hơn nữa còn là đệ tử đại diện cho phái Thanh Vân, đương nhiên cũng phải khai thác thật tốt.  

 

Tần Ninh dẫn theo bốn người bọn họ đi vòng mấy vòng, lại đến trước một ngọn núi.  

 

“Cái này là...”  

 

“Nhất Phàm, ngươi đến đây”.  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Tần Ninh nhìn Lý Nhất Phàm, chậm rãi nói: “Thiên phú của ngươi không tồi, lại còn là hậu nhân của Lý thị dưới trướng lão tổ tôn giả Thanh Vân của Thanh Vân môn, ngọn núi này chắc chắn vô cùng thích hợp với ngươi”.   

 

“Vâng!”  

 

Lý Nhất Phàm chắp tay leo lên đỉnh núi.  

 

Vù...  

 

Đúng lúc này, một tiếng vù vù đột nhiên vang lên.  

 

Huyễn trận trên đỉnh núi mở ra, bóng dáng của Lý Nhất Phàm tiến vào trong sân.  

 

Bên trong ngọn núi này có một cây thương dài hiên ngang đứng vững.  

 

Toàn thân cây thương dài phát ra ánh sáng màu bạc, ánh sáng hoa văn lấp lánh.  

Bên cạnh cây thương dài có một toà đạo đài yên tĩnh nằm đó. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0