"Chân Võ Xương...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Một câu hét lên.
Cửu Anh xòe hai cánh, lớp vảy đỏ sậm chiếu sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
"Hai con chim lóc nhóc mà dám ra oai với Cửu gia ta à?”
Hai cái đầu của Cửu Anh lúc này phun ra hai quả cầu một lửa một băng.
Giờ khắc này, Phục Nguyên Hằng cùng Thôi Huyễn lập tức cảm giác được nguy cơ mãnh liệt từ trong tim.
Hai người không nói không rằng, lập tức lao vùn vụt mà lên, thoát ra khỏi thú cưỡi của mình.
Thế nhưng bọn họ có thể trốn.
Con đại bàng Liệt Diễm và đại bàng Man Huyết kia thì cũng trốn không thoát.
Trực tiếp bị Cửu Anh đóng đông thành tượng băng, nướng thành thịt nướng.
Cửu Anh cũng không khách khí cắn một cái, trực tiếp nuốt vào trong bụng, đắc ý bay trở về bả vai Tần Ninh.
"Hương vị còn kém một chút, chủ thượng lúc nào cho Anh Anh ăn thịt nướng vậy?", Cửu Anh yểu điệu nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh Anh?
Tần Sơn, Cốc Tân Nguyệt, Chân Võ Xương cùng mấy người khác đều méo mặt.
Cái con này thật sự không nói đùa sao?
Tuy đại bàng U Minh bị công kích, nhưng cũng không bị trọng thương, giờ phút này tăng tốc bay về phía trước.
Linh Phàm và Linh Thiên giờ phút này mang vẻ mặt khó coi, nói: "Là thiếu chủ Phục Nguyên Hằng từ Phục Ma tông cùng thiếu chủ Thôi Huyễn của Thôi Sơn tông".
"Phục Ma tông cùng Thôi Sơn tông lần này cũng tới thành Thiên Giao!"
"Ừ thì thế đi", Tần Ninh thản nhiên nói: "Cũng không thể bị bọn họ bắt nạt thú cưỡi rồi nén giận chứ?"
Nói xong, Tần Ninh quay người rời đi.
Chân Võ Xương, Linh Phàm cùng Linh Thiên giờ phút này nhìn nhau thở dài.
Vẫn còn chưa tới thành Thiên Giao mà.
Cũng đã trêu chọc đến Thôi Sơn tông cùng Phục Ma tông rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến thành Thiên Giao, có trời mới biết sẽ phát sinh sự tình gì?
Đổi lại là bọn hắn, vừa rồi cùng lắm thì bỏ đại bàng U Minh.
Hiện tại hay rồi.
Lại đắc tội Phục Ma tông cùng Thôi Sơn tông.
Hai vị kia cũng không phải loại khoan dung độ lượng gì.
Giờ này khắc này.
Phục Nguyên Hằng cùng Thôi Huyễn đứng vững trên hư không, thần sắc lạnh lẽo.
Mười mấy người đứng bên cạnh bọn họ đều chật vật không thôi.
Bọn hắn vừa rồi cũng đã trốn đủ nhanh, nhưng dù cho như thế thì cũng đã chết một số người.
"Chân Võ Xương của Chân Võ thành!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro