"Tiểu Loan của...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Thôi Huyễn lúc này cũng mang ánh mắt lạnh lẽo: "Mỹ nhân của ta đã bị giết không ít, Chân Võ thành còn phải bồi thường cho ta đây!"
Vụt vụt...
Hai người đứng giữa không trung, đột nhiên có từng âm thanh vang lên.
Trong tiếng gió rít gào, một con chim dài trăm trượng giờ phút này phi tốc tới gần.
Toàn thân con chim kia lộ ra ánh sáng bảy màu, từng cọng lông vũ ở đuôi đều hết sức xinh đẹp.
"Chim Thất Thải Linh Loan!"
Thôi Huyễn nhìn thấy con chim kia, từ từ nói: "Người của Huyết Nguyệt lâu!"
"Hai vị chật vật như thế, không biết đã xảy ra chuyện gì?"
Một giọng nói dễ nghe êm vang lên từ con chim Thất Thải Linh Loan kia.
Chỉ thấy một cô gái mặc váy dài, thân thể đầy đặn khiến cho bộ váy dài kia đều trở nên đầy sức sống.
Trên thân chỉ có một lớp áo vải.
Thân thể đầy đặn cùng gương mặt mị hoặc đến cực điểm, trong lúc nhất thời khiến cho Phục Nguyên Hằng cùng Thôi Huyễn mê mẩn.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp!
"Huyết Nguyệt Anh!"
Nhìn thấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này, cả Thôi Huyễn lẫn Phục Nguyên Hằng mới kịp phản ứng.
Con gái duy nhất của lâu chủ Huyết Nguyệt Phong - Huyết Nguyệt Anh của Huyết Nguyệt lâu.
Cô gái này có vóc người đẹp, khuôn mặt càng thêm mê người.
Thế nhưng số đàn ông bên cạnh thì lại nhiều vô số kể.
Nghe nói phàm là thanh niên tuấn tài trong Huyết Nguyệt lâu thì đều có quan hệ mờ ám với cô gái này.
Bọn họ cũng không thích loại cảm giác này.
"Hai vị tựa hồ gặp phải phiền phức gì, không bằng lên ngồi nghỉ tại Tiểu Loan của nô gia".
"Tiểu Loan của nô gia rất là ngoan ngoãn".
Giọng nói ngọt ngào của Huyết Nguyệt Anh mang theo một tia nũng nịu, khiến cho người ta nghe mà mềm cả lòng.
Phục Nguyên Hằng cười khan một tiếng nói: "Ta cùng Thôi Huyễn công tử đã lâu không gặp, cho nên muốn đi song hành, cảm tạ ý tốt của Anh tiểu thư!"
Nghe đến lời này, Huyết Nguyệt Anh cũng không để ý.
Chim Thất Thải Linh Loan giờ phút này giương cánh bay cao, tăng tốc rời đi...
Thôi Huyễn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
"Cô gái này chính là đồ yêu tinh", Thôi Huyễn như trút được gánh nặng, nói.
Hắn ta đúng là thích phụ nữ, nhưng không thích loại phụ nữ lưu tình khắp nơi thế này.
Là ai?
Thôi Huyễn ngứa ngáy trong lòng.
Vụt vụt...
Hai người đứng giữa không trung, đột nhiên có từng âm thanh vang lên.
Trong tiếng gió rít gào, một con chim dài trăm trượng giờ phút này phi tốc tới gần.
Toàn thân con chim kia lộ ra ánh sáng bảy màu, từng cọng lông vũ ở đuôi đều hết sức xinh đẹp.
"Chim Thất Thải Linh Loan!"
Thôi Huyễn nhìn thấy con chim kia, từ từ nói: "Người của Huyết Nguyệt lâu!"
"Hai vị chật vật như thế, không biết đã xảy ra chuyện gì?"
Một giọng nói dễ nghe êm vang lên từ con chim Thất Thải Linh Loan kia.
Chỉ thấy một cô gái mặc váy dài, thân thể đầy đặn khiến cho bộ váy dài kia đều trở nên đầy sức sống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên thân chỉ có một lớp áo vải.
Thân thể đầy đặn cùng gương mặt mị hoặc đến cực điểm, trong lúc nhất thời khiến cho Phục Nguyên Hằng cùng Thôi Huyễn mê mẩn.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp!
"Huyết Nguyệt Anh!"
Nhìn thấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này, cả Thôi Huyễn lẫn Phục Nguyên Hằng mới kịp phản ứng.
Con gái duy nhất của lâu chủ Huyết Nguyệt Phong - Huyết Nguyệt Anh của Huyết Nguyệt lâu.
Cô gái này có vóc người đẹp, khuôn mặt càng thêm mê người.
Thế nhưng số đàn ông bên cạnh thì lại nhiều vô số kể.
Nghe nói phàm là thanh niên tuấn tài trong Huyết Nguyệt lâu thì đều có quan hệ mờ ám với cô gái này.
Bọn họ cũng không thích loại cảm giác này.
"Hai vị tựa hồ gặp phải phiền phức gì, không bằng lên ngồi nghỉ tại Tiểu Loan của nô gia".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu Loan của nô gia rất là ngoan ngoãn".
Giọng nói ngọt ngào của Huyết Nguyệt Anh mang theo một tia nũng nịu, khiến cho người ta nghe mà mềm cả lòng.
Phục Nguyên Hằng cười khan một tiếng nói: "Ta cùng Thôi Huyễn công tử đã lâu không gặp, cho nên muốn đi song hành, cảm tạ ý tốt của Anh tiểu thư!"
Nghe đến lời này, Huyết Nguyệt Anh cũng không để ý.
Chim Thất Thải Linh Loan giờ phút này giương cánh bay cao, tăng tốc rời đi...
Thôi Huyễn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
"Cô gái này chính là đồ yêu tinh", Thôi Huyễn như trút được gánh nặng, nói.
Hắn ta đúng là thích phụ nữ, nhưng không thích loại phụ nữ lưu tình khắp nơi thế này.
Là ai?
Thôi Huyễn ngứa ngáy trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro