Phong Thần Châu

“Chạy thoát sao...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 

Tần Ninh trách mắng một câu, tiếng đàn Phủ Uyên lúc này bỗng nhiên dồn dập.  

 

Tam Vương lúc này đã không chịu nổi rồi.  

 

Đao của hắn ta đang run rẩy.  

 

“Nhất Vương, nhanh lên chút!”  

 

Tam Vương quát lên.  

 

“Lão tử biết!”  

 

Nhất Vương lúc này cũng tràn đây lửa giận.  

 

Hắn ta biết phải nhanh hơn chút, nếu Tam Vương lại chết, vậy thì người tiếp theo chính là hắn ta.  

 

Nhưng hắn ta không phá nổi phòng ngự của Tần Ninh!  

 

“Không cần nhanh đâu, ta nhanh hơn ngươi!”  

 

Lúc này lời Tần Ninh vừa dứt, hắn bước đến trực tiếp chém ra.  

 

Sáo Thụ Thiên bây giờ… nứt ra! Hóa thành từng thân trúc, trong nháy mắt từ bốn phương tám hướng cắm thẳng về phía Tam Vương.  

 

Một tiếng phụt, máu tươi chảy thành dòng.  

 

Đôi mắt Tam Vương trợn trừng.  

 

Nhưng sáo Thụ Thiên nứt ra kia lúc này lại xuất hiện trước người.  

 

Tam Vương chết không nhắm mắt.  

 

Tại sao có thể như vậy?  

 

Nhất Vương lúc này điên rồi.  

 

Lại chết một người! Chỉ còn lại hắn ta, Ngũ Vương và Thất Vương.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thất đại Ma Vương cùng rời núi.  

 

Trước mắt chỉ còn lại ba vị.  

 

Có lẽ ba vị chắc không còn thừa lại ai.  

 

“Đến lượt ngươi!”  

 

Tần Ninh nhìn về phía Nhất Vương, cười nói: “Giết đến bây giờ mà vị Ám Hoàng kia của các ngươi cũng nên hiện thân chứ? Tại sao vẫn không xuất hiện?”  

 

“Hoàng của ta xuất hiện, chắc chắn ngươi chết không cần nghi ngờ”.  

 

“Ta có chết hay không không biết, ngươi chết là chắc chắn”.  

 

Tần Ninh cười một tiếng.  

 

Hai tay hắn bình tĩnh đặt trên đàn Phủ Uyên, cười nói: “Bốn Vương vây công, chết ba người rồi, một mình ngươi, không biết xấu hổ sống tiếp sao?”  

 

Nhất Vương sắc mặt cứng ngắc.  

 

Tần Ninh cười một tiếng, bên trong Xích Dương Long Luân, bát long gào thét.  

 

Khí tức dồi dào lúc này giải phóng.  

 

Sức mạnh truyền đến từng đợt.  

 

Nhất Vương trong nháy mắt lui về phía sau.  

 

Nhưng Tần Ninh lại chạy nhanh tới.  

 

Sáo Thụ Thiên rơi từ trên không, trực tiếp đập xuống.  

 

Quá trình sáo Thụ Thiên nện xuống, cây sáo kia đang không ngừng mở rộng.  

 

Nhất Vương rất muốn khóc.  

 

Đây là sáo Thụ Thiên đó! Vương khí âm thuật công kích.  

 

Tần Ninh lúc thì dùng đao lúc thì dùng gậy.  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Đây là vương khí sao?  

 

Nhưng Tần Ninh mặc kệ.  

 

Một quyền giết ra.  

 

Một tiếng ầm lúc này vang lên.  

 

Từng tiếng nổ đùng đoàng trong nháy mắt nổ bể.  

 

Nhất Vương chỉ cảm thấy sau lưng đau rát, nhưng cũng không dám quay đầu.  

 

Hắn ta sợ trong chốc lát quay đầu cũng sẽ bị một cây sáo của Tần Ninh gõ chết.  

 

“Chạy thoát sao?”  

 

Lúc này Tần Ninh ngồi xếp bằng giữa không trung, hai tay khảy đàn, tiếng đàn vang lên hóa thành từng mũi tên nhọn.  

 

Tốc độ mũi tên nhọn nhanh đến cực điểm, trong nháy mắt giết về phía Nhất Vương.  

 

“Khốn kiếp!”  

 

Nhất Vương lúc này thật sự là bị ép đến điên rồi.  

 

“Láo xược!”  

 

Chỉ là cùng với giọng nói của Nhất Vương vang lên.  

 

Một tiếng quát vào thời khắc này truyền tới.  

 

Một bàn tay trên hư không lúc này trực tiếp bắt xuống.  

 

Tay kia rộng trăm trượng, tốc độ cực nhanh.  

 

Bùm… Một tay túm xuống, một tiếng bùm nổ tung.  

 

Sắc mặt Tần Ninh trắng bệch, ngực xuất hiện một vết máu, toàn thân trên dưới khí tức cũng run rẩy vài phần, hắn rớt xuống đất.  

Sáo Thụ Thiên và đàn Phủ Uyên lúc này mất đi điều khiển, không cách nào phát huy uy lực, bay xuống bên cạnh Tần Ninh. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0