Phong Thần Châu

“Hôm nay, Tiên...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 

Một thân ảnh áo đen từ từ bước ra.  

 

“Ám Địa đại nhân!”  

 

Nhìn người tới, Nhất Vương lúc này thở phào nhẹ nhõm, gần như trong nháy mắt bay đến trước mặt người mặc đồ đen kia.  

 

Người đó một thân mặc thường phục màu đen, một hai tay chắp sau lưng, mà hai bên mang tai có vài chiếc vảy lông, đôi mắt mang theo vẻ u ám.  

 

Ông ta nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt tràn đầy sát khí.  

 

“Ám Địa đại nhân…”  

 

“Ta biết rồi!”  

 

Người đàn ông lãnh đạm nói: “Tiểu tử tốt lắm, dựa vào một món bảo khí siêu phẩm, hai món vương khí tàn sát bốn vị Thiên Nhân Ám Vũ nhất tộc!”  

 

“Không, còn có vị Vương Giả này của ngươi!”  

 

Lúc này Tần Ninh đứng dậy, phì một cái, khạc máu tươi ra, xen lẫn mấy miếng nội tạng.  

 

“Dù sao là thực lực Vương Giả mà cũng phải đánh lén?”  

 

Tần Ninh giễu cợt nói: “Ám Vũ Ma, Ám Vũ Ma quả nhiên là Ma tộc không nhìn thấy ánh sáng”.  

 

“Ngươi...”  

 

“Làm sao? Ta nói sai ư?”  

 

Tần Ninh tiếp tục nói: “Vương Giả giết Thiên Nhân mà cần lén lén lút lút sao?”  

 

Ám Địa không mở miệng.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng trong lòng lại kinh ngạc.  

 

Tần Ninh bị ông ta đánh một chưởng, vậy mà vẫn còn sống.  

 

Điều này không tưởng tượng nổi.  

 

Đừng nói Thiên Nhân nhất bộ.  

 

Chính là Thiên Nhân tam bộ bị một chưởng của ông ta thì tám mươi phần trăm cũng phải chết.  

 

Nhưng Tần Ninh lại ngăn chặn được! Điều này thật sự khiến người ta có chút không thể nào tin nổi.  

 

Đàn Phủ Uyên và sáo Thụ Thiên lúc này ở bên trái bên phải Tần Ninh, Xích Dương Long Luân ánh sáng lại ngưng tụ.  

 

Lúc này, ánh mắt Tần Ninh mang một tia tàn nhẫn.  

 

“Hôm nay không chỉ giết Ma Vương, còn phải diệt Vương Giả!”  

 

Lời vừa dứt, sức mạnh trong cơ thể Tần Ninh bị tàn phá.  

 

“Ha ha ha…”  

 

“Diệt Vương để ta làm, há có thể làm phiền ca ta đích thân ra tay chứ?”  

 

Một tiếng cười lớn ha ha truyền khắp cả vùng  

 

Ầm… Giữa trời đất, một tầng gông xiềng vô hình giống như bị đánh vỡ.  

 

Một thân ảnh từ trên trời rơi xuống.  

 

Hai tay túm hai người, ném tới trước mặt Tần Ninh, bị hỏa long của Tần Ninh nuốt ăn.  

 

Chính là hai người Ngũ Vương và Thất Vương.  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Mà lúc này thân ảnh kia mặc bộ trường sam, khí độ bất phàm.  

 

Một bước đi ra, giống như ngưng tụ một con đường ở dưới chân.  

 

Con đường Vương Giả! Tiên Hàm Thiên Nhân! Tấn thăng làm Vương! Trong nháy mắt, một lực áp bức mạnh mẽ lúc này xuất hiện.  

 

“Thành Ám Vũ? Ta thấy không cần thiết tồn tại!”  

 

Tiên Hàm lúc này bước ra, một quyền trực tiếp đập tới.  

 

Ầm… Mấy ngàn tinh binh bây giờ nổ tung thành sương máu.  

 

Thành Ám Vũ lúc này cũng dần dần sụp đổ.  

 

Cửa thành! Thành tường! Lâu các trong thành từng cái sụp đổ.  

 

Dưới đất mờ tối bây giờ lại hiện ra mấy phần ánh sáng.  

 

Tiên Hàm đứng ở giữa không trung, nhìn về phía trước.  

 

“Hôm nay, Tiên Hàm ta là Vương!”  

 

“Ám Vũ Ma nhất tộc làm chứng, Hàm Vương từ hôm nay sẽ khiến tộc ngươi khắc khi, cái gì gọi là khủng khiếp”.  

 

Lời vừa dứt, Tiên Hàm lại một quyền đánh ra.  

 

 

 

Cảnh giới Thiên Nhân, phạm vi linh thức vạn mét.  

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0