Đây là sự tự ti...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
"Hừ, cho dù ngươi biết Âm Dương Thiên Nhân Đạo thì thế nào?"
Hoàng Nhất Lôi khẽ nói: "Chẳng qua là Thiên Nhân Đạo, làm sao có thể đánh đồng với Vương Giả?"
"Vậy ngươi lo lắng làm gì?"
Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Chỉ là Thiên Nhân Đạo mà thôi, ngươi lo lắng cái gì?"
Lời tuy là nói vậy, thế nhưng ánh mắt Hoàng Nhất Lôi nhìn Tần Ninh vẫn cẩn thận không thôi.
Kẻ này không phải loại lỗ mãng.
Giết được Vạn Nguyên.
Diệt được Quy Nhất.
Đồ được Thiên Nhân.
Hiện tại, Tần Ninh đối mặt với Lôi Vương là ông ta mà vẫn tự tin như cũ.
Ông ta không tin Tần Ninh chỉ biết mù quáng chém giết.
Sở Thanh Phong cùng Sở Mộng Lâm ở đây, hai người này đều là Thiên Nhân thất bộ, sự tồn tại đỉnh cao này hoàn toàn có thể ngăn chặn ông ta.
Nhưng Tần Ninh cũng không làm như thế mà trực tiếp ra trận.
Đây là cuồng vọng tự đại sao?
Không phải!
Đây là sự tự tin của Tần Ninh.
"Bổn vương lo lắng? Hừ!"
Hoàng Nhất Lôi giờ phút này sải bước ra, sức mạnh toàn thân tụ tập.
"Bổn vương đang nghĩ làm sao không giết ngươi mà giữ lại mạng của ngươi đây".
"Toàn bộ Thanh Ninh các cực kỳ coi trọng ngươi, nếu là bắt sống ngươi, ta nghĩ Vân Vương cũng sẽ phải chịu khống chế!"
Hoàng Nhất Lôi nói xong, vung ra một quyền.
Quyền phong gào thét, sấm sét tụ tập thành một con sư tử mãnh liệt.
Quanh thân sư tử là sấm sét mang theo một khí tức khiếp người bay thẳng mà xuống...
Sư tử hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, ầm ầm rơi xuống trước mặt Tần Ninh, há miệng trực tiếp cắn xuống.
Lập tức, không gian bốn phía trong mơ hồ như nổ tung ra, vang lên tiếng rẹt rẹt trầm thấp.
"Chút năng lực ấy thôi à, ngươi không chuẩn bị toàn lực ứng phó sao?"
Thanh âm nhàn nhạt lúc này vang lên.
Tần Ninh giờ phút này sải bước ra, cánh tay uốn lượn, nhặt cung cài tên.
Lúc đang thực hiện động tác này, bỗng dưng có cung và tên xuất hiện ngay trước mặt Tần Ninh.
Trường cung và mũi tên đều là màu đen.
Kéo căng, bắn thẳng đến.
Phanh...
Trong lúc ấy, ánh sáng đen nháy giữa trời đất va chạm với ánh sét, tiếng nổ tung vang lên, phảng phất như trang giấy bị xé nứt, các vết rách tràn ngập thiên địa.
Mũi tên vốn chỉ là dài hơn một mét.
Thế nhưng hai người cách xa nhau ngàn mét.
Hoàng Nhất Lôi khẽ nói: "Chẳng qua là Thiên Nhân Đạo, làm sao có thể đánh đồng với Vương Giả?"
"Vậy ngươi lo lắng làm gì?"
Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Chỉ là Thiên Nhân Đạo mà thôi, ngươi lo lắng cái gì?"
Lời tuy là nói vậy, thế nhưng ánh mắt Hoàng Nhất Lôi nhìn Tần Ninh vẫn cẩn thận không thôi.
Kẻ này không phải loại lỗ mãng.
Giết được Vạn Nguyên.
Diệt được Quy Nhất.
Đồ được Thiên Nhân.
Hiện tại, Tần Ninh đối mặt với Lôi Vương là ông ta mà vẫn tự tin như cũ.
Ông ta không tin Tần Ninh chỉ biết mù quáng chém giết.
Sở Thanh Phong cùng Sở Mộng Lâm ở đây, hai người này đều là Thiên Nhân thất bộ, sự tồn tại đỉnh cao này hoàn toàn có thể ngăn chặn ông ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Tần Ninh cũng không làm như thế mà trực tiếp ra trận.
Đây là cuồng vọng tự đại sao?
Không phải!
Đây là sự tự tin của Tần Ninh.
"Bổn vương lo lắng? Hừ!"
Hoàng Nhất Lôi giờ phút này sải bước ra, sức mạnh toàn thân tụ tập.
"Bổn vương đang nghĩ làm sao không giết ngươi mà giữ lại mạng của ngươi đây".
"Toàn bộ Thanh Ninh các cực kỳ coi trọng ngươi, nếu là bắt sống ngươi, ta nghĩ Vân Vương cũng sẽ phải chịu khống chế!"
Hoàng Nhất Lôi nói xong, vung ra một quyền.
Quyền phong gào thét, sấm sét tụ tập thành một con sư tử mãnh liệt.
Quanh thân sư tử là sấm sét mang theo một khí tức khiếp người bay thẳng mà xuống...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sư tử hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, ầm ầm rơi xuống trước mặt Tần Ninh, há miệng trực tiếp cắn xuống.
Lập tức, không gian bốn phía trong mơ hồ như nổ tung ra, vang lên tiếng rẹt rẹt trầm thấp.
"Chút năng lực ấy thôi à, ngươi không chuẩn bị toàn lực ứng phó sao?"
Thanh âm nhàn nhạt lúc này vang lên.
Tần Ninh giờ phút này sải bước ra, cánh tay uốn lượn, nhặt cung cài tên.
Lúc đang thực hiện động tác này, bỗng dưng có cung và tên xuất hiện ngay trước mặt Tần Ninh.
Trường cung và mũi tên đều là màu đen.
Kéo căng, bắn thẳng đến.
Phanh...
Trong lúc ấy, ánh sáng đen nháy giữa trời đất va chạm với ánh sét, tiếng nổ tung vang lên, phảng phất như trang giấy bị xé nứt, các vết rách tràn ngập thiên địa.
Mũi tên vốn chỉ là dài hơn một mét.
Thế nhưng hai người cách xa nhau ngàn mét.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro