Phong Thần Châu

“Làm sao ngươi...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 Hoàng Nhất Lôi híp mắt, nhìn về phía Tần Ninh.  

 

Hai người lúc này một luồng khí tức vô hình va chạm nhau giữa không trung.  

 

Một khắc sau, một đường khí tức mạnh mẽ, không ngừng giải phóng.  

 

Bốn phía Hoàng Nhất Lôi, hơi thở Vương Giả sáng rực, dần dần nghiền ép xuống.  

 

Lúc này Tần Ninh kiên quyết bất động.  

 

“Nghiền ép hơi thở Vương Giả… ta cũng có…”  

 

Lời vừa dứt, trong cơ thể Tần Ninh, từng đường khí vàng xanh lúc này giải phóng ra.  

 

Hơi thở Vương Giả!  

 

Trong nháy mắt, giữa không trung, hai hơi thở Vương Giả cắn xé, đánh nhau.  

 

Hai hơi thở Vương Giả mạnh mẽ kia lúc này giống như hội tụ thành long hổ, cắn xé tranh đấu.  

 

Thiên địa vào thời khắc này biến sắc.  

 

Bên trong toàn bộ dãy núi Nguyệt Lan, khắp nơi tràn ngập uy áp khiến người ta hít thở khó khăn.  

 

Cho dù là ở xa ngoài ngàn dặm vẫn có thể cảm thấy bên trong dãy núi Nguyệt Lan.  

 

Giống như trời đất lúc này rung chuyển.  

 

Đây chính là Vương Giả!  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Động một cái.  

 

Kinh thiên động địa.  

 

Lúc này mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt.  

 

Hoàng Nhất Lôi chính là cảnh giới Vương Giả, ngưng tụ hơi thở Vương Giả, cũng không kỳ lạ.  

 

Nhưng Tần Ninh… hơi thở Vương Giả lấy từ đâu ra?  

 

“Hơi thở U Vương!”  

 

Ánh mắt Hoàng Nhất Lôi lúc này mang một tia không thể tin nổi.  

 

Lúc này Tần Ninh cười một tiếng: “Coi như ngươi thức thời”.  

 

Ở trước người hắn, một cây trường kiếm đen nhanh lúc này nổi lên.  

 

Kiếm U Khô!  

 

Lúc này trong kiếm U Khô, từng hơi thở Vương Giả giải phóng ra.  

 

Hoàng Nhất Lôi hừ nói: “Cho dù là bên trong kiếm U Khô hàm chứa hơi thở Vương Giả, ngươi lại sao có thể so sánh với bổn vương?”  

 

“Không cần so hơi thở Vương Giả với ta, trước khi hơi thở Vương Giả ở nơi này tán loạn, giết ngươi là được!”  

 

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hoàng Nhất Lôi lại càng khó coi.  

 

Tần Ninh quá ngông cuồng.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cho dù là đối mặt với vị Vương Giả ông ta, hắn vẫn ngạo nghễ như vậy.  

 

“Nếu đã như vậy cũng để ngươi nhìn xem, Lôi Vương ta rốt cuộc có bản lĩnh gì”.  

 

Một lời vừa dứt, Hoàng Nhất Lôi bước ra.  

 

Trong phút chốc, bên trong cơ thể, từng đường sức mạnh sấm sét lúc này hội tụ.  

 

Sấm sét đầy trời giống như hội tụ thành một đường đại dương.  

 

Một vị hào hùng cái thế cảnh giới Quy Nhất không cẩn thận bị ảnh hưởng đến, toàn bộ thân thể vào thời khắc này hóa thành màu đen tiêu thể, hoàn toàn nổ bể ra.  

 

Trong nháy mắt đám người xung quanh ánh mắt kinh hãi.  

 

Một vị hào hùng cái thế trực tiếp bị sức mạnh sấm sét nghiền nát.  

 

Mà nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh lại không nhịn được cười nói: “Cần gì phải làm bộ làm tịch ở đây?”  

 

Lời vừa dứt, Tần Ninh bước ra.  

 

Trong nháy mắt, hai bên hai cánh tay hắn xuất hiện một vầng mặt trời sáng, một vầng trăng sáng.  

 

Ánh sáng nhật nguyệt lóng lánh lúc này ngưng tụ ra hơi thở Âm Dương cường thịnh.  

 

“Thiên Nhân đạo của Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân!”  

 

Hoàng Nhất Lôi nhìn về phía Tần Ninh, trầm giọng hô: “Làm sao ngươi biết?”  

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0