Kẻ nào nên giết...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
"Dĩ nhiên, cảnh giới của ngươi cũng không thể tăng lên được nữa".
"Phong ấn này chỉ có tác dụng tạm thời không cho thương thế của ngươi trở nặng".
"Còn nếu muốn trị tận gốc..."
Tần Ninh lẩm bẩm: "Ta phải đến đại lục Thiên Ngoại một chuyến".
Đại lục Thiên Ngoại!
Dương Thanh Vân sốt sắng: "Đồ nhi đi với sư tôn".
"Ngươi đi với ta? Còn Thanh Ninh các thì sao? Ai trông chừng tộc Luyện Ngục Ma?"
Tần Ninh bình tĩnh nói: "Có lão rùa ở đây thì chống lại được ít nhất ba vị Vương giả tấn công cùng một lúc, thêm cả ngươi thì năm đại Vương giả cũng không làm gì được Thanh Ninh các".
"Người đi rồi, con biết làm sao đây?"
Dương Thanh Phong nghẹn lời.
"Con sẽ bảo Sở Thanh Phong và Sở Mộng Lâm đi cùng người!"
"Không cần!"
Tần Ninh lại từ chối: "Ta tự biết sắp xếp việc của mình".
"Chỉ còn một bước nữa là ngươi sẽ đứng cùng một hàng với bốn người Trấn Thiên Vương, Huyền Thiên Vương, Cực Thiên Vương và Tuyết Thiên Vương, sư tôn sẽ giúp ngươi vượt qua bước này".
"Trước mắt, nhiệm vụ của ngươi chính là trấn thủ Thanh Ninh các".
"Đã chín vạn năm không về đại lục Vạn Thiên, ta cũng muốn đi thăm bạn cũ, không biết giờ còn ai không".
Tần Ninh thì thầm: "Ta vẫn còn canh cánh trong lòng về cái chết của Phong Vương, không thể nào nuốt trôi nổi. Ta phải điều tra cho ra chuyện này".
Nhớ cái ngày nhận được tin tức đó từ Thanh Ninh các của Dương Thanh Vân.
Tin Phong Vương đã chết tại đại lục Thiên Ngoại.
Lúc đó đang ở Bắc Lan, Tần Ninh mới chỉ điều tra ra được cái chết của hắn ta có liên quan đến Thiên Đế Các.
Nhưng hắn không biết ai mới thực sự là thủ phạm.
Ai cũng hiểu một điều rằng.
Phong Vương do chính tay U Vương đề bạt và bồi dưỡng.
Hai người không phải thầy trò, cũng không có quan hệ cha con nhưng lại gắn bó như ruột thịt.
Phong Vương đã chết.
Không đời nào Tần Ninh mặc kệ.
Nói cho cùng, có lẽ hàng triệu năm sống trên thế giới này đã làm hắn trở nên vô cảm với mọi thứ.
Song, chỉ có tình người là hắn vẫn giữ trong lòng.
Ánh mắt của Tần Ninh lúc này lạnh đến cực độ.
Hắn thở ra một hơi rồi lên tiếng: "Hơn nữa, lâu rồi không gặp Trấn Thiên Vương nên ta cũng rất nhớ ông ấy, đi thăm bạn cũ cũng tốt".
Câu nói này làm vẻ mặt Dương Thanh Vân trở nên kỳ lạ.
"Phong ấn này chỉ có tác dụng tạm thời không cho thương thế của ngươi trở nặng".
"Còn nếu muốn trị tận gốc..."
Tần Ninh lẩm bẩm: "Ta phải đến đại lục Thiên Ngoại một chuyến".
Đại lục Thiên Ngoại!
Dương Thanh Vân sốt sắng: "Đồ nhi đi với sư tôn".
"Ngươi đi với ta? Còn Thanh Ninh các thì sao? Ai trông chừng tộc Luyện Ngục Ma?"
Tần Ninh bình tĩnh nói: "Có lão rùa ở đây thì chống lại được ít nhất ba vị Vương giả tấn công cùng một lúc, thêm cả ngươi thì năm đại Vương giả cũng không làm gì được Thanh Ninh các".
"Người đi rồi, con biết làm sao đây?"
Dương Thanh Phong nghẹn lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con sẽ bảo Sở Thanh Phong và Sở Mộng Lâm đi cùng người!"
"Không cần!"
Tần Ninh lại từ chối: "Ta tự biết sắp xếp việc của mình".
"Chỉ còn một bước nữa là ngươi sẽ đứng cùng một hàng với bốn người Trấn Thiên Vương, Huyền Thiên Vương, Cực Thiên Vương và Tuyết Thiên Vương, sư tôn sẽ giúp ngươi vượt qua bước này".
"Trước mắt, nhiệm vụ của ngươi chính là trấn thủ Thanh Ninh các".
"Đã chín vạn năm không về đại lục Vạn Thiên, ta cũng muốn đi thăm bạn cũ, không biết giờ còn ai không".
Tần Ninh thì thầm: "Ta vẫn còn canh cánh trong lòng về cái chết của Phong Vương, không thể nào nuốt trôi nổi. Ta phải điều tra cho ra chuyện này".
Nhớ cái ngày nhận được tin tức đó từ Thanh Ninh các của Dương Thanh Vân.
Tin Phong Vương đã chết tại đại lục Thiên Ngoại.
Lúc đó đang ở Bắc Lan, Tần Ninh mới chỉ điều tra ra được cái chết của hắn ta có liên quan đến Thiên Đế Các.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng hắn không biết ai mới thực sự là thủ phạm.
Ai cũng hiểu một điều rằng.
Phong Vương do chính tay U Vương đề bạt và bồi dưỡng.
Hai người không phải thầy trò, cũng không có quan hệ cha con nhưng lại gắn bó như ruột thịt.
Phong Vương đã chết.
Không đời nào Tần Ninh mặc kệ.
Nói cho cùng, có lẽ hàng triệu năm sống trên thế giới này đã làm hắn trở nên vô cảm với mọi thứ.
Song, chỉ có tình người là hắn vẫn giữ trong lòng.
Ánh mắt của Tần Ninh lúc này lạnh đến cực độ.
Hắn thở ra một hơi rồi lên tiếng: "Hơn nữa, lâu rồi không gặp Trấn Thiên Vương nên ta cũng rất nhớ ông ấy, đi thăm bạn cũ cũng tốt".
Câu nói này làm vẻ mặt Dương Thanh Vân trở nên kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro