"Ta cho phép hắ...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Lão nhân gia à, người chắc chắn là bạn cũ chứ?
Hồi đó người cướp con gái của ông ta đi, chắc lão già đó nhớ tới khi xuống lỗ luôn...
Nhưng có điên Dương Thanh Vân mới nói ra.
Từ đó, mỗi ngày Tần Ninh đều hạ một tầng phong cấm lên Dương Thanh Vân.
Liên tục như thế, tròn bảy bảy bốn chín ngày.
Tần Ninh ngưng tụ băng hồn lực cả ngày lẫn đêm.
Rốt cuộc ngày cuối đã đến.
Giờ đây, trông Dương Thanh Vân rất lạnh lùng.
Trên khuôn mặt tuấn tú là vẻ bình tĩnh và sự kiệt ngạo, khinh thường thế gian.
Đến hôm nay, cuối cùng ông ta cũng không cần vất vả trấn áp vết thương trong cơ thể do dị ma hỏa gây ra nữa.
Hai người phải ra ngoài thôi, mọi người đang chờ đây.
Ngoài đại điện.
Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch đang lẳng lặng đứng đợi.
Tần Ninh vẫy tay.
"Thạch Đầu, Nhàn Ngư, hai ngươi ở lại Thanh Ninh các".
"Hả?"
Thạch Cảm Đương bất mãn ra mặt: "Con không chịu đâu sư phụ".
"Chắc chắn Dương Thanh Vân sẽ nhân lúc người vắng mặt để bắt nạt con cho xem".
Nghe vậy, Dương Thanh Vân lườm hắn ta.
"Ta cho phép hắn bắt nạt ngươi đấy!"
Tần Ninh trả lời: "Trong chuyến này, Nguyệt nhi sẽ đi với ta. Hai ngươi ở lại Thanh Ninh các rèn luyện đi".
"Nhàn Ngư, nhớ lấy, nếu vãng sinh đồng mở ra lại thì không được để số ngọc câu vượt quá bảy chiếc".
"Thạch Đầu, ngươi cần luyện tập ngưng tụ chiến khí nhiều hơn nữa".
"Cần làm gì ta đều dặn Thanh Vân cả rồi, hai ngươi nhớ nghe lời ông ấy".
Dương Thanh Vân chắp tay rồi đáp: "Xin sư tôn yên tâm, dạo này Thanh Ninh các có nhiều biến động".
"Vừa hay các thế lực xung quanh đang rục rịch, con sẽ phái hai người họ đi rèn luyện".
Tần Ninh gật đầu nhìn hai người, bảo: "Mong rằng lần gặp sau, cảnh giới của hai ngươi sẽ vượt qua Vạn Nguyên".
Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư cũng chắp tay.
Hai người đều biết đợt này mình thăng cấp quá nhanh.
Cần kinh nghiệm thực chiến để củng cố tu vi.
Hồi đó người cướp con gái của ông ta đi, chắc lão già đó nhớ tới khi xuống lỗ luôn...
Nhưng có điên Dương Thanh Vân mới nói ra.
Từ đó, mỗi ngày Tần Ninh đều hạ một tầng phong cấm lên Dương Thanh Vân.
Liên tục như thế, tròn bảy bảy bốn chín ngày.
Tần Ninh ngưng tụ băng hồn lực cả ngày lẫn đêm.
Rốt cuộc ngày cuối đã đến.
Giờ đây, trông Dương Thanh Vân rất lạnh lùng.
Trên khuôn mặt tuấn tú là vẻ bình tĩnh và sự kiệt ngạo, khinh thường thế gian.
Đến hôm nay, cuối cùng ông ta cũng không cần vất vả trấn áp vết thương trong cơ thể do dị ma hỏa gây ra nữa.
Hai người phải ra ngoài thôi, mọi người đang chờ đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài đại điện.
Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch đang lẳng lặng đứng đợi.
Tần Ninh vẫy tay.
"Thạch Đầu, Nhàn Ngư, hai ngươi ở lại Thanh Ninh các".
"Hả?"
Thạch Cảm Đương bất mãn ra mặt: "Con không chịu đâu sư phụ".
"Chắc chắn Dương Thanh Vân sẽ nhân lúc người vắng mặt để bắt nạt con cho xem".
Nghe vậy, Dương Thanh Vân lườm hắn ta.
"Ta cho phép hắn bắt nạt ngươi đấy!"
Tần Ninh trả lời: "Trong chuyến này, Nguyệt nhi sẽ đi với ta. Hai ngươi ở lại Thanh Ninh các rèn luyện đi".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhàn Ngư, nhớ lấy, nếu vãng sinh đồng mở ra lại thì không được để số ngọc câu vượt quá bảy chiếc".
"Thạch Đầu, ngươi cần luyện tập ngưng tụ chiến khí nhiều hơn nữa".
"Cần làm gì ta đều dặn Thanh Vân cả rồi, hai ngươi nhớ nghe lời ông ấy".
Dương Thanh Vân chắp tay rồi đáp: "Xin sư tôn yên tâm, dạo này Thanh Ninh các có nhiều biến động".
"Vừa hay các thế lực xung quanh đang rục rịch, con sẽ phái hai người họ đi rèn luyện".
Tần Ninh gật đầu nhìn hai người, bảo: "Mong rằng lần gặp sau, cảnh giới của hai ngươi sẽ vượt qua Vạn Nguyên".
Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư cũng chắp tay.
Hai người đều biết đợt này mình thăng cấp quá nhanh.
Cần kinh nghiệm thực chiến để củng cố tu vi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro