Phong Thần Châu

“Láo xược!”  

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

Một bóng người đang nhìn xuống tầng một, mỉm cười nói: “Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, vị bằng hữu này cớ gì phải làm thế? Đâu cần phải nặng tay như vậy đâu?”  

 

Bóng dáng đó chậm rãi đi xuống, bước đi thong thả.   

 

Một thân áo dài màu tím, tóc dài được buộc cao, phía trước đeo một chiếc ngọc bội màu xanh biếc, trang phục cực kỳ sang trọng.  

 

“Tại hạ là Thuỷ Thuận Anh!”  

 

Người thanh niên khẽ mỉm cười, dáng vẻ nho nhã lễ độ.  

 

“Ngươi đang tính làm cái gì vậy?”  

 

Đột nhiên, Tần Ninh cười lạnh nói: “Ta muốn làm gì thì làm thôi, bản công tử làm việc, ngươi có tư cách gì mà xen vào?”  

 

Tần Ninh vừa dứt lời, không khí đã trở nên lạnh lẽo.  

 

“Láo xược!”  

 

Nhất thời, hai bóng người từ tầng hai nhảy xuống, lao thẳng đến chỗ Tần Ninh.  

 

Thế nhưng Tần Ninh vẫn đứng im tại chỗ.  

 

Lúc này, Giang Bạch hừ một tiếng rồi trực tiếp ra tay.  

 

Bịch bịch…  

 

Hai người kia nhanh chóng lùi lại, kêu lên đau đớn.  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Giang Bạch cũng thu tay, trở về vị trí.  

 

Linh cảnh Hoá Âm!  

 

Người thanh niên này không đơn giản.  

 

Vậy mà có hai linh cảnh Hoá Âm đi theo giúp đỡ!  

 

Cấp bậc linh cảnh Hoá Âm chính là người âm thánh, ở đại lục Vạn Thiên có thể được tôn là thánh nhân, thân phận và địa vị ấy hoàn toàn không phải bàn đến.  

 

Người như vậy ở Bắc Lan có thể coi là nhân vật vô địch.  

 

“Thú vị!”  

 

Tần Ninh từng bước lùi về sau, hạ người trên ghế thái sư, tay cầm hồ lô bên hông, ngửa cổ uống một ngụm rượu, dáng vẻ vô cùng phóng khoáng.  

 

Lúc này nếu có thêm một cây quạt thì tốt rồi!  

 

Sẽ giống như con ông cháu cha quần áo lụa là.  

 

“Sư tôn, nóng không?”  

 

Bấy giờ, Thạch Cảm Đương lại đột nhiên đưa cho Tần Ninh một cây quạt.  

 

Tần Ninh vui vẻ nhận lấy, hắn cầm quạt nhẹ nhàng phẩy phẩy.  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Rất thích hợp với dáng vẻ công tử ăn chơi trác táng, quần áo lụa là.  

 

Thạch Cảm Đương cung kính hành lễ.  

 

Lý Nhàn Ngư đứng ở một bên bội phục sát đất.  

 

Nhắc đến nịnh nọt, quả thực là Thạch Cảm Đương bỏ xa hắn ta cả mười con phố!  

 

“Thuỷ Thuận Anh phải không? Bản công tử có quen biết ngươi sao?”  

 

“Ngươi tới đây ăn cơm, chuyện này không liên quan đến ngươi, không làm ta hài lòng, ta sẽ không đi!”  

 

Tần Ninh bày ra dáng vẻ kênh kiệu hất hàm sai khiến, hắn cười nói: “Hôm nay, Phong Tuyết lâu làm cho bản công tử không vui, bản công tử muốn phá huỷ nó!”   

 

Sắc mặt của Thuỷ Thuận Anh có chút kinh sợ.  

 

Người thanh niên này không đơn giản.  

 

Bên người lại có hai vị cảnh giới Hoá Âm đi theo, một nam một nữ, thực lực rất cường đại.  

 

Nhưng mà tại sao hắn ta lại chưa bao giờ gặp qua kẻ này?  

 

“Thô tục? Ngươi cút sang một bên đi, bản công tử thô tục thì sao, ngươi có thể làm gì được ta?”  

 

“Sự việc ngày hôm nay, ai nhúng tay vào đều phải chết!”  

“Vậy nếu bản công tử vẫn cố tình muốn nhúng tay vào thì sao?”, Thuỷ Thuận Anh cười nhạt nói. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0