“Linh thú cấp c...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Chín người xuất hiện, những người đứng xung quanh Thận Sơn cũng đánh mắt nhìn qua, cảnh giác nhìn chằm chằm nhóm người Tần Ninh.
“Xem ra có người còn nhanh hơn cả chúng ta rồi”.
Thẩm Văn Hiên nhìn xung quanh nói.
“Hôm nay cổng vào bên trong Thiên Thận Cung mở ra, mọi người một khi tách ra nhất định sẽ có không ít người chọn đến đây trước, nhưng nhìn dáng vẻ của bọn họ hình như không chỉ đến trước mà còn phát hiện ra bí mật của Thận Sơn rồi”.
Thiên Linh Lung quan sát xung quanh, chậm rãi nói: “Mọi người cẩn thận một chút!”
Mỗi ngọn núi ở Thận Sơn này ước chừng cũng phải cao trăm mét, mà đỉnh núi không phải là đỉnh nhọn mà là một sân hình vuông.
Chỉ là cái sân đó nếu không đi vào thì không thể nhìn thấy rõ bên trong rốt cuộc là thứ gì.
Nhưng một khi đã đi vào trong sân thì mặc kệ bên trong có thứ gì nhất định đều phải qua cửa.
Bây giờ, hàng ngàn hàng vạn ngọn núi trải rộng, hàng trăm bóng người đi lại giữa các sơn cốc, quan sát từng ngọn núi, dường như đang muốn xem xem rốt cuộc nên chọn ngọn núi nào.
Gầm...
Đúng lúc này, trên một ngọn núi trước mặt nhóm người Tần Ninh, một người thanh niên hai mươi mấy tuổi cảnh giới Thiên Võ sải bước đi ra leo lên ngọn núi.
Thế nhưng chỉ trong chốc lát, cảnh tượng phía trong sân hiện ra, một con Cự Nha Lạp Lang cấp tám gầm rú nhìn về tên đệ tử kia.
“A...”
Gần như là không hề nghi ngờ gì, trong nháy mắt tên đệ tử kia bị nuốt chửng, không có một chút sức lực phản kháng.
Một màn này khiến tất cả mọi người hoàn toàn sững sờ.
“Vậy lại còn có linh thú cấp tám, trừ phi là cảnh giới Thông Thiên, bằng không ai có thể chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện được chứ?”
“Sân của những đỉnh núi này, bên ngoài đều có huyễn trận bao bọc xung quanh, chúng ta căn bản không thể dò xét được bên trong, chỉ sau khi leo lên rồi mới có thể khiến huyễn trận biến mất, mà một khi đã leo lên thì phải qua cửa thành công, nếu không thì không thể xuống được”.
“Vừa nãy có một vị cảnh giới Thông Thiên trực tiếp bị một con linh thú cấp chín xé nát”.
“Linh thú cấp chín?”
“Nguy hiểm nhiều vô kể thế nhưng vừa nãy cũng có người lấy được một quả Ngũ Hoa ở bên trong sân đấy!”
Bây giờ càng ngày càng có nhiều người tụ tập ở dãy núi Thận Sơn này, từng bóng người đứng trước Thận Sơn, do dự không dám đi vào.
Người đến đây phần lớn đều biết trên đỉnh núi Thận Sơn có huyễn trận bao bọc, có thể là bảo vật nhưng cũng có thể là đường chết, nhưng cho đến hiện tại vẫn không có một ai biết chính xác rốt cuộc ngọn núi nào có báu vật và ngọn núi nào ẩn chứa nguy hiểm.
Tất cả mọi thứ đều trở nên không có cách nào dự đoán.
“Xem ra có người còn nhanh hơn cả chúng ta rồi”.
Thẩm Văn Hiên nhìn xung quanh nói.
“Hôm nay cổng vào bên trong Thiên Thận Cung mở ra, mọi người một khi tách ra nhất định sẽ có không ít người chọn đến đây trước, nhưng nhìn dáng vẻ của bọn họ hình như không chỉ đến trước mà còn phát hiện ra bí mật của Thận Sơn rồi”.
Thiên Linh Lung quan sát xung quanh, chậm rãi nói: “Mọi người cẩn thận một chút!”
Mỗi ngọn núi ở Thận Sơn này ước chừng cũng phải cao trăm mét, mà đỉnh núi không phải là đỉnh nhọn mà là một sân hình vuông.
Chỉ là cái sân đó nếu không đi vào thì không thể nhìn thấy rõ bên trong rốt cuộc là thứ gì.
Nhưng một khi đã đi vào trong sân thì mặc kệ bên trong có thứ gì nhất định đều phải qua cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ, hàng ngàn hàng vạn ngọn núi trải rộng, hàng trăm bóng người đi lại giữa các sơn cốc, quan sát từng ngọn núi, dường như đang muốn xem xem rốt cuộc nên chọn ngọn núi nào.
Gầm...
Đúng lúc này, trên một ngọn núi trước mặt nhóm người Tần Ninh, một người thanh niên hai mươi mấy tuổi cảnh giới Thiên Võ sải bước đi ra leo lên ngọn núi.
Thế nhưng chỉ trong chốc lát, cảnh tượng phía trong sân hiện ra, một con Cự Nha Lạp Lang cấp tám gầm rú nhìn về tên đệ tử kia.
“A...”
Gần như là không hề nghi ngờ gì, trong nháy mắt tên đệ tử kia bị nuốt chửng, không có một chút sức lực phản kháng.
Một màn này khiến tất cả mọi người hoàn toàn sững sờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy lại còn có linh thú cấp tám, trừ phi là cảnh giới Thông Thiên, bằng không ai có thể chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện được chứ?”
“Sân của những đỉnh núi này, bên ngoài đều có huyễn trận bao bọc xung quanh, chúng ta căn bản không thể dò xét được bên trong, chỉ sau khi leo lên rồi mới có thể khiến huyễn trận biến mất, mà một khi đã leo lên thì phải qua cửa thành công, nếu không thì không thể xuống được”.
“Vừa nãy có một vị cảnh giới Thông Thiên trực tiếp bị một con linh thú cấp chín xé nát”.
“Linh thú cấp chín?”
“Nguy hiểm nhiều vô kể thế nhưng vừa nãy cũng có người lấy được một quả Ngũ Hoa ở bên trong sân đấy!”
Bây giờ càng ngày càng có nhiều người tụ tập ở dãy núi Thận Sơn này, từng bóng người đứng trước Thận Sơn, do dự không dám đi vào.
Người đến đây phần lớn đều biết trên đỉnh núi Thận Sơn có huyễn trận bao bọc, có thể là bảo vật nhưng cũng có thể là đường chết, nhưng cho đến hiện tại vẫn không có một ai biết chính xác rốt cuộc ngọn núi nào có báu vật và ngọn núi nào ẩn chứa nguy hiểm.
Tất cả mọi thứ đều trở nên không có cách nào dự đoán.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro