"Lôi Vương, đán...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Cửu Linh Tinh Thần Quyết! Sức mạnh Bản Nguyên Cửu U đại lục.
Cùng với Thiên Địa Huyền Linh Pháp mà hắn tu hành.
Ba thuật pháp đều là pháp quyết đỉnh cao, ba thuật pháp hợp nhất, uy lực gia tăng gấp trăm lần không thôi.
Sức mạnh hội tụ lại tầng tầng lớp lớp.
"Giết!"
Giờ phút này, sức mạnh tăng cao trong nháy mắt.
Trong cơ thể Tần Ninh, ba thuật pháp hợp nhất, hắn vỗ một chưởng xuống, hóa thành một bàn tay to lớn che lấp.
"Tần Ninh, thật sự là xem thường ngươi rồi!"
Giờ phút này, một giọng nói vang lên ở giữa hư không.
Trong nháy mắt, một bóng người xuất hiện.
Bàn tay vung lên, một dòng nước hội tụ thành chỉ ấn, trực tiếp nện xuống.
Chưởng ấn của Tần Ninh bị đánh tan.
Lúc này bóng người xuất hiện kia.
Mặc một bộ quần áo màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ mới mấy bước mà đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Huyền Dục!"
Huyền Dục - một trong tứ đại các vệ của Thiên Đế Các, Dục Vương! Nhìn thấy người tới, Tần Ninh cười nhạt nói: "Ta đã nói không chỉ một vị Vương giả mới đúng mà".
Giờ phút này Hoàng Nhất Lôi nhìn thoáng qua Huyền Dục, rầu rĩ không nói gì.
Hai lần suýt nữa bị Tần Ninh giết chết.
Vô cùng nhục nhã.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Huyền Dục.
"Trần Vương và Hoàn Vương đâu?"
Huyền Dục thản nhiên nói: "Lâu như vậy mà Trấn Thiên Vương và Vũ Vương còn chưa tới, chẳng lẽ ngươi còn không biết tại sao ư?"
"Thì ra là thế...", Tần Ninh nhìn về phía hai người.
Huyền Dục cũng là nhìn về phía Tần Ninh.
"Trước đó ta cho rằng giết ngươi là đủ, không nghĩ tới bây giờ ngươi đã có thành tựu rồi".
" Thiên Nhân Nhất bộ!"
Huyền Dục từ tốn nói: "Tuy Lôi Vương xưng vương không lâu, biển linh thức không tính là mạnh, thế nhưng dù sao cũng là Vương giả, ngươi mới chỉ làThiên Nhân nhất bộ mà suýt nữa đã giết chết Lôi Vương, ngươi...", "Sửa lại một chút!"
Giờ phút này Tần Ninh lại cười nói: "Không phải suýt nữa, mà là... có thể giết!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh điểm ngón tay một cái.
Đám người bỗng nhiên nhìn thấy.
Một cái bóng mờ xuất hiện phía sau Lôi Vương.
Mâu! Là một cây mâu!
"Lôi Vương, cẩn thận...", uỳnh... trong nháy mắt, một tiếng ầm đinh tai nhức óc vang lên.
Cơ thể Lôi Vương như bị sét đánh.
Vào lúc này, ông ta không ngừng run rẩy, một cây mâu xuyên thấu qua trái tim của ông.
Lôi Vương không thể tưởng tượng nổi mà nhìn trường mâu.
Đó là do ông ta ngưng tụ.
Vừa rồi đâm thủng lồng ngực của Tần Ninh, vẫn luôn cắm ở phía sau Tần Ninh.
Giờ phút này lại nhìn về phía sau lưng Tần Ninh, làm gì còn cái bóng của trường mâu nữa.
Trong nháy mắt Lôi Vương đã hiểu rõ.
Vừa rồi ở bên trong Cửu Linh Tinh Thần Quyết, tên này đã giấu cây mâu đi! Trên bầu trời, tiếng sấm cuồn cuộn.
Không trung xé rách.
Mưa máu rơi xuống như trút nước.
Giống như trời đất đang khóc, đang bi thương.
Một vị vương giả, ngã xuống.
Một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra.
Tiếng sấm ầm ầm vang lên khắp phạm vi mười dặm, mãi mà không tiêu tan.
Một vị Vương giả ngã xuống.
Trời đất đau buồn! Trong chớp nhoáng này, ánh mắt Dục Vương kinh hãi, sắc mặt khó coi.
Lôi Vương! Vẫn phải chết.
Tần Ninh nhìn về phía Dục Vương, cười nói: "Lần trước bị các chủ của các ngươi ra tay giúp ông ta sống lâu một khoảng thời gian, lần này... ta sẽ không có sự chuẩn bị gì chắc?"
"Lôi Vương, đáng chết!"
Giờ phút này, khí tức dâng lên trong cơ thể của Dục Vương.
Cùng với Thiên Địa Huyền Linh Pháp mà hắn tu hành.
Ba thuật pháp đều là pháp quyết đỉnh cao, ba thuật pháp hợp nhất, uy lực gia tăng gấp trăm lần không thôi.
Sức mạnh hội tụ lại tầng tầng lớp lớp.
"Giết!"
Giờ phút này, sức mạnh tăng cao trong nháy mắt.
Trong cơ thể Tần Ninh, ba thuật pháp hợp nhất, hắn vỗ một chưởng xuống, hóa thành một bàn tay to lớn che lấp.
"Tần Ninh, thật sự là xem thường ngươi rồi!"
Giờ phút này, một giọng nói vang lên ở giữa hư không.
Trong nháy mắt, một bóng người xuất hiện.
Bàn tay vung lên, một dòng nước hội tụ thành chỉ ấn, trực tiếp nện xuống.
Chưởng ấn của Tần Ninh bị đánh tan.
Lúc này bóng người xuất hiện kia.
Mặc một bộ quần áo màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ mới mấy bước mà đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Huyền Dục!"
Huyền Dục - một trong tứ đại các vệ của Thiên Đế Các, Dục Vương! Nhìn thấy người tới, Tần Ninh cười nhạt nói: "Ta đã nói không chỉ một vị Vương giả mới đúng mà".
Giờ phút này Hoàng Nhất Lôi nhìn thoáng qua Huyền Dục, rầu rĩ không nói gì.
Hai lần suýt nữa bị Tần Ninh giết chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vô cùng nhục nhã.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Huyền Dục.
"Trần Vương và Hoàn Vương đâu?"
Huyền Dục thản nhiên nói: "Lâu như vậy mà Trấn Thiên Vương và Vũ Vương còn chưa tới, chẳng lẽ ngươi còn không biết tại sao ư?"
"Thì ra là thế...", Tần Ninh nhìn về phía hai người.
Huyền Dục cũng là nhìn về phía Tần Ninh.
"Trước đó ta cho rằng giết ngươi là đủ, không nghĩ tới bây giờ ngươi đã có thành tựu rồi".
" Thiên Nhân Nhất bộ!"
Huyền Dục từ tốn nói: "Tuy Lôi Vương xưng vương không lâu, biển linh thức không tính là mạnh, thế nhưng dù sao cũng là Vương giả, ngươi mới chỉ làThiên Nhân nhất bộ mà suýt nữa đã giết chết Lôi Vương, ngươi...", "Sửa lại một chút!"
Giờ phút này Tần Ninh lại cười nói: "Không phải suýt nữa, mà là... có thể giết!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh điểm ngón tay một cái.
Đám người bỗng nhiên nhìn thấy.
Một cái bóng mờ xuất hiện phía sau Lôi Vương.
Mâu! Là một cây mâu!
"Lôi Vương, cẩn thận...", uỳnh... trong nháy mắt, một tiếng ầm đinh tai nhức óc vang lên.
Cơ thể Lôi Vương như bị sét đánh.
Vào lúc này, ông ta không ngừng run rẩy, một cây mâu xuyên thấu qua trái tim của ông.
Lôi Vương không thể tưởng tượng nổi mà nhìn trường mâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là do ông ta ngưng tụ.
Vừa rồi đâm thủng lồng ngực của Tần Ninh, vẫn luôn cắm ở phía sau Tần Ninh.
Giờ phút này lại nhìn về phía sau lưng Tần Ninh, làm gì còn cái bóng của trường mâu nữa.
Trong nháy mắt Lôi Vương đã hiểu rõ.
Vừa rồi ở bên trong Cửu Linh Tinh Thần Quyết, tên này đã giấu cây mâu đi! Trên bầu trời, tiếng sấm cuồn cuộn.
Không trung xé rách.
Mưa máu rơi xuống như trút nước.
Giống như trời đất đang khóc, đang bi thương.
Một vị vương giả, ngã xuống.
Một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra.
Tiếng sấm ầm ầm vang lên khắp phạm vi mười dặm, mãi mà không tiêu tan.
Một vị Vương giả ngã xuống.
Trời đất đau buồn! Trong chớp nhoáng này, ánh mắt Dục Vương kinh hãi, sắc mặt khó coi.
Lôi Vương! Vẫn phải chết.
Tần Ninh nhìn về phía Dục Vương, cười nói: "Lần trước bị các chủ của các ngươi ra tay giúp ông ta sống lâu một khoảng thời gian, lần này... ta sẽ không có sự chuẩn bị gì chắc?"
"Lôi Vương, đáng chết!"
Giờ phút này, khí tức dâng lên trong cơ thể của Dục Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro