Phong Thần Châu

"Thiên Đế các c...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 

Lúc này Lôi khải và lôi thuẫn hội tụ.  

 

Ánh mắt của Lôi Vương lạnh như băng.  

 

"Giết!"  

 

Tần Ninh hét lên một tiếng, trong nháy mắt đã đạp chân lên ngôi sao xông đến.  

 

"Cản!"  

 

Lôi Vương quát to một tiếng, trước người có vạn trượng sấm sét.  

 

Rầm rầm rầm... Chỉ trong tích tắc.  

 

Những tiếng ầm ầm truyền ra khắp nơi trên bầu trời.  

 

Trong chớp nhoáng này.  

 

Toàn bộ Tru Ma cốc, dường như tất cả đều đang biến hóa.  

 

Thời gian cứ như đứng im, không gian cũng như bị giam cầm.  

 

Tiếng ầm vang trên không đã che giấu tất cả.  

 

"A...", không lâu sau, một tiếng gào thét cực kỳ giận dữ truyền ra.  

 

Một bóng người từ trên không rơi xuống trên đỉnh núi Tru Ma cốc.  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Giờ phút này, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng.  

 

Là Lôi Vương! Chỉ là, lúc này cánh tay của Lôi Vương đã biến mất.  

 

Hai cánh tay đều biến mất.  

 

Máu tươi chảy đầm đìa.  

 

Tóc dài lộn xộn.  

 

Trong chớp nhoáng, đám người xung quanh đều rất ngạc nhiên.  

 

Giờ phút này Tần Ninh lại đạp chân lên hư không, chín linh trụ vờn quanh bốn phía.  

 

"Có thể chặt một cánh tay của ngươi thì cũng có thể chặt được một cái khác".  

 

Lôi Vương nghe vậy thì phun ra một ngụm máu tươi.  

 

Đến cảnh giới Vương giả, cụt tay mọc lại vốn là điều rất dễ dàng.  

 

Thế nhưng Tần Ninh ra tay đã chặt đứt khả năng mọc lại hai cánh tay của ông ta.  

 

Mặc dù có thể hóa linh khí thành cánh tay, thay thế cánh tay chân chính.  

 

Thế nhưng sao có thể giải phóng ra uy lực bằng cánh tay thật sự được chứ?  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai tay đứt đoạn.  

 

Lúc này Lôi Vương điên cuồng, phẫn nộ, gào thét.  

 

Chỉ là Tần Ninh vẫn đứng im bất động.  

 

"Thiên Đế các có dã tâm lớn như vậy ư?  

 

Chỉ phái một Vương giả như ngươi đến tọa trấn sao?"  

 

Tần Ninh ở trên cao nhìn xuống, nói: "Ba người Trần Vương! Hoàn Vương! Dục Vương đâu?"  

 

"Còn có vị các chủ kia của các ngươi, Đế Lâm Thiên đâu?"  

 

Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía người này mang theo sát ý.  

 

Lôi Vương cười nhạo một tiếng: "Nếu như tam vương ở đây, Tần Ninh ngươi đã sớm chết rồi, sao có thể để cho ngươi ở chỗ này ra vẻ ta đây chứ?"  

 

"Thật sao?"  

 

Tần Ninh không thèm để ý nói: "Nếu như thế, hôm nay cứ giết ngươi trước, ngày sau sẽ tìm bọn họ!"  

 

Tần Ninh hét lên, vỗ một chưởng xuống.  

 

Ông ta sải bước ra, linh khí hóa thành hai tay, một tấm chắn linh khí bao trùm trước người.  

 

"Chống đỡ được sao?"  

Giờ phút này Tần Ninh không chỉ có thực lực ở cảnh giới nhất bộ Thiên Nhân nữa. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0