Ngươi đùa ta?
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Âm Vương khẽ giật mí mắt.
Ngươi chỉ là một tên Quy Nhất tam mạch mà suýt thì làm thịt một Vương Giả, ngươi đùa ta à?
Coi Vương Giả là rau cải trắng đấy à!
Tần Ninh cũng không nhiều lời.
"Thiên Đế các cùng Ma tộc dưới lòng đất hợp tác là chuyện từ rất sớm rồi, Thiên Đế các chân chính xuất hiện vào chín vạn năm trước!"
Âm Vương từ từ nói: "Cũng chính là lúc mà ngươi quật khởi đó, nhưng với tiền đề là ngươi phải là U Vương chuyển thế!"
Tần Ninh nhíu mày.
"Trừ Thiên Đế các ra thì vẫn còn thế lực khác có hợp tác với Ma tộc dưới lòng đất".
"Về phần là ai thì ta cũng không rõ ràng, dù sao tin tức của ta cũng có hạn".
Tần Ninh nghe vậy thì khẽ gật đầu.
"Cô yên tâm, cô cứ yên nghỉ đi, ta sẽ tra rõ ràng, tiêu diệt hết Ma tộc dưới lòng đất và cả đám hợp tác với Ma tộc nữa!"
Nói đến đây, ánh mắt Tần Ninh ngưng tụ một vòng sát khí.
Dù sao, chuyện Lý Nhất Phong và Tần Kinh Mặc cũng có quan hệ chặt chẽ với Ma tộc cùng Thiên Đế các.
Huynh trưởng khi hắn còn chưa thức tỉnh ký ức.
Cùng Lý Nhất Phong với tình cảm sư đồ như cha con, cũng như tri kỷ.
Phần tình cảm này không kể là thời gian dài ngắn mà là sức nặng trong lòng.
Tần Ninh từng không chỉ một lần nghĩ tới việc bản thân lần nữa trở về, dẫn theo Tần Kinh Mặc và Lý Nhất Phong du lãm đại lục Vạn Thiên, du lãm thế giới Cửu Thiên và thậm chí là ngao du Thương Mang Vân Giới.
Thế nhưng đều đã trở thành một suy nghĩ viển vông.
Giờ khắc này, cảm xúc của Tần Ninh có hơi thay đổi.
Âm Vương cũng cảm giác được dường như mối thù của người này với Ma tộc dưới lòng đất cũng không nhỏ.
Thở ra một hơi, sắc mặt Tần Ninh khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.
"Âm Vương, cô đã chết rồi thì cứ yên nghỉ đi, đàn Phủ Uyên này để cho ta sử dụng, yên tâm, ta sẽ không bôi nhọ uy danh của nó".
"Hơn nữa, chờ ngày sau ta thành Thánh Nhân, Vương khí đối ta vô dụng, cùng lắm ta cũng sẽ trả lại cho cô".
Tần Ninh trước đó sử dụng binh khí xong thì đều tặng cho những người bên cạnh.
Không dùng đến, giữ lại cũng lãng phí.
Khóe miệng Âm Vương hơi giật một cái.
Sau này thành tựu Thánh Nhân?
Nói như thật.
Thánh Nhân nói thành liền thành được sao?
Nếu là đơn giản như vậy thì Vương Giả khắp nơi tội gì còn bị vây chết tại một bước cuối cùng chứ.
Tứ Đại Thiên Vương kia cũng có tư cách tiến vào cấp bậc Thánh Nhân, nhưng kết quả thì sao?
Đều không thành công!
Tần Ninh đúng là tự tin.
"Nếu ngươi có thể lấy được thì cầm đi, dù sao ta cũng chỉ là một luồng linh thức, không có lực công kích gì cả".
"Được thôi!"
Tần Ninh cười nói: "Đã như vậy thì cô có thể nói cho ta biết ba tòa khác trên hải đảo này là gì được không?"
"Cũng là đàn Phủ Uyên!"
Âm Vương thong dong nói: "Ai có thể đạt được đàn Phủ Uyên liền là của người đó, phải xem năng lực của các ngươi!"
"Ồ?"
Tần Ninh cười nói: "Nếu như thế, đàn Phủ Uyên liền là của ta rồi".
"Mà Thiên Âm tiên cung có cái gì thế? Nếu không có đồ gì tốt thì ta sẽ không đi nữa".
Nghe đến lời này, Âm Vương ngẩn người.
Ta đặt Thiên Âm tiên cung ở cuối cùng là vì sao?
Cũng là bởi vì nơi đó là tập hợp cả đời tâm huyết của ta.
Làm như kiểu là ngươi xem thường ta lắm?
Ngươi chỉ là một tên Quy Nhất tam mạch mà suýt thì làm thịt một Vương Giả, ngươi đùa ta à?
Coi Vương Giả là rau cải trắng đấy à!
Tần Ninh cũng không nhiều lời.
"Thiên Đế các cùng Ma tộc dưới lòng đất hợp tác là chuyện từ rất sớm rồi, Thiên Đế các chân chính xuất hiện vào chín vạn năm trước!"
Âm Vương từ từ nói: "Cũng chính là lúc mà ngươi quật khởi đó, nhưng với tiền đề là ngươi phải là U Vương chuyển thế!"
Tần Ninh nhíu mày.
"Trừ Thiên Đế các ra thì vẫn còn thế lực khác có hợp tác với Ma tộc dưới lòng đất".
"Về phần là ai thì ta cũng không rõ ràng, dù sao tin tức của ta cũng có hạn".
Tần Ninh nghe vậy thì khẽ gật đầu.
"Cô yên tâm, cô cứ yên nghỉ đi, ta sẽ tra rõ ràng, tiêu diệt hết Ma tộc dưới lòng đất và cả đám hợp tác với Ma tộc nữa!"
Nói đến đây, ánh mắt Tần Ninh ngưng tụ một vòng sát khí.
Dù sao, chuyện Lý Nhất Phong và Tần Kinh Mặc cũng có quan hệ chặt chẽ với Ma tộc cùng Thiên Đế các.
Huynh trưởng khi hắn còn chưa thức tỉnh ký ức.
Cùng Lý Nhất Phong với tình cảm sư đồ như cha con, cũng như tri kỷ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phần tình cảm này không kể là thời gian dài ngắn mà là sức nặng trong lòng.
Tần Ninh từng không chỉ một lần nghĩ tới việc bản thân lần nữa trở về, dẫn theo Tần Kinh Mặc và Lý Nhất Phong du lãm đại lục Vạn Thiên, du lãm thế giới Cửu Thiên và thậm chí là ngao du Thương Mang Vân Giới.
Thế nhưng đều đã trở thành một suy nghĩ viển vông.
Giờ khắc này, cảm xúc của Tần Ninh có hơi thay đổi.
Âm Vương cũng cảm giác được dường như mối thù của người này với Ma tộc dưới lòng đất cũng không nhỏ.
Thở ra một hơi, sắc mặt Tần Ninh khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.
"Âm Vương, cô đã chết rồi thì cứ yên nghỉ đi, đàn Phủ Uyên này để cho ta sử dụng, yên tâm, ta sẽ không bôi nhọ uy danh của nó".
"Hơn nữa, chờ ngày sau ta thành Thánh Nhân, Vương khí đối ta vô dụng, cùng lắm ta cũng sẽ trả lại cho cô".
Tần Ninh trước đó sử dụng binh khí xong thì đều tặng cho những người bên cạnh.
Không dùng đến, giữ lại cũng lãng phí.
Khóe miệng Âm Vương hơi giật một cái.
Sau này thành tựu Thánh Nhân?
Nói như thật.
Thánh Nhân nói thành liền thành được sao?
Nếu là đơn giản như vậy thì Vương Giả khắp nơi tội gì còn bị vây chết tại một bước cuối cùng chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tứ Đại Thiên Vương kia cũng có tư cách tiến vào cấp bậc Thánh Nhân, nhưng kết quả thì sao?
Đều không thành công!
Tần Ninh đúng là tự tin.
"Nếu ngươi có thể lấy được thì cầm đi, dù sao ta cũng chỉ là một luồng linh thức, không có lực công kích gì cả".
"Được thôi!"
Tần Ninh cười nói: "Đã như vậy thì cô có thể nói cho ta biết ba tòa khác trên hải đảo này là gì được không?"
"Cũng là đàn Phủ Uyên!"
Âm Vương thong dong nói: "Ai có thể đạt được đàn Phủ Uyên liền là của người đó, phải xem năng lực của các ngươi!"
"Ồ?"
Tần Ninh cười nói: "Nếu như thế, đàn Phủ Uyên liền là của ta rồi".
"Mà Thiên Âm tiên cung có cái gì thế? Nếu không có đồ gì tốt thì ta sẽ không đi nữa".
Nghe đến lời này, Âm Vương ngẩn người.
Ta đặt Thiên Âm tiên cung ở cuối cùng là vì sao?
Cũng là bởi vì nơi đó là tập hợp cả đời tâm huyết của ta.
Làm như kiểu là ngươi xem thường ta lắm?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro