Đàn Phủ Uyên!
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
"Ngươi cứ thu thập lại đàn Phủ Uyên đã rồi nói tiếp, ta thấy có Thiên Nhân xâm nhập, ngươi coi như đạt được đàn Phủ Uyên chỉ sợ cũng sẽ bị người giết chết".
"Còn nữa, Thiên Âm tiên cung có đạo Vương Giả của ta!"
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh liền trở nên hứng thú.
Đạo Vương Giả!
Đồ tốt!
Nếu một vị cường giả cảnh giới Quy Nhất quan sát đạo Vương Giả thì tốc độ thăng cấp cảnh giới chắc chắn sẽ nhanh đến mức khiến người giận sôi, một khi giác ngộ đều là chuyện đơn giản đến cực điểm.
"Cũng đúng nhỉ, Vương Giả... Còn sống là bảo mà chết cũng là bảo!"
Nghe đến lời này, thân thể Âm Vương run lên.
Cô ta không muốn nói chuyện nữa.
Cái tên này cố ý kích thích cô ta đấy à?
Âm Vương từ từ nói: "Ngươi không động thủ thì bọn họ liền động thủ đấy".
"Không sao, họ không có cơ hội đâu!"
Tần Ninh nói, mười ngón giao nhau, ngón tay hếch lên, Tần Ninh mỉm cười nói: "Hy vọng là Vương khí đàn Phủ Uyên đừng để ta thất vọng".
Một câu rơi xuống.
Mười ngón tay của Tần Ninh có chút uốn lượn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng đàn lơ đãng vang lên.
Bỗng nhiên, toàn bộ hải đảo gồm bốn hải đảo kết nối vang lên một khúc.
Tiếng đàn.
Lúc chậm lúc gấp, khi thì như núi cao mây mù, khi thì như biển cả lao nhanh, khi thì như nước suối chảy nhỏ giọt.
Giờ khắc này, tất cả những ai ở trên bốn hải đảo đều nghe được.
Tiếng đàn rất dễ nghe.
Giờ này khắc này, Âm Vương đứng ở bên cạnh Tần Ninh cũng có chút ngẩn người.
Âm thanh của Tần Ninh!
Thần diệu!
Giờ khắc này, Âm Vương trong lúc mơ hồ có chút say mê.
Dường như có một con đường hiện ra trước mặt cô ta.
Một con đường thông thiên!
Con đường kia ngày càng rõ ràng, ngày càng thông suốt, phảng phất như trời đất chầm chậm bị tách ra, mở ra một con đường chở cô ta đi, phá không mà đi.
"Đạo Thánh Nhân..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khúc đàn này dần dần kết thúc.
Dây đàn trên bàn đá hơi ngừng lại.
Mà từ từ, một cây đàn chậm rãi ngưng tụ thành hình.
Thân thể hư ảo của Âm Vương lúc này càng thêm mờ mịt.
"Nghe quân một khúc, thắng mười vạn năm khổ tu!"
Âm Vương giờ phút này nhìn Tần Ninh, cười khổ nói: "Đạo của ta chỉ thiếu chút nữa liền có thể thành Thánh, đáng tiếc... thế gian không có nếu như".
Âm Vương lại cười nói: "Tần Ninh, hi vọng ngươi có thể thủ hộ đại lục Vạn Thiên, chúng ta tuy là Vương Giả cao cao tại thượng, nhưng nơi đây dù sao cũng là gia đình của chúng ta, nếu để người ngoài phá hỏng... ta không thể chấp nhận".
Nghe vậy, Tần Ninh khẽ cười nói: "Yên tâm, không một ai chạy thoát nổi đâu".
"Nếu ta có thể ở cùng một thời đại với ngươi thì có lẽ một khúc này của ngươi liền có thể giúp ta thành Thánh, đáng tiếc, đáng tiếc..."
Âm Vương nói, linh thức dần dần tán loạn.
Đàn Phủ Uyên giờ phút này hoàn toàn hiện lên trên mặt bàn.
"Cô chờ một chút..."
Tần Ninh vừa lên, thân ảnh của Âm Vương đã tán loạn.
"Ta còn muốn hỏi xem là dưới rừng phong đỏ bừng như bàn ủi này có phải là có núi lửa không..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro