Phong Thần Châu

Nói đúng ra là...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 

Đầm nước này chỉ dài rộng khoảng trăm mét.  

 

Dòng nước chảy xuôi từ bốn phía núi non mà hội tụ đến nơi đây.  

 

Mà những tiếng nước chảy cũng là khác biệt vô cùng.  

 

Cũng không phải tiếng của khe nước chảy tràn ngập mà là như là các loại âm luật trộn lẫn cùng một chỗ ngưng tụ mà thành.  

 

Linh khí trên đầm nước lượn lờ như là mây mù.  

 

Giờ khắc này, Tần Ninh ngồi xuống, hai tay chạm vào nước, chầm chậm cười nói: "Một nơi thú vị".  

 

"Sao?"  

 

Thấy Cốc Tân Nguyệt không hiểu.  

 

Tần Ninh cười nói: "Nơi đây có địa thế đặc biệt, lấy núi làm nhạc khí, nước chảy làm tay người, đàn tấu ra từng đạo nhạc khúc.  

 

"Mà dòng nước khác biệt cũng khiến cho tiếng nhạc khác biệt, quanh năm suốt tháng khiến cho nước ở nơi đây có được linh tính!"  

 

Nước có linh tính?  

 

Cốc Tân Nguyệt ngồi xuống nhìn đầm nước, vẫn như bình thường mà!  

 

Tần Ninh cười nói: "Cửu Anh, đứng dậy canh chừng cho ta".  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

"Ta chuẩn bị đột phá!"  

 

Cửu Anh không tình nguyện bay khỏi vai của Tần Ninh, thân thể không ngừng biến lớn, trong chớp mắt thành độ lớn trăm trượng, vắt ngang tại cửa, ngăn cản đường đi.  

 

Tần Ninh giờ phút này lại là kéo Cốc Tân Nguyệt, cười nói: "Ta nếu đột phá cảnh giới Quy Nhất thì thanh thế chắc chắn sẽ cực lớn, nàng cũng có thể cùng ta thu hoạch được chỗ tốt to lớn".  

 

Cốc Tân Nguyệt để cho Tần Ninh lôi kéo.  

 

Phù phù... Phù phù...  

 

Hai thân ảnh ngã vào trong đầm nước.  

 

Giờ khắc này, quần áo Cốc Tân Nguyệt ướt nhẹp, dưới dòng nước thanh tịnh, dáng người duyên dáng để lộ hoàn toàn  

 

Tần Ninh liếm môi, cười nói: "Đi xuống đáy!"  

 

Hai thân ảnh giống như cá, bơi về phía đáy đầm.  

 

Đầm nước không lớn, không sâu.  

 

Không tới trăm mét, hai người rơi xuống dưới đáy.  

 

Giờ phút này, trung tâm đáy đầm xuất hiện một hình ảnh.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một bệ đá hình giọt nước lẳng lặng bày ra dưới đáy đầm.  

 

Hai người rơi xuống bệ đá rồi dừng lại.  

 

Tần Ninh mở miệng nói: "Nơi này thật sự kỳ diệu, Âm Vương quả nhiên là một người diệu kỳ".  

 

Lời này vừa nói ra, Cốc Tân Nguyệt không lên tiếng.  

 

Tần Ninh lần nữa nói: "Ta sẽ ở đây đột phá, nàng ở bên cạnh ta là được, không cần làm gì cả, chút nữa nàng sẽ biết!"  

 

"Ừm!"  

 

Cốc Tân Nguyệt gật đầu.  

 

Tần Ninh giờ phút này thở ra một hơi, khoanh chân ngồi xuống.  

 

Bốn phía là những dòng nước lẳng lặng vờn quanh.  

 

Giờ khắc này, thiên địa phảng phất như an tĩnh lại.  

 

Sau một khắc, Ngũ Nguyên của Tần Ninh đột nhiên hiện ra.  

 

Nhất thời, từng tiếng vang ông ông phát ra.  

 

Ngũ Nguyên của Tần Ninh lúc này tản mát ra ánh sáng bảy sắc.  

Nói đúng ra là ánh sáng chín sắc. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0