Phong Thần Châu

"Ta cũng không...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 

Là ai?  

 

Vạn Khuynh Tuyết không hỏi, Tần Ninh cũng không nhiều lời.  

 

Tần Ninh nhìn bài trí căn phòng rồi nói: "Nói cho Vạn Tử Hàng biết, đồ vật trong này đều có thể lấy, đừng phá hư những thứ không cần thiết là được rồi".  

 

"Vâng!"  

 

Tần Ninh lên tiếng, Vạn Khuynh Tuyết lập tức đi làm.  

 

Những vật này Tần Ninh không để vào mắt, nhưng bọn họ thì lại rất trân trọng.  

 

Vạn Thiên các có cơ ngơi phát triển, hiện tại huy hoàng là thế, nhưng đều là từng bước gây dựng nên.  

 

Đồ vật trong này đều là thứ mà Âm Vương đã từng sử dụng.  

 

Một khi chuẩn bị kỹ càng rồi đem ra hội đấu giá, tăng thêm danh tiếng của Âm Vương thì sẽ càng quý giá hơn cả bảo khí bình thường.  

 

Giờ khắc này, mọi người trong Vạn Thiên các bận rộn lục tìm trong làng.  

 

Tần Ninh cười nói: "Các ngươi ở chỗ này tiếp tục tìm, ta đi phía trước nhìn xem".  

 

"Yên tâm, phát hiện đồ tốt thì ta sẽ để lại ký hiệu cho các ngươi, nhưng những nơi khác thì tốt nhất đừng động vào".  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

"Nơi này nhìn thì yên bình nhưng trên thực tế khắp nơi đều là nguy hiểm".  

 

"Nếu xúc động chạm vào, chỉ sợ ta cũng không thể nào cứu được các ngươi".  

 

Vạn Khuynh Tuyết thận trọng gật đầu.  

 

Tần Ninh cùng Cốc Tân Nguyệt chầm chậm rời đi.  

 

Vạn Tử Hàng lúc này mới tới, nhịn không được nói: "Tần Ninh tựa như rất hiểu rõ nơi này?"  

 

Vạn Khuynh Tuyết lúc này mới nói: "Có lẽ hắn cũng không hiểu rõ, chỉ là... những gì hắn biết lại nhiều hơn chúng ta mà thôi”.  

 

"Lúc tiến vào Thiên Âm cung, có lẽ chúng ta không có phát hiện ra cái gì, nhưng hắn… chắc chắn là có phát hiện!"  

 

Vạn Tử Hàng giờ phút này cũng gật đầu.  

 

Vạn Khuynh Tuyết nói không sai.  

 

Từ lúc đi vào, Tần Ninh tạo cho người ta một cảm giác là ánh mắt cùng thông tin cực kỳ nhạy bén và chính xác.  

 

Giác quan của hắn còn nhạy bén hơn cả cảnh giới Quy Nhất bọn họ.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giờ khắc này, Tần Ninh dẫn theo Cốc Tân Nguyệt đi vào trong rừng.  

 

Trên đường đi, tiên hoa lục thảo trải dài hai bên đường.  

 

Tần Ninh cũng để lại ký hiệu, nói cho đám người Vạn Thiên các xem cái nào hái được, cái nào không.  

 

"Đàn Phủ Uyên thật sự ở đây sao?"  

 

Cốc Tân Nguyệt hiếu kỳ nói.  

 

"Ta cũng không biết".  

 

Tần Ninh đứng chắp tay, cất bước tiến lên, cười nói: "Âm Vương cùng U Vương ta không cùng một thời đại, khi ta thành danh thì cô ta đã biến mất".  

 

"Nhưng nơi này dù sao cũng do Âm Vương để lại, chắc chắn có đồ tốt, thuận đường đột phá đến cảnh giới Quy Nhất, giúp nàng tăng lên thực lực".  

 

"Còn ta nữa..."  

 

Giờ phút này, Cửu Anh ở trên vai Tần Ninh duỗi ra một cái đầu, nhịn không được xen vào nói.  

 

Hai người cứ như vậy đi tới, như là một đôi vợ chồng đang du sơn ngoạn thủy.  

 

Dần dần, hai thân ảnh đi đến một đầm nước bên cạnh.  

Khác hẳn những đầm nước khác mà bọn họ đi vào. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0