Phong Thần Châu

“Ta hiểu rồi!” ...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 

“Nguyên Hoàng Cung!”  

 

Ba chữ to lớn bá đạo đè lên vài chữ trước đó, xuất hiện trên bảng tên của cung.  

 

Âm Vương chứng kiến một màn như vật, hơi lộ vẻ xúc động.  

 

“Hậu sinh khả úy”.  

 

Âm Vương chậm rãi nói: “Nếu ngươi có thể luyện hóa được hành cung của ta, vậy cũng có thể cảm giác được…”, “Ừ!”  

 

“Xem ra hồ Thiên Âm cùng thần khúc Thiên Âm thật sự tồn tại”.  

 

Tần Ninh gật đầu cười nói: “Cảm ơn”.  

 

“Cảm ơn ta làm gì?”  

 

Âm Vương lạnh nhạt nói: “Ngươi không phải là người phàm, ta cũng có thể nhìn ra được. Chỉ cần ngươi có thể khiến cho đàn Phủ Uyên cùng sáo Thụ Thiên không bị phủ bụi, ta liền không quan tâm”.  

 

“Bọn họ là bạn bè của ta!”  

 

“Bạn bè…”, Tần Ninh nhẹ giọng nói: “Âm Vương, xem ra cô thật sự nghiên cứu rất sâu với âm thuật”.  

 

“Nếu cô với ta sống cùng thời đại, có lẽ ta có thể chỉ điểm cô một chút con đường thành thánh. Nhưng tương lai có lẽ sẽ có người nguyện ý chỉ dạy cô”.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghe được lời này, Âm Vương rõ ràng rất kinh ngạc.  

 

Sau đó không nhịn được hơi lắc đầu.  

 

Tên tiểu tử này khẩu khí thật không nhỏ.  

 

Tần Ninh lúc này cười nói: “Nguyên Hoàng Cung này, ta nhận!”  

 

“Một sợi linh thức này của ta cũng không hẳn là vô dụng”.  

 

“Con mãnh thú bên cạnh ngươi kia, chỉ kém một bước nữa là có thể đạt được Thiên Nhân, ta chỉ tặng ngươi một cái nhân tình thôi!”  

 

Âm Vương vừa dứt lời lại nói tiếp: “Ngươi lấy đi hành cung của ta, thu được đàn Phủ Uyên cùng sáo Thụ Thiên, chỉ sợ không dễ dàng rời đi như vậy!”  

 

“Ta thấy hững người đó đã hội họp muốn giết ngươi rồi đó!”  

 

“Ta đợi bọn họ đến!”  

 

Tần Ninh dứt lời liền rơi xuống.  

 

“Cửu Anh, cơ duyên của ngươi tới rồi!”  

 

“A?”  

 

Cửu Anh buồn bực.  

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng ngày sau đó, một cỗ linh thức cường đại cơ hồ muốn phá tan đầu nó lập tức chui vào trong óc nó.  

 

“Âm Vương giúp ngươi mở linh thức, đừng phản kháng!”  

 

Tần Ninh căn dặn.  

 

“Ta hiểu rồi!”  

 

Lúc này Cửu Anh nằm rạp trên mặt đất, không có tâm tình nói chuyện.  

 

“Này thì hay rồi, ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy đã khiến tất cả mọi người chú ý đến chúng ta cả rồi!”  

 

Cốc Tân Nguyệt cười khổ nói.  

 

Chỉ một chút thời gian này, nàng đã có thể cảm giác được có vài người đã đến gần rồi.  

 

“Không sao, đến vừa đúng lúc!”  

 

Tần Ninh mỉm cười, bước ra từng bước.  

 

Ba ba ba… cả ba phía đều đã có người đến.  

 

Tuy nhiên, khi ba người họ nhìn đến bóng dáng này, tất cả đều ngơ ngác.  

 

Tần Ninh không chết?  

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0