"Thăng cấp hả?"...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Từ trong lời nói của Tần Ninh, Cửu Anh nghe được sự bất mãn, nó chỉ đành thở dài.
"Lần này nhớ kỹ vào".
Thân thể khổng lồ tiếp tục lao tới.
Thiên Trường Nguyệt thấy thế, sắc mặt hắn ta trở nên lạnh lẽo.
Dưới sự hỗ trợ của khí Bản Nguyên, thực lực của Cửu Anh đã ngang với hắn ta.
Còn về Tần Ninh, thế mà hắn lại có thể bộc lộ ra lực phòng thủ mạnh mẽ như vậy.
Một người một thú hợp tác với nhau ăn ý không chê vào đâu được.
Thế nhưng, Thiên Trường Nguyệt không thể dễ dàng tha thứ cho một kẻ linh cảnh Tụ Dương sơ kỳ như Tần Ninh kiêu căng ngạo mạn trước mặt cảnh giới Quy Nhất ngũ mạch như hắn ta được.
"Tống Phu Triết, bất chấp tất cả mọi thứ, mau giết chết Tần Ninh cho ta".
Thiên Trường Nguyệt hét lên, rồi lao xuống.
Oanh...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lập tức vang lên tiếng gầm rú dữ dội.
Ngay sau đó, trong dãy núi Nguyệt Lan long trời lở đất.
Trong nháy mắt, từng tiếng gào thét vang lên.
Ngón tay Tần Ninh liên tục kết ấn.
Huyền Vũ Linh Văn Thuẫn và Huyền Vũ Sơn Nhạc Thuẫn đính vào cơ thể Cửu Anh từng tầng từng tầng một.
Cửu Anh giờ đây quả thật đã bỏ việc phòng thủ qua một bên mà tấn công bằng mọi giá.
Dù sao nó có Tần Ninh đỡ đòn cho rồi, chỉ cần tập trung giết người là được.
"Chết đi!"
Bỗng nhiên vang lên một tiếng quát khẽ.
Hai cái đầu của Cửu Anh cắn răng rắc.
Tiếng máu tươi phun lên phùn phụt, ánh mắt của tất cả mọi người thay đổi.
Chết rồi ư!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giờ lại chết thêm hai cao thủ cảnh giới Quy Nhất nữa.
"Ha ha ha..."
Cửu Anh không nhịn được cười phá lên.
"Đã, quá đã!"
Cửu Anh chở tỏa ra một luồng hơi thở bạo ngược.
Từ thời thượng cổ đã có hung thú Cửu Anh.
Mang danh giết chóc thành thói không phải nói chơi.
Vào lúc này, máu tươi nhuộm thẫm cơ thể Cửu Anh, cả người nó bừng bừng sát khí.
Và bên trong cơ thể nó, một luồng năng lượng mạnh mẽ đang thay đổi.
Oong...
Tần Ninh nỉ non nói.
"Chín cái đầu của ta tu luyện thành một, đó chính là từng bước đến cảnh giới Quy Nhất, bây giờ, có thể coi như là cảnh giới Quy Nhất nhị mạch!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro