Thật quá bất ng...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Tần Ninh vừa nói xong, sắc mặt Thiên Trường Nguyệt trở nên u ám.
Tần Ninh nói rất đúng.
Tuy hắn ta bảo Thiên Đế Các sắp ra tay.
Nhưng thật ra cái gì cũng không có xảy ra.
Nếu bọn họ không bắt được Tần Ninh thì Dương Phong Hoa, Dương Vũ Huyên và người của Thiên Đế Các sẽ không ra tay.
Bây giờ, hắn ta đã hiểu được ý định của Tần Ninh.
Là giết mình!
Rồi dụ phụ thân của mình ra.
Tên này không muốn biến Thanh Ninh Các trở thành chiến trường.
Chẳng qua là, sao Tần Ninh lại tự tin như vậy chứ?
Muốn giết mình à?
Mơ tưởng hão huyền!
Sắc mặt Thiên Trường Nguyệt rét lạnh, hắn ta nắm chặt bàn tay.
Trong lúc đó, trên cánh tay bỗng từ từ xuất hiện một dây xích bằng sắt.
Dây xích sắt phát ra ánh sáng màu đen mờ ảo, vang lên từng âm thanh rột roạt.
Và rồi, trong khi dây xích sắt liên tục lập lòe ánh sáng.
Một luồng hơi thở khiến lòng người sợ hãi ngưng tụ lại, làm cho người ta cảm giác như bản thân đang chịu một áp lực rất lớn.
Lúc này, Tần Ninh đứng vững trên cơ thể Cửu Anh.
Từng dòng dương hải tụ tập, linh khí trong cơ thể giờ tỏa ra một luồng hơi thở hùng mạnh.
"Cửu Anh".
"Ta đây!"
Tần Ninh cười bảo: "Ngươi tấn công, ta phòng thủ".
"Dẫu cho đao có đè sát cổ ngươi thì ngươi cũng đừng lui về sau".
"Được rồi".
Cửu Anh nhếch miệng cười ngạo nghễ.
Lúc này, cơ thể khổng lồ của nó chạy như bay tới.
Thiên Trường Nguyệt khịt mũi coi thường, dây xích sắt đột ngột bật ra.
Ở một đầu của dây xích sắt, một cái gai sắc nhọn lạnh lẽo phóng thẳng tới cổ Cửu Anh.
Thấy thế, trái tim Cửu Anh đập thình thịch.
Mặc kệ nó mà lao tới tiếp có sao không vậy?
Tần Ninh có thể chống lại nó ư?
"Huyền Vũ Thuẫn Pháp, Huyền Vũ Linh Văn Thuẫn!"
Tần Ninh khẽ quát, hai tay hắn nhanh chóng kết ấn, bỗng nhiên, trong hai mươi hai đường dương hải lũ lượt khuếch tán linh khí ra xung quanh.
Leng keng...
Một tấm khiên khoảng chừng một bàn tay xuất hiện ở cổ Cửu Anh.
Từng âm thanh leng keng vang lên, tấm khiên tan vỡ, mà lúc này, sự tấn công của Thiên Trường Nguyệt cũng bị đánh lui.
Đỡ được kìa!
Thật quá bất ngờ.
"Ngươi làm gì đó?"
Lúc này, giọng điệu của Tần Ninh hơi khiển trách, quát: "Ta bảo là ngươi chỉ cần chú ý tấn công thôi, còn ta sẽ lo phòng thủ".
Tần Ninh nói rất đúng.
Tuy hắn ta bảo Thiên Đế Các sắp ra tay.
Nhưng thật ra cái gì cũng không có xảy ra.
Nếu bọn họ không bắt được Tần Ninh thì Dương Phong Hoa, Dương Vũ Huyên và người của Thiên Đế Các sẽ không ra tay.
Bây giờ, hắn ta đã hiểu được ý định của Tần Ninh.
Là giết mình!
Rồi dụ phụ thân của mình ra.
Tên này không muốn biến Thanh Ninh Các trở thành chiến trường.
Chẳng qua là, sao Tần Ninh lại tự tin như vậy chứ?
Muốn giết mình à?
Mơ tưởng hão huyền!
Sắc mặt Thiên Trường Nguyệt rét lạnh, hắn ta nắm chặt bàn tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc đó, trên cánh tay bỗng từ từ xuất hiện một dây xích bằng sắt.
Dây xích sắt phát ra ánh sáng màu đen mờ ảo, vang lên từng âm thanh rột roạt.
Và rồi, trong khi dây xích sắt liên tục lập lòe ánh sáng.
Một luồng hơi thở khiến lòng người sợ hãi ngưng tụ lại, làm cho người ta cảm giác như bản thân đang chịu một áp lực rất lớn.
Lúc này, Tần Ninh đứng vững trên cơ thể Cửu Anh.
Từng dòng dương hải tụ tập, linh khí trong cơ thể giờ tỏa ra một luồng hơi thở hùng mạnh.
"Cửu Anh".
"Ta đây!"
Tần Ninh cười bảo: "Ngươi tấn công, ta phòng thủ".
"Dẫu cho đao có đè sát cổ ngươi thì ngươi cũng đừng lui về sau".
"Được rồi".
Cửu Anh nhếch miệng cười ngạo nghễ.
Lúc này, cơ thể khổng lồ của nó chạy như bay tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Trường Nguyệt khịt mũi coi thường, dây xích sắt đột ngột bật ra.
Ở một đầu của dây xích sắt, một cái gai sắc nhọn lạnh lẽo phóng thẳng tới cổ Cửu Anh.
Thấy thế, trái tim Cửu Anh đập thình thịch.
Mặc kệ nó mà lao tới tiếp có sao không vậy?
Tần Ninh có thể chống lại nó ư?
"Huyền Vũ Thuẫn Pháp, Huyền Vũ Linh Văn Thuẫn!"
Tần Ninh khẽ quát, hai tay hắn nhanh chóng kết ấn, bỗng nhiên, trong hai mươi hai đường dương hải lũ lượt khuếch tán linh khí ra xung quanh.
Leng keng...
Một tấm khiên khoảng chừng một bàn tay xuất hiện ở cổ Cửu Anh.
Từng âm thanh leng keng vang lên, tấm khiên tan vỡ, mà lúc này, sự tấn công của Thiên Trường Nguyệt cũng bị đánh lui.
Đỡ được kìa!
Thật quá bất ngờ.
"Ngươi làm gì đó?"
Lúc này, giọng điệu của Tần Ninh hơi khiển trách, quát: "Ta bảo là ngươi chỉ cần chú ý tấn công thôi, còn ta sẽ lo phòng thủ".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro