Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi
Ai Nói Với Con,...
Nhất Lộ Phiền Hoa
2024-09-05 14:58:09
Ban đầu Trình Tuyển không định đi vào, chỉ đứng đợi ở ngoài.
Lục Chiếu Ảnh xuống ghế lái phụ, nói bản thân muối uống cà phê rất lâu.
Trình Tuyển nghĩ một chút cũng cất bước hướng về phía tiệm cà phê mà đi.
Thời điểm này tiệm cà phê cũng không có bao nhiêu người, nhìn sang một cái liền có thể nhìn thấy ba người ngồi cạnh cửa sổ.
Trình Tuyển đứng bên cạnh cửa tiệm, Tần Nhiễm quay lưng với anh ta, góc độ này không thấy được mặt của cô ấy, nhưng có thể nìn thấy người phụ nữ đối diện với cô ấy, hất cằm lên cao, có một loại năng lực kiêu ngạo.
Lục Chiếu Ảnh tìm một chị gái ở quầy lễ tân gọi cốc cà phê “một cốc, gói lại mang đi, cảm ơn.”
Trình Tuyển không uống cà phê, chỉ đứng dựa vào quầy lễ tân, lười biếng nhìn sang phương hướng của Tần Nhiễm.
Trong miệng ngậm điếu thuốc, người không động.
Cầm lấy cà phê, Lục Chiếu Ảnh đang định ra ngoài, liền muốn mượn cớ đi vào, không muốn làm phiền Tần Nhiễm.
Hai người còn chưa ra tới cửa, thì nghe thấy một gióng nói dạy bảo người khác không quá thoải mái “Cô đoán xem….. Tôi sẽ cho cô tìm được luật sự đồng ý vụ kiện này ở Vân Thành sao?
Mấy người Tần Nhiễm nói chuyện không nhỏ, chỉ cần hơi chú ý đều có thể nghe rõ ràng.
Hai người đều biết rõ chuyện của Hứa Thận đó.
Trước mắt, người phụ nữ đó là đang uy hiếp Tần Nhiễm.
Lục Chiếu Ảnh và Trình Tuyển lăn lộn bao nhiêu năm nay, ở Kinh Thành cũng không thể tìm ra một người dám thách thức Tuyển gia, dám làm những điều như vậy đều bị Tuyển gia ghim chết rồi.
Bước chân Trình Tuyển quả nhiên dừng lại, anh ta cười cười hơi nghiêng đầu qua.
Trên mặt không có biểu cảm, ba chữ lời ít mà ý nhiều: “Lục Chiếu Ảnh”
Lục Chiếu Ảnh đã mò ra được điện thoại, kết nối cũng đã thông.
Không đợi Tần Nhiễm mở miệng, anh ta trực tiếp nói thẳng với đầu bên kia điện thoại: “Luật sư Thích Đại, có nghe thấy không, anh còn không đến Vân Thành, chúng tôi đều sẽ lưu lạc đến nông nổi tìm không được luật sư rồi?”
Thời tiết tháng mười đang đến gần, trời vẫn còn rất nóng, tiệm cà phê buổi chiều không có người, máy điều hòa đã tắt từ lâu.
Trong không khí có một sự nóng bức khó hiểu.
Âm thanh đột ngột làm cho mùi thuốc súng của Tần Nhiễm bên này tạm thời giảm đi một chút.
Tần Nhiễm hơi nghiêng người thì nhìn thấy Lục Chiếu Ảnh cầm điện thoại, một tay đút túi, nhướng mày nhìn sang bên này cười mỉm, nhưng khí thế trên người lại mạnh mẽ.
Lục Chiếu Ảnh hất cằm về phía Tần Nhiễm, tiếp tục nói chuyện điện thoại với bên kia: “Thích Trình Quân, ai đùa với anh? Đến càng sớm càng tốt.”
Anh ta tiện tay cúp máy.
“Vị phu nhân này, con người tôi chưa bao giờ xảo trá, tôi nói cô tìm luật sư, mấy người đều không quan trọng” Trình Tuyển nhìn hai người “Cô cũng đoán xem….. xem đến cuối cùng là cô chết hay là tôi chết.”
Ánh mắt Trình Tuyển nhìn sang trên mặt Tần Nhiễm, rồi chuyển sang tay phải của cô, trầm giọng “Qua đây, chúng ta đi.”
Thích Trình Quân?
Lâm Uyển ngồi trên ghế đối với cái tên này rất quen thuộc, bởi vì trước đây có một đoạn thời gian, nhà chồng bà từng gây ra một việc tranh chấp kinh tế nghiêm trọng.
Vốn dĩ là một việc không thể giải quyết, lão gia tử cuối cùng mời đến vị Thích luật sư này, nghe nói chưa từng bại trận.
Lâm Uyển là kết hôn với một quan chức cấp cao, nhưng gia tộc mà bà ấy gả đến ở Kinh Thành cũng chỉ xếp ở cuối cùng, đến mức phạm vi ở trên cùng, bà ấy đến chạm mặt cũng chưa từng chạm qua.
Cũng là vì chuyện này, bà ấy mới biết vị Thích luật sư thần thông quảng đại, ở Kinh Thành danh tiếng vô cùng lớn.
Nếu không phải bởi vì anh ta thiếu lão gia tử một ân tình thì đến cả lão gia tử cũng không mời được anh ta.
Lâm Uyển đánh giá Trình Tuyển và Lục Chiếu Ảnh hai người, chất liệu quần áo mặc trên người hai người rất tốt nhưng không có nhãn hiệu.
Ninh Tình nhìn hai người, đồng tử co rút.
Ký ức trong bệnh viện Trình Tuyển cầm con dao mổ đứng trước mặt bà ta ra hiệu vẫn còn in sâu trong tâm trí.
Khuôn mặt bà chuyển sang trắng bệch.
Lâm Uyển nhìn ra bên ngoài thấy ba người lên một chiếc xe ô tô màu đen.
Cách khá xa chỉ nhìn thấy biển số “Kinh” được treo rõ ràng trên xe còn có logo Volkswagen.
Mặt bà trầm xuống, cười giễu cợt “Có thể biết được luật sư Thích, hai người đó có lẽ cũng là người Kinh Thành, chỉ là…..anh ta cho rằng mình không biết Thích Trình Quân sao?”
Luật sư Thích há có thể dễ dàng mời được như vậy sao?
Lâm Uyển cất lại chi phiếu trên bàn, sắc mặt không được tốt, vốn dĩ cho rằng là một nữ sinh không hiểu sự đời, không cần dùng nhiều tâm tư cũng có thể giải quyết, bây giờ xem ra, dường như có chút phiền phức.
Trong lòng có chút âm ỉ không yên.
Một bên Ninh Tình đang cầm cốc uống một ngụm cà phê, tay có chút run rẩy.
**
Tay Tần Nhiễm ra đầy máu, ngồi xe Tần Nhiễm đến phòng y tế trường học.
Đang là giờ lên lớp, phòng y tế ở trường không có người, khá an tĩnh.
Tần Nhiễm ngồi một bên ghế băng, chân bắt chéo, quần bò đối với cô có chút ngắn, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh.
Trình Tuyển lấy ra vải băng, một tay giữ lưng ghế phía sau Tần Nhiễm, lấy thuốc đặt sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng.
Hai người đều không quá để ý, cho đến khi Trình Tuyển ngã người về phía trước, khoảng cách giữa hai người rất gần, Tần Nhiễm thở ra nhẹ nhàng.
Tay Trình Tuyển ngừng một chút lại rất nhanh thu hồi, ánh mắt chăm chú nhìn vào tay phải của cô ấy.
“Cánh tay này không nên dùng lực, tôi đã nói qua bao nhiêu lần rồi.” Trình Tuyển cúi đầu tháo rời băng gạc, kiểm tra vết thương một lượt, thần sắc không vui.
Thanh niên tầm tuổi này đều nổi loạn như vậy sao?
Anh ấy đem băng gạc dính máu ném vào trong thùng rác, cầm lấy tăm bông, âm tham khá lạnh lùng nhưng động tác vô cùng cẩn thận.
“Dù gì cũng là tay phải, tôi thuận tay trái, không sao.” Tần Nhiễm lấy tay chống cằm, cười một cái, cũng không có gì đáng kể.
“Tay phải thì không phải là tay của cô sao? Vậy cô dứt khoát đừng bỏ qua.” Trình Tuyển hạ thấp giọng nói, nghe không ra có sóng gió gì, nhưng lại khó hiểu, Tần Nhiễm lại nghe ra được sự tức giận.
Tần Nhiễm đảo con ngươi, mở miệng “Tôi đùa thôi mà.”
“Miệng vết thương rất sâu, hồi phục không tốt sẽ rất dễ để lại sẹo, có những mối nguy cơ tiềm ẩn” Trình Tuyển “Hừ” một tiếng, lấy thuốc bột ra rắc lên miệng vết thương “Một chút lực cũng không thể dùng, hiểu không?”
Tần Nhiễm gật đầu nói được.
“Anh đừng tức giận, tôi vừa mới quên mất là tay phải bị thương” Tay Tần Nhiễm vẫn như cũ chống chằm, cười khá lơ đãng “Dù gì nếu chảy máu thì tôi đến phòng y tế tìm anh, vậy là không sao rồi.”
Trình Tuyển hơi ngẩn người, như có một hòn đá rơi vào lòng hồ, trên mặt nước bắn tung tóe lên những gợn sóng gập ghềnh.
Anh ấy đáp lại một tiếng, rồi chậm rãi bắt đầu băng bó miệng vết thương.
**
Bên này, Ninh Tình không trở về với Lâm Uyển.
Mà là đến bệnh viện một chuyến.
“Sao con lại đến giờ này?” Buổi sáng mỗi ngày Ninh Tình đều đến thăm Trần Thục Lan, ở lại khoảng một tiếng rồi rời đi.
Rất có quy luật thời gian.
Cho nên trời nhá nhem tối nhìn thấy Ninh Tình, Trần Thục Lan có chút kì lạ.
Ninh Tình gọt vỏ một quả táo, hiển nhiên bà ta đã rất lâu không làm những việc này, gọt rất chậm.
“Là chuyện liên quan đến Nhiễm Nhiễm.” Ninh Tình im lặng cả nửa ngày, cuối cùng mở miệng “Con bé có chút mâu thuân với con trai thầy Hứa, chuyện của trẻ con lại muốn náo tới tòa án.”
Bà ta đem sự tình kể lại đơn giản một lượt.
Cuối cùng thở dài “Mẹ, Nhiễm Nhiễm chỉ nghe lời mẹ, mẹ nói giúp một câu, con bé nó cũng chỉ bị thương ở tay một chút, người khác đều bị nó đánh gãy cả hai tay rồi, nó cần gì phải vì việc này mà đắc tội với Phó cục trưởng.”
“Con nói cái gì?” Trần Thục Lan tức ngực đứng dậy “Tay Nhiễm Nhiễm bị thương rồi?”
“Cũng chỉ là tay phải bị thương, có khâu mấy mũi, con bé là thuận tay trái, hoàn toàn không ảnh hưởng đến…..”
Một câu nói của Ninh Tình còn chưa nói xong liền bị Trần Thục Lan cắt đứt “Cũng chỉ là tay phải bị khâu mấy mũi? Ai nói với con Nhiễm Nhiễm là thuận tay trái? Là tay phải….. có bao nhiêu quan trọng con có biết không?”
_______________Phân cách tuyến_______________
Lục Chiếu Ảnh: Thật là nực cười, Tuyển gia nói anh ta chưa bao giờ giở trò chơi bẩn.
Lục Chiếu Ảnh xuống ghế lái phụ, nói bản thân muối uống cà phê rất lâu.
Trình Tuyển nghĩ một chút cũng cất bước hướng về phía tiệm cà phê mà đi.
Thời điểm này tiệm cà phê cũng không có bao nhiêu người, nhìn sang một cái liền có thể nhìn thấy ba người ngồi cạnh cửa sổ.
Trình Tuyển đứng bên cạnh cửa tiệm, Tần Nhiễm quay lưng với anh ta, góc độ này không thấy được mặt của cô ấy, nhưng có thể nìn thấy người phụ nữ đối diện với cô ấy, hất cằm lên cao, có một loại năng lực kiêu ngạo.
Lục Chiếu Ảnh tìm một chị gái ở quầy lễ tân gọi cốc cà phê “một cốc, gói lại mang đi, cảm ơn.”
Trình Tuyển không uống cà phê, chỉ đứng dựa vào quầy lễ tân, lười biếng nhìn sang phương hướng của Tần Nhiễm.
Trong miệng ngậm điếu thuốc, người không động.
Cầm lấy cà phê, Lục Chiếu Ảnh đang định ra ngoài, liền muốn mượn cớ đi vào, không muốn làm phiền Tần Nhiễm.
Hai người còn chưa ra tới cửa, thì nghe thấy một gióng nói dạy bảo người khác không quá thoải mái “Cô đoán xem….. Tôi sẽ cho cô tìm được luật sự đồng ý vụ kiện này ở Vân Thành sao?
Mấy người Tần Nhiễm nói chuyện không nhỏ, chỉ cần hơi chú ý đều có thể nghe rõ ràng.
Hai người đều biết rõ chuyện của Hứa Thận đó.
Trước mắt, người phụ nữ đó là đang uy hiếp Tần Nhiễm.
Lục Chiếu Ảnh và Trình Tuyển lăn lộn bao nhiêu năm nay, ở Kinh Thành cũng không thể tìm ra một người dám thách thức Tuyển gia, dám làm những điều như vậy đều bị Tuyển gia ghim chết rồi.
Bước chân Trình Tuyển quả nhiên dừng lại, anh ta cười cười hơi nghiêng đầu qua.
Trên mặt không có biểu cảm, ba chữ lời ít mà ý nhiều: “Lục Chiếu Ảnh”
Lục Chiếu Ảnh đã mò ra được điện thoại, kết nối cũng đã thông.
Không đợi Tần Nhiễm mở miệng, anh ta trực tiếp nói thẳng với đầu bên kia điện thoại: “Luật sư Thích Đại, có nghe thấy không, anh còn không đến Vân Thành, chúng tôi đều sẽ lưu lạc đến nông nổi tìm không được luật sư rồi?”
Thời tiết tháng mười đang đến gần, trời vẫn còn rất nóng, tiệm cà phê buổi chiều không có người, máy điều hòa đã tắt từ lâu.
Trong không khí có một sự nóng bức khó hiểu.
Âm thanh đột ngột làm cho mùi thuốc súng của Tần Nhiễm bên này tạm thời giảm đi một chút.
Tần Nhiễm hơi nghiêng người thì nhìn thấy Lục Chiếu Ảnh cầm điện thoại, một tay đút túi, nhướng mày nhìn sang bên này cười mỉm, nhưng khí thế trên người lại mạnh mẽ.
Lục Chiếu Ảnh hất cằm về phía Tần Nhiễm, tiếp tục nói chuyện điện thoại với bên kia: “Thích Trình Quân, ai đùa với anh? Đến càng sớm càng tốt.”
Anh ta tiện tay cúp máy.
“Vị phu nhân này, con người tôi chưa bao giờ xảo trá, tôi nói cô tìm luật sư, mấy người đều không quan trọng” Trình Tuyển nhìn hai người “Cô cũng đoán xem….. xem đến cuối cùng là cô chết hay là tôi chết.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Trình Tuyển nhìn sang trên mặt Tần Nhiễm, rồi chuyển sang tay phải của cô, trầm giọng “Qua đây, chúng ta đi.”
Thích Trình Quân?
Lâm Uyển ngồi trên ghế đối với cái tên này rất quen thuộc, bởi vì trước đây có một đoạn thời gian, nhà chồng bà từng gây ra một việc tranh chấp kinh tế nghiêm trọng.
Vốn dĩ là một việc không thể giải quyết, lão gia tử cuối cùng mời đến vị Thích luật sư này, nghe nói chưa từng bại trận.
Lâm Uyển là kết hôn với một quan chức cấp cao, nhưng gia tộc mà bà ấy gả đến ở Kinh Thành cũng chỉ xếp ở cuối cùng, đến mức phạm vi ở trên cùng, bà ấy đến chạm mặt cũng chưa từng chạm qua.
Cũng là vì chuyện này, bà ấy mới biết vị Thích luật sư thần thông quảng đại, ở Kinh Thành danh tiếng vô cùng lớn.
Nếu không phải bởi vì anh ta thiếu lão gia tử một ân tình thì đến cả lão gia tử cũng không mời được anh ta.
Lâm Uyển đánh giá Trình Tuyển và Lục Chiếu Ảnh hai người, chất liệu quần áo mặc trên người hai người rất tốt nhưng không có nhãn hiệu.
Ninh Tình nhìn hai người, đồng tử co rút.
Ký ức trong bệnh viện Trình Tuyển cầm con dao mổ đứng trước mặt bà ta ra hiệu vẫn còn in sâu trong tâm trí.
Khuôn mặt bà chuyển sang trắng bệch.
Lâm Uyển nhìn ra bên ngoài thấy ba người lên một chiếc xe ô tô màu đen.
Cách khá xa chỉ nhìn thấy biển số “Kinh” được treo rõ ràng trên xe còn có logo Volkswagen.
Mặt bà trầm xuống, cười giễu cợt “Có thể biết được luật sư Thích, hai người đó có lẽ cũng là người Kinh Thành, chỉ là…..anh ta cho rằng mình không biết Thích Trình Quân sao?”
Luật sư Thích há có thể dễ dàng mời được như vậy sao?
Lâm Uyển cất lại chi phiếu trên bàn, sắc mặt không được tốt, vốn dĩ cho rằng là một nữ sinh không hiểu sự đời, không cần dùng nhiều tâm tư cũng có thể giải quyết, bây giờ xem ra, dường như có chút phiền phức.
Trong lòng có chút âm ỉ không yên.
Một bên Ninh Tình đang cầm cốc uống một ngụm cà phê, tay có chút run rẩy.
**
Tay Tần Nhiễm ra đầy máu, ngồi xe Tần Nhiễm đến phòng y tế trường học.
Đang là giờ lên lớp, phòng y tế ở trường không có người, khá an tĩnh.
Tần Nhiễm ngồi một bên ghế băng, chân bắt chéo, quần bò đối với cô có chút ngắn, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh.
Trình Tuyển lấy ra vải băng, một tay giữ lưng ghế phía sau Tần Nhiễm, lấy thuốc đặt sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng.
Hai người đều không quá để ý, cho đến khi Trình Tuyển ngã người về phía trước, khoảng cách giữa hai người rất gần, Tần Nhiễm thở ra nhẹ nhàng.
Tay Trình Tuyển ngừng một chút lại rất nhanh thu hồi, ánh mắt chăm chú nhìn vào tay phải của cô ấy.
“Cánh tay này không nên dùng lực, tôi đã nói qua bao nhiêu lần rồi.” Trình Tuyển cúi đầu tháo rời băng gạc, kiểm tra vết thương một lượt, thần sắc không vui.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh niên tầm tuổi này đều nổi loạn như vậy sao?
Anh ấy đem băng gạc dính máu ném vào trong thùng rác, cầm lấy tăm bông, âm tham khá lạnh lùng nhưng động tác vô cùng cẩn thận.
“Dù gì cũng là tay phải, tôi thuận tay trái, không sao.” Tần Nhiễm lấy tay chống cằm, cười một cái, cũng không có gì đáng kể.
“Tay phải thì không phải là tay của cô sao? Vậy cô dứt khoát đừng bỏ qua.” Trình Tuyển hạ thấp giọng nói, nghe không ra có sóng gió gì, nhưng lại khó hiểu, Tần Nhiễm lại nghe ra được sự tức giận.
Tần Nhiễm đảo con ngươi, mở miệng “Tôi đùa thôi mà.”
“Miệng vết thương rất sâu, hồi phục không tốt sẽ rất dễ để lại sẹo, có những mối nguy cơ tiềm ẩn” Trình Tuyển “Hừ” một tiếng, lấy thuốc bột ra rắc lên miệng vết thương “Một chút lực cũng không thể dùng, hiểu không?”
Tần Nhiễm gật đầu nói được.
“Anh đừng tức giận, tôi vừa mới quên mất là tay phải bị thương” Tay Tần Nhiễm vẫn như cũ chống chằm, cười khá lơ đãng “Dù gì nếu chảy máu thì tôi đến phòng y tế tìm anh, vậy là không sao rồi.”
Trình Tuyển hơi ngẩn người, như có một hòn đá rơi vào lòng hồ, trên mặt nước bắn tung tóe lên những gợn sóng gập ghềnh.
Anh ấy đáp lại một tiếng, rồi chậm rãi bắt đầu băng bó miệng vết thương.
**
Bên này, Ninh Tình không trở về với Lâm Uyển.
Mà là đến bệnh viện một chuyến.
“Sao con lại đến giờ này?” Buổi sáng mỗi ngày Ninh Tình đều đến thăm Trần Thục Lan, ở lại khoảng một tiếng rồi rời đi.
Rất có quy luật thời gian.
Cho nên trời nhá nhem tối nhìn thấy Ninh Tình, Trần Thục Lan có chút kì lạ.
Ninh Tình gọt vỏ một quả táo, hiển nhiên bà ta đã rất lâu không làm những việc này, gọt rất chậm.
“Là chuyện liên quan đến Nhiễm Nhiễm.” Ninh Tình im lặng cả nửa ngày, cuối cùng mở miệng “Con bé có chút mâu thuân với con trai thầy Hứa, chuyện của trẻ con lại muốn náo tới tòa án.”
Bà ta đem sự tình kể lại đơn giản một lượt.
Cuối cùng thở dài “Mẹ, Nhiễm Nhiễm chỉ nghe lời mẹ, mẹ nói giúp một câu, con bé nó cũng chỉ bị thương ở tay một chút, người khác đều bị nó đánh gãy cả hai tay rồi, nó cần gì phải vì việc này mà đắc tội với Phó cục trưởng.”
“Con nói cái gì?” Trần Thục Lan tức ngực đứng dậy “Tay Nhiễm Nhiễm bị thương rồi?”
“Cũng chỉ là tay phải bị thương, có khâu mấy mũi, con bé là thuận tay trái, hoàn toàn không ảnh hưởng đến…..”
Một câu nói của Ninh Tình còn chưa nói xong liền bị Trần Thục Lan cắt đứt “Cũng chỉ là tay phải bị khâu mấy mũi? Ai nói với con Nhiễm Nhiễm là thuận tay trái? Là tay phải….. có bao nhiêu quan trọng con có biết không?”
_______________Phân cách tuyến_______________
Lục Chiếu Ảnh: Thật là nực cười, Tuyển gia nói anh ta chưa bao giờ giở trò chơi bẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro