Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi

Tình Thế Đảo Ng...

Nhất Lộ Phiền Hoa

2024-09-05 14:58:09

What?

Tần Nhiễm muốn ngoáy ngoáy lỗ tai, hoài nghi có phải bản thân mình nghe nhầm rồi không.

Cô dịch sang một bên, tay trái đặt trên lưng ghế, vẻ mặt khá thản nhiên nhìn hai người phía đối diện “Cô, nói lại một lần nửa?”

Tần Nhiễm cười một cái, vô cùng lịch sự mà hỏi lại.

Lâm Uyển lại chú ý đến đôi mắt vừa sắc sảo vừa lạnh lùng lại không có ý cười.

Lông mày Lâm Uyển nhăn lại nhìn trầm ngâm, mang theo một chút chần chừ, cô con gái riêng này của Lâm Kỳ lại có thể có một ánh mắt như vậy?

Nữ sinh kia chốc lát đã thu lại ánh mắt, cụp mắt xuống.

Tần Nhiễm ngồi quay lưng về phía ánh nắng bên cửa sổ, cửa sổ hé mở một nửa, ngược chiều ánh sáng, nhìn không rõ biểu tình của cô.

Lâm Uyển cười nhẹ, có lẽ là nhìn nhầm rồi, cô ta làm sao có thể có loại ánh mắt đó?

Ninh Tình cảm thấy suy nghĩ của mình rất bình thường, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào Tần Nhiễm, chỉ vô thức túm chặt lấy tách trà.

“Tần Nhiễm, tay Hứa Thận bị cô đánh gãy rồi, cử động khó khăn, so với tay cô còn nặng hơn nhiều.” Lâm Uyển cầm tách trà lên, lắc nhẹ, giọng nhẹ nhàng: “Cô chỉ là bị thương ở tay phải, cô là thuận tay trái, tay trái hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt thường ngày, cần gì phải kiện cáo những việc không mang lại nhiều lợi ích cho mình?”

Lâm Uyển hạ giọng, thấy Tần Nhiễm không nói gì, bà ta cho rằng đối phương đã nghe lọt tai rồi, không thể không nói nhiều thêm mấy câu.

Tần Nhiễm không nhìn bà ta, tay trái chỉ thỉnh thoảng gõ nhẹ vào mép tách trà.

Có chút lười biếng dựa vào lưng ghế, không chút trói buộc, nhướng mày nói: “Cô tiếp tục.”

“Đều là chuyện trẻ con đánh nhau, gây ồn ào.” Đối phương nhận biết thực tế, Lâm Uyển dừng một chút, tiếp tục mở miệng “Cô cùng cô gái trẻ kia cũng không bị tổn hại bao nhiêu, tại sao lại phải cắn chặt không buông? Cho dù là các người tự vệ trước, thì cô cũng chỉ bị thương một chút, nếu một vụ kiện xảy ra, cậu ta cùng lắm cũng chỉ chịu một chút phí thuốc thang, khả năng sẽ không bị kết án, hà cớ gì chứ?”

Nhiều nguyên nhân tốt như vậy.

Bởi vì tay cô ấy không sao, bởi vì Phan Minh Nguyệt không có chuyện gì, cho nên hết thảy đều có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trong lòng Tần Nhiễm có một ngọn lửa khô nóng không thể giải thích.

Chỉ cần một đốm lửa nhỏ là có thể “bùm” bốc cháy đến vỡ ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“A” Tần Nhiễm nghiêng đầu, cô quan sát Lâm Uyển trong chốc lát rồi nhếch môi, tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng: “Nếu tôi không chịu thì sao? Tôi nhất định phải truy cứu?”

Lâm Uyển có chút ngoài ý muốn, bà ta hơi nhướng mày.

Không nghĩ rằng Tần Nhiễm dầu muối không ăn.

Bởi vì bà ta được gả đến một gia đình tốt đẹp, nên hầu như từ trên xuống dưới Lâm gia đều đi theo bà ta, độc đoán quen rồi, luôn luôn hách dịch hất hàm sai khiến.

“Trong này là 150 vạn, ngoại trừ 100 vạn của Hứa gia, còn có 50 vạn là tôi đền bù tổn thất cho cô.” Lâm Uyển đè nén giọng nói, lấy từ trong túi ra một tấm chi phiếu, đẩy sang cho Tần Nhiễm.

Lâm Uyển đã nhẫn nại đến cực hạn rồi.

150 vạn*, đối với một người từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy qua số tiền lớn mà nói đã là một con số trên trời rồi.

*150 vạn tệ = 5,1 tỷ VNĐ

Lâm Uyển biết rất rõ Ninh Tình, ích kỷ, nhút nhát, ham hư vinh lại ham tiền.

Con gái bà ta chắc cũng giống như vậy.

Tần Nhiễm cúi mắt nhìn tờ chi phiếu 150 vạn ở trên bàn.

Lâm Uyển lần nửa cầm tách trà lên uống một ngụm, thấy Tần Nhiễm nhìn chằm chằm vào chi phiếu, lại lần nửa mở miệng: “Đây là chi phiếu, có thể đến ngân hàng đổi ra tiền mặt.”

Tần Nhiễm liền cười, cười khá hời hợt.

Lại còn thật sự cho rằng mình là kẻ đần độn sao? Đến cả chi phiếu cũng không biết?

“Có phải từng có người tìm qua mấy người rồi không? Tôi đoán xem, là vị Thẩm phó cục trưởng?” Âm thanh của Tần Nhiễm rất nhẹ, cô ấy nhìn Ninh Tình, giọng nói không dao động “Ông ta cho bà cái gì tốt? cho bà ân tình lớn bao nhiêu? Đáng để bà không biết xấu hổ đến diễn vở kịch mẫu tử tình thâm?”

Cả Ninh Tình và Lâm Uyển đều không thể ngờ, Tần Nhiễm lại có thể đoán ra được?

Lại còn đoán được đúng đến được tám chín phần như vậy.

Ninh Tình mím môi, cuối cùng không nhịn được mở miệng “Tần Nhiễm, sao con lại có thể nói ra những lời này? Những năm này con ở cùng bà ngoại đã học được những cái gì……”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Từ nhỏ đến lớn bà đã từng quan tâm đến tôi? Bây giờ lại ở đây khoa tay múa chân.” Tần Nhiễm đập cái ly nước trên bàn.

“Paaa” một tiếng.

Cô nhìn cà phê trong cốc lắc lư, cảm thấy khá nhàm chán.

“Nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi trước,” Tần Nhiễm kéo ghế ra, đứng dậy.

“150 vạn đủ cho cô sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ một thời gian rồi, người trẻ tuổi, đừng quá tham vọng, mắt cao hơn đầu cẩn thận té ngã sẽ rất thảm, được một mất mười” Lâm Uyển bình tĩnh ngồi đối diện, nói ra những lời hàm ý.

Bà ta đây là đang cảm thấy mình chê 150 vạn là ít sao? Muốn mình biết thân biết phận?

Tần Nhiễm gật đầu, cô nhìn Lâm Uyển một cái, cũng không uống cà phê trên bàn chỉ liếm môi nhìn bà ta: “Tôi cũng cảm thấy bà nói rất đúng, đừng quá tham vọng cao hơn năng lực, bằng không sẽ té ngã rất thảm.”

Lâm Uyển nghe cô ấy nói đến những điều này, trái tim ngừng đập một nhịp.

Nhưng trái suy phải nghĩ, trong chuyện này bà ta nghĩ không ra vấn đề nằm ở chỗ nào.

Nhìn thấy Tần Nhiễm quay người định đi ra cửa quán cà phê.

Lâm Uyển cười một cái khá từ tốn “Tôi nhớ cô có bà ngoại còn đang nằm ở bệnh viện thành phố phải không? Phòng bệnh của bà ngoại cô còn có bác sĩ toàn bộ đều là một tay anh trai tôi sắp xếp.”

Tần Nhiễm dừng bước, hơi nghiêng người liền quay đầu lại.

Đôi mắt đen tuyền không hề hoảng sợ như Lâm Uyển tưởng tượng.

Ngược lại còn không hề dao động, chín phần lãnh ý.

“Cô đang tức giận?” Lâm Uyển đã quen với quyền lực, không hề cảm thấy bản thân làm những việc này có gì không đúng “Đương nhiên, tôi sẽ không động tay động chân gì với bà ngoại của cô, nhưng cô cũng nên nghĩ đến, cô đến cả tìm một bác sĩ, một bệnh viện đều cần Lâm gia chúng tôi giúp đỡ, cho nên…..”

Lâm Uyển cười mềm mỏng: “Cô đoán xem…. Cô cảm thấy tôi sẽ cho cô tìm được luật sự đồng ý vụ kiện này ở Vân Thành sao?”

“Nhiễm Nhiễm, con nghe mẹ một câu!” Ninh Tình ở bên cạnh nghe đến kinh hồn bạt vía, cổ họng khô khốc.

“Yoo, chuyện lớn đến vậy à” Một giọng nam lười biếng truyền đến từ sau cánh cửa “Thích đại luật sư, có nghe thấy không, nếu anh không đến Vân Thành, chúng tôi đều lưu lạc đến nông nổi không tìm được luật sư rồi?”

_____________________Phân cách tuyến___________________

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi

Số ký tự: 0