Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi

Phó Cục Trưởng...

Nhất Lộ Phiền Hoa

2024-09-05 14:58:09

Đêm khuya thế này, Tần Nhiễm sao lại cùng một lão già đứng chung một chỗ.

Lái xe Mercedes-Benz …..

Bóng lưng người đó sao có cảm giác quen thuộc.

Tần Ngữ cắn môi.

Cách đó không xa.

“A” Tần Nhiễm đứng dựa vào cửa xe, cả người ẩn mình ở trong bóng đen trên tường, đầu hơi nghiêng sang một bên, khá nhức đầu “Không cần phiền phức như vậy.”

“Tôi hỏi qua rồi, ăn gì bổ đó.” Phong Lâu Thành đặt hộp giữ nhiệt lên tay trái của cô ấy, tận tâm khuyên nhủ: “Làm đẹp, dưỡng nhan đi.”

“Được, một lần này thôi.” Tần Nhiễm đau đầu, cô ấy là thật lòng mở miệng.

Phong Lâu Thành chỉ đối với cô ấy giống như một người cha gương mẫu, không đồng ý cũng không cự tuyệt.

Tần Nhiễm cầm lấy hộp giữ nhiệt trở lại phòng ngủ.

“Đây là cái gì?” Lâm Tư Nhiên giúp cô mở ra, còn lấy ra một bát.

Ngô Nghiên đang ở trong nhà tắm tắm rửa, Tần Nhiễm cụp mắt ngồi xuống ghế, đôi chân lười nhác vắt trên bàn, tựa lưng vào phía sau: “Không biết.”

Lâm Tư Nhiên mở nắp, nhìn vào bên trong: “…….”

Canh giò lợn, hạt kỷ tử nổi lên trên, còn có thoang thoảng mùi thuốc bắc.

Lâm Tư Nhiên ngồi trên một cái ghế khác, nằm dài trên bàn nhìn cô ấy uống canh: “Nhiễm Nhiễm.”

Tần Nhiễm nghiêng đầu, đôi mắt hơi nheo lại, tựa hồ có chút tùy yd, giọng nói khá thấp: “Cậu nói đi.”

“Chính là buổi tự học tối nay của chúng ta thảo luận về cuộc so tài giữa các lớp, lớp 12 chúng ta chỉ có một hoạt động này, cậu cùng đi đi?” Lâm Tư Nhiên lấy tay chống cằm, chớp chớp mắt.

“Tôi đến đếm người?” Tần Nhiễm hất mặt nhìn cô ấy một cái.

“Không phải đâu, cậu không biết hả, cậu bây giờ là gương mặt đại điện của lớp chúng ta!” Lâm Tư Nhiên ánh mắt lảng tránh “Cậu bây giờ chỉ cần đứng một chỗ, đọc bài diễn thuyết chúng ta đã viết sẵn, đảm bảo thời lượng hơn các lớp khác năm phút là được.”

Thân là hoa khôi, Tần Nhiễm quả thực là gương mặt đại diện của lớp số chín.

Hóa ra là bán khuôn mặt a, Tần Nhiễm uống xong canh, suy nghĩ một chút liền gật đầu, vô cùng sảng khoái: “Được.”

Ngày hôm sau, Lâm gia lại đón thêm một vị khách.

“Thẩm phó cục trưởng?” Lâm Kỳ suy nghĩ một lúc, Lâm gia không có liên quan gì với giới chính trị, trong giới này rối rắm phức tạp, ai cũng đều bảo vệ danh dự của mình, không dễ dàng tiếp cận.

Giống như Lâm Cẩm Hiên quen biết Phong Từ, cũng chỉ là quen biết thôi.

Thẩm Phó cục trưởng tìm đến, Lâm Kỳ và Lâm Uyển đều khá thận trọng.

Lâm Kỳ tự mình mời Thẩm Phó cục trưởng vào nhà uống trà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cục phó đến tìm tôi là bởi vì chuyện của con gái riêng của tôi sao?” Lâm Kỳ và Thẩm cục phó dường như chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau, nghĩ một chút cũng biết Thẩm cục phó vì chuyện gì mà đến đây.

Thẩm cục phó cầm ly nước, vẻ mặt khá kém, ngữ khí thành khẩn: “Tôi cũng là hết cách rồi, chỉ có thể tìm đến nơi này của ông. Chuyện tối hôm trước đều là hiểu lầm, chỉ cần Tần tiểu thư có thể đồng ý giải quyết riêng tư, Thẩm Đào tôi nợ ông một ân tình.”

Ngày hôm qua Lâm Kỳ còn vì chuyện của Tần Nhiễm mà bôn ba khắp nơi, làm sao biết ngày đó chưa đến thì đã xảy ra biến cố.

Ông ta và Lâm Uyển nhìn nhau một cái, đều biết rằng chuyện này không đơn giản.

Lâm Kỳ vẫn bình tĩnh, ông ta đặt tách trà xuống rồi cười “Nhiễm Nhiễm không ở Lâm gia, chuyện này…..”

“Thật lòng mà nói, Cục trưởng đang nhìn chằm chằm vào chuyện này” Thẩm cục phó cười khổ một tiếng “Chuyện này quả thực điều tra ra bên trong có nội tình, chỉ cần ông chịu giúp tôi, sau này Lâm gia có chuyện gì cứ việc đến tìm tôi.”

Là một thương nhân, việc làm ăn này quả thực đáng giá.

Ân tình của một người như Thẩm phó cục trưởng không dễ lấy.

Nhưng mà Lâm Kỳ không nói gì, nói lấp lửng: “Chuyện này, phải xem bản thân Nhiễm Nhiễm.”

Đợi Thẩm cục phó đi rồi, Lâm Uyển mới cau mày “Anh, sao anh không đồng ý.?”

“Chúng ta có thể thay ông ta chuyển lời.” Lâm Kỳ lắc đầu, khuôn mặt nho nhã, không nóng không lạnh mở miệng: “Nhưng chuyện này chúng ta không thể thay Nhiễm Nhiễm đồng ý.”

Ninh Tình nhìn hai người, cầm lấy điện thoại nhìn trầm ngâm.

**

Cách cổng trường Nhất Trung không xa.

Một chiếc xe màu đen chạy ẩu.

Lục Chiếu Ảnh mệt mỏi buồn ngủ ngồi ở ghế lái phụ, “Tuyển gia, Hứa Thận kia bị bắt vào trại tạm giam rồi, tôi đã tìm tài liệu của Tần tiểu Nhiễm còn có Phan Minh Nguyệt đó ở thôn Ninh Hải, có điều không tìm thấy toàn bộ.”

Lục Chiếu Ảnh rất kỳ lạ.

Theo lý mà nói loại tài liệu này chỉ cần Cục trưởng mở lời, lấy một phần tài liệu này dễ như trở bàn tay.

Liếc mắt nhìn thấy Trình Tuyển không có động tĩnh gì, Lục Chiếu Ảnh nhướng mày, trước đây người chủ động nhất cũng là Trình Tuyển.

Trình Tuyển ngồi phía sau, nửa người dựa vào cửa sổ xe, hơi nghiêng đầu, tùy ý nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có vẻ lười biếng, vừa an tĩnh lại chăm chú.

Lục Chiếu Ảnh thấy kỳ lạ nên nhìn qua.

Đột nhiên cười lên.

“Chao ôi------- Đó là Tần Tiểu Nhiễm phải không? Cô ấy ra ngoài làm gì?”

Trình Mộc đang lái xe nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Trình Tuyển qua kính chiếu hậu, vô thức đạp phanh.

Quả nhiên nhìn thấy Trình Tuyển mở cửa sau bước xuống.

Trình Mộc không thể không nhìn Tần Nhiễm cách đó không xa nhiều hơn một lần.

Trong lòng lẩm bẩm, anh ta đến bây giờ vẫn còn chưa nhìn ra, học sinh cấp ba này rốt cuộc có cái gì tốt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Nhiễm là được Mộc Doanh gọi ra.

Cô ấy không nhận điện thoại của Ninh Tình, Ninh Tình chỉ có thể tìm đến trường học, gọi điện thoại bảo Mộc Doanh đến lớp số chín gọi Tần Nhiễm ra ngoài.

Trước cửa trường học có tiệm cà phê, rất yên tĩnh nhưng không có phòng riêng.

Ninh Tình và Lâm Uyển ngồi vào ghế cạnh cửa sổ.

“Tìm tôi có việc gì?” Tần Nhiễm tùy tiện kéo một cái ghế, khí thế ngồi xuống.

Không chút kiêng nể.

Gần đây không ngủ được, đôi mắt của cô mờ mịt những tia máu, khuôn mặt lạnh lẽo và khô khan.

Cả người lười biếng, hơi cúi đầu, không còn sự tàn nhẫn lúc ở cục cảnh sát mấy ngày trước nửa.

Một tên lưu manh, thổ phỉ.

Lâm Uyển quan sát cô ấy, vô ý thức cau mày.

Người có thể ngồi đến được vị trí Cục trưởng cục công an đều là trong nhà có chút thế lực có thể quen biết dân đen?

Bà ta mang một ly cà phê, thu lại ánh mắt cúi đầu uống.

Ánh mắt Ninh Tình chuyển đến tay trái của Tần Nhiễm, tay trái cô ấy cầm điện thoại di động, ngón tay mảnh khảnh mịn màng.

Bàn tay phải hơi lộ ra ngoài một xíu có thể nhìn thấy băng gạc màu trắng.

Ninh Tình nhớ cô ấy dùng tay trái viết chữ, là thuận tay trái.

Tay trái không sao là tốt, bà thở dài một hơi.

“Tay của con…. Không sao chứ?” Ninh Tình lo lắng nắm chặt chiếc túi của mình, mở miệng.

“Cũng ổn, không phế được.” Tần Nhiễm đá thùng rác bên cạnh chân mình.

Ninh Tình không biết làm sao để tiếp lời, giật giật khóe miệng.

Tần Nhiễm không kiên nhẫn, cau mày khá khó chịu “Còn có chuyện gì khác không? Không có chuyện gì nửa thì tôi đi đây.”

Ninh Tình nhìn Tần Nhiễm, cầm túi của mình càng chặt hơn “Vết thương của con xem ra cũng không có vấn đề gì lớn, chuyện của Hứa Thận…..”

Tần Nhiễm dựa người về phía sau, nheo mắt nhìn bà ta, cười nhưng không cười

Ninh Tình lại trầm mặc một lúc lâu.

Lâm Uyển đặt ly lên bàn, bà ta quan sát Tần Nhiễm, có chút coi thường mở miệng: “Tần Nhiễm, chuyện của Hứa Thận, tôi không hi vọng ầm ĩ đến tòa án.”

_________________Phân cách tuyến________________________

Chào buổi sáng cả nhà, buổi tối gặp nhoa, yêu yêuu……

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi

Số ký tự: 0