Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi
Có vẻ như cô không thể ngoan ngoãn nghe lời rồi
Nhất Lộ Phiền Hoa
2024-09-05 14:58:09
Thủ đô cách Thành phố Vân một khoảng cách, biển số xe Thủ đô ở đây khá hiếm thấy.
Tính toán một hồi, các cô cũng chỉ biết ở trường học có hiệu trưởng Từ là người thủ đô.
Cho nên Lâm Uyển mới hỏi một câu như vậy.
Có điều hiệu trưởng Từ luôn rất khó gặp, không ai biết rõ xe của ông ta là xe gì.
Ninh Tình và Tần Ngữ đều lắc nhẹ đầu.
Tần Ngữ mím môi, không nói chuyện, nhưng Ninh Tình lại phức tạp nhìn Tần Nhiễm một cái, "Không biết là phải không."
"Tần Nhiễm." Cửa xe hạ xuống, hiệu trưởng Từ ngồi trên hàng ghế sau, rất nghiêm chỉnh.
Tần Nhiễm buông lỏng tay, biểu cảm hơi nghiêm túc lại, gọi một tiếng "Hiệu trưởng Từ".
Hiệu trưởng Từ nhìn Tần Nhiễm, nghĩ đến việc trước đó Trình Tuyển tìm ông ta, gõ đầu gối, cảm thấy có chút kỳ quái, "Đi ra ngoài ăn cơm à? Lên xe, cùng đi không?"
Ánh mắt của ông ta ôn hòa, trong sáng như một vị trưởng bối hòa ái.
Giọng điệu không có cưỡng chế, chỉ là một câu hỏi thăm rất lễ phép.
Tần Nhiễm lắc đầu, "Em ra ngoài mua sách với bạn cùng bàn."
Hai người nói vài câu, thật ra cũng không bao lâu, xe Jeep còn không tắt máy, Lâm Tư Nhiên đứng bên người Tần Nhiễm, trừng mắt nhìn Tần Nhiễm nói chuyện cùng hiệu trưởng Từ.
Chờ xe lái đi, cô ấy vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, bị Tần Nhiễm dắt đi.
Tần Nhiễm một tay dắt Lâm Tư Nhiên, một tay đeo lại tai nghe lên, điều chỉnh âm thanh, trong mắt còn vương tia máu, vẻ mặt rất không kiên nhẫn, mang theo hơi lạnh.
Trực tiếp vượt qua đám Ninh Tình và Lâm Uyển.
Coi như không quen.
Mà Ninh Tình và Tần Ngữ cũng không nói chuyện, không mở miệng gọi cô.
Lúc chiếc xe kia lướt qua, Lâm Uyển còn nhìn vào cửa sổ xe, có điều xe dùng kính chống nhìn trộm, không nhìn rõ được bên trong là ai.
Bà ta biết thư đề cử của Tần Nhiễm là do hiệu trưởng Từ viết, đó vẫn luôn là điều khiến bà ta nghĩ không thông.
Đây là lần đầu tiên Lâm Uyển gặp Tần Nhiễm, khuôn mặt của đối phương vô cùng xinh đẹp, khó trách giọng điệu của Lâm Kỳ khi nói về Tần Nhiễm đều nhẹ hơn rất nhiều.
Lâm Uyển đánh giá Tần Nhiễm từ trên xuống dưới một lần thật kỹ.
Bà ta về thành phố Vân, những lúc quan sát người khác luôn có cảm giác từ trên cao nhìn xuống.
Tần Ngữ chú ý đến ánh mắt của Lâm Uyển, cười cười, "Cháu nghe nói vốn là chị muốn vào lớp một, có điều chủ nhiệm lớp sợ ảnh hưởng đến bầu không khí học tập nên không đồng ý."
Lâm Uyển thu hồi ánh mắt, lý lịch của Tần Nhiễm bà ta không thèm xem nhưng cũng đã nghe qua, lúc ở nhà họ Lâm, dì Trương đã nói với bà ta không ít.
Hơi nghĩ một chút liền thu hồi ánh mắt.
Ánh mắt bà ta nhẹ nhàng dời khỏi Tần Nhiễm, nghiêng người mở miệng: "Chúng ta đi thôi."
Từ đầu đến đuôi đều không nói chuyện với Mộc Doanh.
Khí thế của Lâm Uyển nhìn qua rất mạnh, vốn Mộc Doanh đang muốn mở miệng gọi Tần Nhiễm, thấy nhóm Ninh Tình dường như cũng không muốn gọi Tần Nhiễm, ngẩn người, sau đó ngậm miệng lại không nói gì.
Ninh Tình có quay lại nói với Mộc Doanh vài câu, sau đó mới đi cùng Lâm Uyển.
Mộc Doanh đứng phía sau bọn họ, nhìn nhóm người Lâm Uyển bước lên một chiếc BMW màu đen.
Ánh mắt dừng lại trên tay tài xế, tài xế vừa nhận lấy ba lô của Tần Ngữ, có thể nhìn thấy rõ một chiếc cốc giữ nhiệt màu hồng tinh xảo đẹp mắt treo cạnh ba lô.
Chiếc cốc màu hồng này không giống với chiếc của Tần Nhiễm.
Mặc dù cũng đẹp, nhưng không có logo, không giống như là một món xa xỉ phẩm, chỉ giống những chiếc cốc xinh xắn Mộc Doanh thường thấy ngoài cửa hàng, cũng không đắt.
Ngay lập tức Mộc Doanh có chút sững sờ, cũng có chút không hiểu.
Nhà họ Lâm có thể mua cho Tần Nhiễm một chiếc cốc đắt như vậy, sao không mua cho Tần Ngữ?
**
"Trường phát nhiều tài liệu như vậy mà cô tiếng Anh còn bắt chúng mình mua bài tập ngoại khoá." Cuối cùng Lâm Tư Nhiên cũng lấy lại được tinh thần sau chuyện của hiệu trưởng Từ, sau khi hỏi thăm nhân viên cửa hàng liền nắm ống tay áo Tần Nhiễm đi thẳng đến giá sách.
Lý Ái Dung dạy tiếng Anh cho mấy lớp.
Sách bài tập tiếng Anh ở đây đã bán hết rồi.
Nhân viên cửa hàng bảo các cô sáng mai lại đến, ngày mai có sách mới về.
Trong hiệu sách tương đối yên tĩnh, tai nghe Tần Nhiễm còn treo trên cổ nhưng không có âm thanh, cũng không nhét vào lỗ tai. Cô dựa vào giá sách, tìm một cuốn sách ngoại văn, cầm bằng một tay, giọng điệu tản mạn: "Vậy thì về thôi."
Lâm Tư Nhiên sợ ngày mai cũng không mua kịp, nhắn ông chủ cửa hàng sách giữ lại cho cô ấy hai quyển, còn để lại tiền đặt cọc rồi mới rời đi.
Quanh Nhất Trung cũng chỉ có hiệu sách này có vẻ lớn, nằm ở đầu một con ngõ nhỏ, không ít người đang đọc sách ở bên trong, mấy con đường bên ngoài cửa hàng đều rất yên tĩnh, không có người qua lại.
Bởi vậy, âm thanh truyền ra từ trong con ngõ nhỏ có vẻ tương đối rõ ràng.
Là âm thanh của mấy thiếu niên có dáng vẻ lưu manh, Tần Nhiễm thấy một góc áo màu đỏ đen, không phải đồng phục Nhất Trung, cũng không giống là đồng phục của trường Cao đẳng nằm bên cạnh.
Ồn ào, rất lớn tiếng.
Tần Nhiễm lại nhét tai nghe treo trên cổ vào trong lỗ tai.
Lâm Tư Nhiên cũng có chút sợ hãi, nắm ống tay áo Tần Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm, chúng ta về trường trước đi."
Đám thiếu niên trong ngõ nhỏ kia dường như hơi dừng lại, không biết là ai bỗng nhiên nở nụ cười: "Ái chà, đây chẳng phải bạn học Phan của chúng ta sao? Ấy, còn mặc đồng phục Nhất Trung, vậy là đang học ở Nhất Trung hả?"
Âm điệu này chỉ nghe thôi cũng khiến người ta không thoải mái.
Lâm Tư Nhiên nhíu mày, cô ấy dắt Tần Nhiễm về, định bụng lúc đến cổng trường sẽ nói với bảo vệ một tiếng.
Không đến mấy giây, âm thanh đáng ghét kia lại vang lên, "Phan Minh Nguyệt, mày hại tao thành như thế, còn có thể điềm nhiên như không mà đến Nhất Trung học, mày giỏi quá nhỉ?"
Mấy học sinh Nhất Trung hốt hoảng chạy chậm ra khỏi con ngõ nhỏ kia.
Lâm Tư Nhiên sững sờ, cô ấy nắm chặt tay Tần Nhiễm, giọng điệu khẩn trương: "Nhiễm Nhiễm, đó là Minh Nguyệt sao?"
Cô ấy lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát trước, sau đó lại đi tìm bảo vệ.
"Ha ha, anh Hứa cẩn thận một chút đừng đùa dai quá, nếu lưỡi dao này cắt vào mặt cô em kia sẽ không tốt đâu, mà da con bé này trắng thật đấy." Mấy tiếng cười khả ố truyền đến.
"Cầm giúp tớ." Tần Nhiễm đưa sách trong tay cho Lâm Tư Nhiên, hơi rướn cổ thảo cúc trên cùng của áo đồng phục, "Tớ đi xem xem."
Lâm Tư Nhiên nhìn khuôn mặt rất bình tĩnh của cô, nhắc nhở cô chớ làm loạn, sau đó nhanh chân chạy về trường tìm bảo vệ.
Chắc chắn cảnh sát không đến nhanh như vậy được.
Tần Nhiễm vẫn luôn ghi nhớ, muốn bà ngoại trải qua một khoảng thời gian dễ chịu lúc tuổi già, không khiến bà lo lắng. Đến thành phố Vân, cô đã vô cùng kiềm chế, không gây phiền toái.
Cho đến tận giờ phút này, cô nhìn thấy Phan Minh Nguyệt tựa vào tường, kính bị kéo ra một cách thô lỗ và ném ở một bên, đồng tử phóng to, đờ ra như con rối.
Nhìn kỹ, biểu cảm trong đôi mắt kia là kinh khủng.
Thiếu niên nhuộm tóc màu bạc được gọi là "anh Hứa" một tay vuốt mặt Phan Minh Nguyệt, một tay cầm dao, đang kề kề trên mặt cô ấy.
"Ầm" một tiếng, dây thần kinh vẫn luôn căng thẳng của Tần Nhiễm từ khi đến thành phố Vân đến giờ, vào thời khắc này, đứt rồi.
Đã có người chú ý đến Tần Nhiễm.
Người đầu tiên chú ý tới Tần Nhiễm là một kẻ đầu tím, "Nhìn cái gì vậy —— "
"Mình đã từng đồng ý với bà ngoại, đi học cho giỏi, phải làm người tốt..." Tần Nhiễm nói nhỏ.
Nhưng có vẻ như, cô sắp phải thất hứa với bà ngoại, không thể làm con ngoan trò giỏi rồi.
Tính toán một hồi, các cô cũng chỉ biết ở trường học có hiệu trưởng Từ là người thủ đô.
Cho nên Lâm Uyển mới hỏi một câu như vậy.
Có điều hiệu trưởng Từ luôn rất khó gặp, không ai biết rõ xe của ông ta là xe gì.
Ninh Tình và Tần Ngữ đều lắc nhẹ đầu.
Tần Ngữ mím môi, không nói chuyện, nhưng Ninh Tình lại phức tạp nhìn Tần Nhiễm một cái, "Không biết là phải không."
"Tần Nhiễm." Cửa xe hạ xuống, hiệu trưởng Từ ngồi trên hàng ghế sau, rất nghiêm chỉnh.
Tần Nhiễm buông lỏng tay, biểu cảm hơi nghiêm túc lại, gọi một tiếng "Hiệu trưởng Từ".
Hiệu trưởng Từ nhìn Tần Nhiễm, nghĩ đến việc trước đó Trình Tuyển tìm ông ta, gõ đầu gối, cảm thấy có chút kỳ quái, "Đi ra ngoài ăn cơm à? Lên xe, cùng đi không?"
Ánh mắt của ông ta ôn hòa, trong sáng như một vị trưởng bối hòa ái.
Giọng điệu không có cưỡng chế, chỉ là một câu hỏi thăm rất lễ phép.
Tần Nhiễm lắc đầu, "Em ra ngoài mua sách với bạn cùng bàn."
Hai người nói vài câu, thật ra cũng không bao lâu, xe Jeep còn không tắt máy, Lâm Tư Nhiên đứng bên người Tần Nhiễm, trừng mắt nhìn Tần Nhiễm nói chuyện cùng hiệu trưởng Từ.
Chờ xe lái đi, cô ấy vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, bị Tần Nhiễm dắt đi.
Tần Nhiễm một tay dắt Lâm Tư Nhiên, một tay đeo lại tai nghe lên, điều chỉnh âm thanh, trong mắt còn vương tia máu, vẻ mặt rất không kiên nhẫn, mang theo hơi lạnh.
Trực tiếp vượt qua đám Ninh Tình và Lâm Uyển.
Coi như không quen.
Mà Ninh Tình và Tần Ngữ cũng không nói chuyện, không mở miệng gọi cô.
Lúc chiếc xe kia lướt qua, Lâm Uyển còn nhìn vào cửa sổ xe, có điều xe dùng kính chống nhìn trộm, không nhìn rõ được bên trong là ai.
Bà ta biết thư đề cử của Tần Nhiễm là do hiệu trưởng Từ viết, đó vẫn luôn là điều khiến bà ta nghĩ không thông.
Đây là lần đầu tiên Lâm Uyển gặp Tần Nhiễm, khuôn mặt của đối phương vô cùng xinh đẹp, khó trách giọng điệu của Lâm Kỳ khi nói về Tần Nhiễm đều nhẹ hơn rất nhiều.
Lâm Uyển đánh giá Tần Nhiễm từ trên xuống dưới một lần thật kỹ.
Bà ta về thành phố Vân, những lúc quan sát người khác luôn có cảm giác từ trên cao nhìn xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Ngữ chú ý đến ánh mắt của Lâm Uyển, cười cười, "Cháu nghe nói vốn là chị muốn vào lớp một, có điều chủ nhiệm lớp sợ ảnh hưởng đến bầu không khí học tập nên không đồng ý."
Lâm Uyển thu hồi ánh mắt, lý lịch của Tần Nhiễm bà ta không thèm xem nhưng cũng đã nghe qua, lúc ở nhà họ Lâm, dì Trương đã nói với bà ta không ít.
Hơi nghĩ một chút liền thu hồi ánh mắt.
Ánh mắt bà ta nhẹ nhàng dời khỏi Tần Nhiễm, nghiêng người mở miệng: "Chúng ta đi thôi."
Từ đầu đến đuôi đều không nói chuyện với Mộc Doanh.
Khí thế của Lâm Uyển nhìn qua rất mạnh, vốn Mộc Doanh đang muốn mở miệng gọi Tần Nhiễm, thấy nhóm Ninh Tình dường như cũng không muốn gọi Tần Nhiễm, ngẩn người, sau đó ngậm miệng lại không nói gì.
Ninh Tình có quay lại nói với Mộc Doanh vài câu, sau đó mới đi cùng Lâm Uyển.
Mộc Doanh đứng phía sau bọn họ, nhìn nhóm người Lâm Uyển bước lên một chiếc BMW màu đen.
Ánh mắt dừng lại trên tay tài xế, tài xế vừa nhận lấy ba lô của Tần Ngữ, có thể nhìn thấy rõ một chiếc cốc giữ nhiệt màu hồng tinh xảo đẹp mắt treo cạnh ba lô.
Chiếc cốc màu hồng này không giống với chiếc của Tần Nhiễm.
Mặc dù cũng đẹp, nhưng không có logo, không giống như là một món xa xỉ phẩm, chỉ giống những chiếc cốc xinh xắn Mộc Doanh thường thấy ngoài cửa hàng, cũng không đắt.
Ngay lập tức Mộc Doanh có chút sững sờ, cũng có chút không hiểu.
Nhà họ Lâm có thể mua cho Tần Nhiễm một chiếc cốc đắt như vậy, sao không mua cho Tần Ngữ?
**
"Trường phát nhiều tài liệu như vậy mà cô tiếng Anh còn bắt chúng mình mua bài tập ngoại khoá." Cuối cùng Lâm Tư Nhiên cũng lấy lại được tinh thần sau chuyện của hiệu trưởng Từ, sau khi hỏi thăm nhân viên cửa hàng liền nắm ống tay áo Tần Nhiễm đi thẳng đến giá sách.
Lý Ái Dung dạy tiếng Anh cho mấy lớp.
Sách bài tập tiếng Anh ở đây đã bán hết rồi.
Nhân viên cửa hàng bảo các cô sáng mai lại đến, ngày mai có sách mới về.
Trong hiệu sách tương đối yên tĩnh, tai nghe Tần Nhiễm còn treo trên cổ nhưng không có âm thanh, cũng không nhét vào lỗ tai. Cô dựa vào giá sách, tìm một cuốn sách ngoại văn, cầm bằng một tay, giọng điệu tản mạn: "Vậy thì về thôi."
Lâm Tư Nhiên sợ ngày mai cũng không mua kịp, nhắn ông chủ cửa hàng sách giữ lại cho cô ấy hai quyển, còn để lại tiền đặt cọc rồi mới rời đi.
Quanh Nhất Trung cũng chỉ có hiệu sách này có vẻ lớn, nằm ở đầu một con ngõ nhỏ, không ít người đang đọc sách ở bên trong, mấy con đường bên ngoài cửa hàng đều rất yên tĩnh, không có người qua lại.
Bởi vậy, âm thanh truyền ra từ trong con ngõ nhỏ có vẻ tương đối rõ ràng.
Là âm thanh của mấy thiếu niên có dáng vẻ lưu manh, Tần Nhiễm thấy một góc áo màu đỏ đen, không phải đồng phục Nhất Trung, cũng không giống là đồng phục của trường Cao đẳng nằm bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ồn ào, rất lớn tiếng.
Tần Nhiễm lại nhét tai nghe treo trên cổ vào trong lỗ tai.
Lâm Tư Nhiên cũng có chút sợ hãi, nắm ống tay áo Tần Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm, chúng ta về trường trước đi."
Đám thiếu niên trong ngõ nhỏ kia dường như hơi dừng lại, không biết là ai bỗng nhiên nở nụ cười: "Ái chà, đây chẳng phải bạn học Phan của chúng ta sao? Ấy, còn mặc đồng phục Nhất Trung, vậy là đang học ở Nhất Trung hả?"
Âm điệu này chỉ nghe thôi cũng khiến người ta không thoải mái.
Lâm Tư Nhiên nhíu mày, cô ấy dắt Tần Nhiễm về, định bụng lúc đến cổng trường sẽ nói với bảo vệ một tiếng.
Không đến mấy giây, âm thanh đáng ghét kia lại vang lên, "Phan Minh Nguyệt, mày hại tao thành như thế, còn có thể điềm nhiên như không mà đến Nhất Trung học, mày giỏi quá nhỉ?"
Mấy học sinh Nhất Trung hốt hoảng chạy chậm ra khỏi con ngõ nhỏ kia.
Lâm Tư Nhiên sững sờ, cô ấy nắm chặt tay Tần Nhiễm, giọng điệu khẩn trương: "Nhiễm Nhiễm, đó là Minh Nguyệt sao?"
Cô ấy lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát trước, sau đó lại đi tìm bảo vệ.
"Ha ha, anh Hứa cẩn thận một chút đừng đùa dai quá, nếu lưỡi dao này cắt vào mặt cô em kia sẽ không tốt đâu, mà da con bé này trắng thật đấy." Mấy tiếng cười khả ố truyền đến.
"Cầm giúp tớ." Tần Nhiễm đưa sách trong tay cho Lâm Tư Nhiên, hơi rướn cổ thảo cúc trên cùng của áo đồng phục, "Tớ đi xem xem."
Lâm Tư Nhiên nhìn khuôn mặt rất bình tĩnh của cô, nhắc nhở cô chớ làm loạn, sau đó nhanh chân chạy về trường tìm bảo vệ.
Chắc chắn cảnh sát không đến nhanh như vậy được.
Tần Nhiễm vẫn luôn ghi nhớ, muốn bà ngoại trải qua một khoảng thời gian dễ chịu lúc tuổi già, không khiến bà lo lắng. Đến thành phố Vân, cô đã vô cùng kiềm chế, không gây phiền toái.
Cho đến tận giờ phút này, cô nhìn thấy Phan Minh Nguyệt tựa vào tường, kính bị kéo ra một cách thô lỗ và ném ở một bên, đồng tử phóng to, đờ ra như con rối.
Nhìn kỹ, biểu cảm trong đôi mắt kia là kinh khủng.
Thiếu niên nhuộm tóc màu bạc được gọi là "anh Hứa" một tay vuốt mặt Phan Minh Nguyệt, một tay cầm dao, đang kề kề trên mặt cô ấy.
"Ầm" một tiếng, dây thần kinh vẫn luôn căng thẳng của Tần Nhiễm từ khi đến thành phố Vân đến giờ, vào thời khắc này, đứt rồi.
Đã có người chú ý đến Tần Nhiễm.
Người đầu tiên chú ý tới Tần Nhiễm là một kẻ đầu tím, "Nhìn cái gì vậy —— "
"Mình đã từng đồng ý với bà ngoại, đi học cho giỏi, phải làm người tốt..." Tần Nhiễm nói nhỏ.
Nhưng có vẻ như, cô sắp phải thất hứa với bà ngoại, không thể làm con ngoan trò giỏi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro