Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi

Đó là xe của hiệu trưởng Từ đúng không?

Nhất Lộ Phiền Hoa

2024-09-05 14:58:09

Tần Nhiễm ngồi xổm xuống, thu dọn bát đũa xong, biểu cảm trên mặt không thay đổi, "Không có việc gì."

Trình Tuyển tiến lại gần giúp cô thu dọn mảnh thủy tinh trên mặt đất.

Tần Nhiễm chờ anh ra ngoài nói chuyện cùng hai người Lục Chiếu Ảnh kia mới ngừng lại, đứng tại chỗ, cụp mắt, dường như đang suy tư điều gì, có chút sợ run.

Điện thoại màu đen bị cô cất ở một bên, sau khi Trình Tuyển rời đi, nó bỗng tự sáng lên một cái.

Hai phút đồng hồ sau, nó vẫn chưa từ bỏ ý định mà càng trở nên sáng hơn.

Tần Nhiễm thu hồi suy nghĩ, thấy nó đang liều mạng nhấp nháy, mặt không thay đổi xoay đầu lại, không nhìn nữa.

"Trình Mộc" ngoài cửa, Lục Chiếu Ảnh đạp một đạp lên trên bàn, cái ghế xoay tròn một trăm tám mươi độ rồi lui về phía sau, anh ta xoay cây bút trong tay, "Lần trước tôi có gửi bưu kiện cho bên Giang Đông Diệp, tư liệu cụ thể không thể lộ ra ngoài."

Trình Mộc còn đang đờ đẫn.

Hơn nửa ngày, anh ta mới tìm lại được giọng nói của bản thân, hắng giọng một cái, sau đó mở miệng: "Tuyển gia, sao các người làm được vậy?"

Lw, lonewolf (cô lang), là đại thần top 1 sở trinh thám 129.

Bởi vì có kết nối với quốc tế, người bên ngoài đặt tên gọi tắt cho anh.

Mặc dù năm đó Trình Mộc cũng thuộc nhóm người đứng đầu trong đội cảnh sát đặc nhiệm, nhưng thi ba lần đều không đỗ vào 129, đến cả là một hội viên bình thường cũng không được làm.

Ai có làm trinh sát hình sự hay học về phạm tội học cũng đều đã từng nghe qua về thiên tài nọ trong 129.

Trình Mộc lại nhìn vào trong phòng bếp, cố gắng nhỏ giọng lại, có hơi run: "Tôi nghe nói hơn một năm người đó không nhận đơn, các người làm thế nào mà..."

Đang nói, Tần Nhiễm đã cầm mấy cái bát đi ra.

Trình Mộc lập tức im miệng, ngừng câu chuyện này lại.

Suy nghĩ một chút, Trình Mộc lại cảm thấy mình ngốc, không cần thiết phải thần hồn nát thần tính như vậy, nữ sinh này còn đang mặc đồng phục, là một học sinh, cho dù nghe được, cũng làm sao có thể hiểu anh ta đang nói cái gì?

Đến lúc ăn cơm, Trình Tuyển giới thiệu người áo đen kia cho Tần Nhiễm trước, "Đây là Trình Mộc, về sau tôi không ở đây, có việc cứ gì tìm cậu ta là được."

Tần Nhiễm liếc Trình Mộc một cái, gật đầu.

Sau đó anh bắt đầu hỏi về mấy quyển sách tham khảo anh cho cô, "Bắt đầu làm bài tập chưa?"

"...Làm." Tần Nhiễm trầm mặc.

"Phụt..." Lục Chiếu Ảnh không kiềm chế được mà phì cười, anh ta mở miệng, "Tần Tiểu Nhiễm, đừng nói là cô ngại phiền phức nên đã chép hết câu trả lời rồi nhé, Tuyển gia vì bộ sách đó..."

Lục Chiếu Ảnh không nói chuyện, Trình Tuyển dựng tay trên bàn, liếc nhìn anh ta một cái.

Lục Chiếu Ảnh lập tức khoát tay, kéo dây xích miệng mình lại, biểu thị bản thân sẽ không nói thêm gì nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chỉ nhìn Trình Tuyển mà cảm thán.

Nửa tháng trước, lúc mới bị Trình Tuyển gọi vào đây làm việc, Lục Chiếu Ảnh sao có thể ngờ được sẽ gặp chuyện này.

Thái tử gia nhà họ Trình, vì mấy quyển tư liệu ôn tập mà làm to chuyện ——

Còn khiến cho những người kia ở thủ đô nghĩ rằng bản thân gấp gáp như vậy là vì một loại hồ sơ trọng yếu nào đó...

Từ đầu đến đuôi Trình Mộc không dám nói lời nào, càng không ăn cơm cùng bàn với hai người.

Chờ cơm nước xong xuôi, Trình Mộc nhìn Tần Nhiễm và Trình Tuyển cùng ra ngoài, nhíu mày, có chút chần chờ, "Cậu Lục, nữ sinh kia..."

"Không có việc gì đừng có chọc cô ấy." Lục Chiếu Ảnh tựa lưng vào ghế ngồi, lúc đầu còn định đi rửa bát, nhìn thấy hôm nay có Trình Mộc, lại ngồi lại để cho anh ta đi rửa.

Cười một tiếng, "Thái tử gia nhà các cậu để bụng."

Trình Mộc trừng mắt, tâm lý lại nghĩ đến nữ sinh vừa rồi rốt cuộc có ba đầu hay sáu tay.

Phụ nữ theo đuổi Tuyển gia ở thủ đô có một đống, nữ thần của anh ta cũng ở đó, vậy mà cũng không bằng được một học sinh cấp ba? Nhìn qua thành tích còn không tốt lắm?

À, nhưng mà rất xinh đẹp, toàn bộ thủ đô cũng không tìm thấy được ai đẹp hơn cô.

**

Kỳ huấn luyện quân sự của lớp 10 đã kết thúc, mấy ngày nay đã không còn học sinh mặc đồ rằn ri đi căng tin ăn cơm.

Tần Nhiễm ngồi trên ghế, vẫn sống chết cùng sách bài tập như cũ.

Trên tai đeo tai nghe màu đen, âm thanh đã mở rất lớn, nhưng không biết vì sao lớp vẫn rất ồn ào.

Tần Nhiễm chỉ cảm thấy đầu óc dường như bị đè lại, trong đầu vang ong ong.

Con mắt cũng có chút đỏ.

Tóc rối trên trán trượt xuống, cô đập bút "bộp" một tiếng, một tay chống cằm, một tay cầm bút gõ mặt bàn.

Nhiều ngày như vậy, Lâm Tư Nhiên cũng đã hiểu thói quen và tính cách của Tần Nhiễm, lại gần nhỏ giọng mở miệng: "Nghe nói người kia ở trường học đối diện...tên Ngụy Tử Hàng đó, chuyển đến trường chúng ta."

Lâm Tư Nhiên nói một nửa, nhớ đến việc Tần Nhiễm quen biết Ngụy Tử Hàng, "Là học sinh khối thể dục."

Trước đó Ngụy Tử Hàng không phải là người Nhất Trung, nhưng độ nổi tiếng ở Nhất Trung không hề thấp hơn so với bọn Từ Diêu Quang, thậm chí ở một số trình độ nhất định còn cao hơn không ít.

Lúc trước anh ta ở bên Cao đẳng dạy nghề, mặc dù học sinh Nhất Trung sợ anh ta, nhưng cũng không khoa trương như vậy.

Bây giờ vị đại ca này chuyển đến Nhất Trung, trong mắt đám người Nhất Trung không khác nào đặt một con sói vào giữa đàn dê cả, học sinh Nhất Trung nghị luận ầm ĩ, có chút hoảng.

"Cậu ta à." Tần Nhiễm gật đầu, tiếp tục cầm bút lên bắt đầu làm bài, còn chỉnh âm lượng tai nghe to hơn một chút.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cũng may tiếng chuông vào học vang lên, những tiếng thảo luận này cũng không còn nữa.

Buổi tối tan học, Tần Nhiễm cố ý chờ mọi người đi gần hết mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.

"Nhiễm Nhiễm, chúng ta ra ngoài mua tài liệu đi." Lâm Tư Nhiên thu dọn sách, đứng một bên chờ Tần Nhiễm.

Lý Ái Dung chọn ra một cuốn sách ôn tập mới, nhắc bọn họ tự sang hiệu sách bên cạnh trường mua, về sau lên lớp sẽ dùng.

Cùng lúc đó.

Phía ngoài cổng trường.

Người trên đường không nhiều, nhưng cũng chỉ là không nhiều hơn so với lúc vừa tan học, trên thực tế, không ít người tốp năm tốp ba đi lại.

"Cô, hôm nay cô đến thăm hiệu trưởng Từ ạ?" Tần Ngữ chào Từ Diêu Quang, sau đó bê chồng sách đi qua.

Mấy người bọn họ đều không chú ý thấy khi Từ Diêu Quang nghe được ba chữ "hiệu trưởng Từ" có dừng lại một chút.

Từ Diêu Quang luôn rất kiêu ngạo, không thấy anh ta chủ động chào hỏi người khác bao giờ.

Lâm Uyển không chú ý đến Từ Diêu Quang, lắc đầu, "Gặp trợ lý của ông ấy."

Thủ đô có được bao nhiêu người từng gặp Từ lão, ở kia, khả năng bà ta còn không có chỗ mà xếp hàng.

"Hiệu trưởng Từ vẫn luôn luôn khó gặp." Tần Ngữ không thấy kỳ lạ, sau đó lại cúi thấp đầu.

Một đoàn người nhìn rất đáng chú ý, nhất là Lâm Uyển, mang theo quý khí.

Nói xong đang muốn lên xe.

"Dì nhỏ, chị họ, sao hai người lại ở đây?" Quét dọn vệ sinh xong, Mộc Doanh về muộn hơn người khác một chút khi đi ra thấy cảnh này, lập tức buông tay Lý Ngọc Hàm, chạy chậm đến trước mặt bọn họ.

Hôm nay Mộc Doanh không mặc đồng phục, là váy mới Ninh Vi mua cho cô ta ở cửa hàng, váy có hơi dài.

Ninh Vi phải nuôi cả một nhà, còn có một người cha sống thực vật, trong tay nào có nhiều tiền, mua quần áo cho Mộc Doanh cũng chỉ có vẻ mới, kiểu dáng và màu sắc cũng đều là loại hàng giảm giá cả năm nay, rẻ nhưng không có gì đặc biệt.

Lâm Uyển ở thủ đô đã lâu, ánh mắt nhìn người khác cũng tự mang áp lực.

Mộc Doanh có chút không được tự nhiên.

Cô ta túm váy, thấy bóng người cách đó không xa đang đeo túi chậm rãi bước tới, vội vàng vẫy tay: "Chị Nhiễm Nhiễm, dì nhỏ ở chỗ này!"

Tần Nhiễm không thèm để ý đến các cô, trợn mắt trừng một cái, tăng âm lượng trong tai nghe.

Một chiếc xe Jeep chậm rãi đứng bên cạnh cô, còn theo tiếng loa mà hạ cửa sổ xe xuống.

Lâm Uyển chú ý thấy đó là biển số xe ở thủ đô, bà ta ngạc nhiên, "Đó là xe của hiệu trưởng Từ à?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi

Số ký tự: 0