Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi
Đây là kiểu bạn cùng bàn thần tiên gì vậy!
Nhất Lộ Phiền Hoa
2024-09-05 14:58:09
Nghe Lâm Tư Nhiên nói vậy, Từ Diêu Quang nhìn sang Tần Nhiễm đang chống
đầu bực bội quay bút, anh ta là người bình tĩnh như vậy cũng không phản ứng kịp.
"Đề này tớ cũng không biết làm, lúc thu bài thi Nhiễm Nhiễm điền giúp tớ." Dường như là cảm nhận được sự ngạc nhiên của Từ Diêu Quang, Lâm Tư Nhiên mới nghiêng đầu giải thích một câu.
Vật lý khác với ngữ văn, nhất là đề mở rộng, đề này cơ bản là không tìm thấy manh mối gì để giải, thời gian lại gấp, lúc ấy Lâm Tư Nhiên nhìn thoáng qua một cái liền bỏ qua.
Về sau gần đến giờ nộp bài thi, phần lớn bài ở mặt sau Lâm Tư Nhiên đều chưa làm kịp, làm gì còn thời gian mà nhớ đến đề mở rộng.
Lâm Tư Nhiên cảm thấy Tần Nhiễm bị ám ảnh cưỡng chế, mỗi bài thi đều điền đủ, không để lại một chỗ trống nào, ngay cả khi nhìn thấy trên bài thi cô ấy bị trống một câu cũng không thể nhịn được.
Trực tiếp cầm bút lên điền cho cô ấy.
Biết được phần trăm đoán trúng của Tần Nhiễm cao, Lâm Tư Nhiên cũng để kệ cho cô viết, làm sao mà ngờ được lần này đoán đúng rồi.
Lâm Tư Nhiên lại lắc tay Tần Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm à, Nhiễm Nhiễm ơi..."
"Cậu là heo à." Tần Nhiễm ấn huyệt thái dương, đặt bút lại trên sách, nhích ghế lại gần rồi dựa lưng, bắt chéo hai chân, liếc đề kia một cái.
Đề này cũng không biết làm còn muốn thi vào đại học Kinh Thành? Nghĩ một lát, Tần Nhiễm lại nhìn Lâm Tư Nhiên một cái.
Đại học Kinh Thành coi như là trường đại học danh giá nhất trong nước, thứ tự trên bảng xếp hạng các trường đại học trên toàn thế giới cũng tốt, phần lớn học sinh Nhất Trung đều có lý tưởng muốn thi đỗ vào đại học Kinh Thành.
"Bài này à" Tần Nhiễm nhấc cằm, thuận giọng, "Viết bừa."
Viết bừa ra đáp án này ——
2,5 căn 11
Ai ăn no rỗi việc viết bừa ra một đáp án phức tạp như vậy?
Người bình thường cùng lắm cũng chỉ đoán là 2, hoặc căn 2.
Hiển nhiên Lâm Tư Nhiên và Từ Diêu Quang đều không tin.
"Đúng vậy." Tần Nhiễm ngồi rất bệ vệ, một tay gõ bàn, một tay ra hiệu cho Lâm Tư Nhiên lấy giúp quyển sách bị đè bên dưới đề thi toán.
Lâm Tư Nhiên có vẻ không hiểu gì nhưng vẫn lấy ra, không quên quan sát biểu cảm của Tần Nhiễm.
Tần Nhiễm cũng để mặc cho cô ấy nhìn, trên mặt vẫn mang vẻ cà lơ phất phơ như vậy, mắt hơi híp, "Bài toán thứ nhất, tớ tính hết nửa ngày mới tính ra 2,5 căn 11, thế mà lại sai, nên tớ tiện tay viết vào bài thi vật lý của cậu."
Lâm Tư Nhiên và Từ Diêu Quang cúi đầu nhìn.
Bài toán đầu tiên kia của Tần Nhiễm thật sự điền đáp án 2,5 căn 11.
Đề bài toán câu số 1 chỉ là bài dạng cơ bản, câu trả lời chính xác là 36, trừ những ai sơ ý, toàn trường chắc cũng chỉ có mình Tần Nhiễm tính được ra một đáp án chẳng liên quan như vậy.
Chắc hẳn là vì lần đầu tiên cô cố gắng như vậy để tính một bài, vậy mà đáp án còn không đúng, cho nên mới nhớ kỹ trong lòng.
Không cần Tần Nhiễm giải thích nhiều, Lâm Tư Nhiên đã tự suy đoán nguyên nhân giúp Tần Nhiễm.
"Hóa ra là vậy." Lâm Tư Nhiên gật đầu.
Từ Diêu Quang nghe vậy mới nhíu lông mày, không nói thêm gì, tiếp tục đi trả bài thi Tần Nhiễm, ánh mắt liếc qua cuốn sách bài tập mà Tần Nhiễm đang làm.
Sách bài tập bìa màu xanh.
Có hơi quen mắt.
Từ Diêu Quang dừng bước lại.
Nhìn cuốn sách tham khảo kia thêm một cái, đúng là sách bài tập của trường trung học phụ thuộc Đại học Kinh Thành, đây là sách ôn tập nội bộ của trường trung học phụ thuộc, độ khó không cao nhưng rất có tính tổng hợp và khả năng huấn luyện tư duy logic.
Từ Diêu Quang cũng từng làm.
Cuốn sách tham khảo này chỉ lưu hành trong phạm vi thủ đô, những người ngoại tỉnh còn không biết có một bản tư liệu ôn tập như vậy.
Anh ta chưa từng thấy ai ở thành phố Vân sử dụng bản tham khảo này.
Từ Diêu Quang kiềm chế không quay lại nhìn thêm một cái.
Tần Nhiễm đeo tai nghe lên lần thứ hai, bắt đầu cầm bút vẽ lên sách bài tập.
Vẫn là tay trái viết chữ, chậm, nhưng không ngừng nghỉ, ngẫu nhiên còn vẽ hình lên trên giấy nháp, cho dù viết chậm, nhưng cũng vì cô không ngừng lại mà có vẻ lưu loát.
Chưa đến một phút đồng hồ đã viết xong một bài.
Từ Diêu Quang quay sang nhìn thoáng qua, Tần Nhiễm đã kéo phần đáp án đằng sau xuống rồi, chèn dưới cánh tay.
Anh ta lãnh đạm thu hồi ánh mắt.
Lần trước anh ta còn tình nguyện mở miệng nhắc nhở cô, lần này, đến cả nhắc anh ta cũng không thèm, phát bài thi vật lý cho Tần Nhiễm xong liền rời đi luôn.
Tần Nhiễm viết xong mấy đề liền tăng âm lượng nhạc, nằm sấp xuống bàn bắt đầu ngủ.
Trước khi ngủ còn giơ tay khoanh lại mấy bài trên đề thi của Lâm Tư Nhiên, "Bài này bài này, còn cả bài kia nữa, tớ không hiểu, cậu nghe cẩn thận rồi tan học giảng lại cho tớ."
Lúc Lý Ái Dung đến lớp dạy và chữa bài, thấy Tần Nhiễm lại đi ngủ, cau mày, thật sự không thể hiểu nổi hiệu trưởng và Cao Dương nghĩ gì.
Đặt một người như vậy trong lớp quả thật gây ảnh hưởng đến bầu không khí học tập.
Tần Nhiễm lại thầm than, tốn bao nhiêu tâm tư vì sự nghiệp học tập của bạn ngồi cùng bàn, rốt cuộc cô là kiểu bạn cùng bàn thần tiên gì vậy chứ?
**
Phòng làm việc của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Từ cầm trên tay một quyển sách, ông ta không đọc, đẩy kính, hơi ngạc nhiên nhìn người đang ngồi trước mặt: "Cậu chủ Trình, cậu còn có việc gì sao?"
"Ông giữ hồ sơ của Tần Nhiễm không?" Trình Tuyển cầm một ly trà, ánh mắt sâu thẳm, đầu ngón tay thon dài phản chiếu trên chén trà sứ trắng.
"Có..." Hiệu trưởng Từ ngẩn người, không phản ứng kịp.
"Tạm thời đổi người liên hệ khẩn cấp của cô ấy thành Lục Chiếu Ảnh." Trình Tuyển dừng một lát, rồi mở miệng, "Người nhà cô ấy có vẻ như đã mặc kệ cô ấy rồi, rõ ràng là một học sinh trung học lại đi làm công ở phòng y tế học đường."
Nhà họ Lục ở thủ đô quả thật cũng thường làm từ thiện.
Nhưng hiệu trưởng Từ không ngờ được, Lục Chiếu Ảnh mà cũng giàu lòng tốt như vậy sao?
Trình Tuyển đọc một dãy số.
Hiệu trưởng Từ ghi lại, chờ sau khi Trình Tuyển đi, ông ta mới nhìn theo bóng dáng Trình Tuyển như có điều suy nghĩ.
Theo lý thuyết, là hiệu trưởng, ông ta không nên làm như vậy, người liên hệ khẩn cấp ban đầu là Ninh Tình, từ hồ sơ tiểu học đến giờ đều không hề thay đổi.
Có điều...
Hiệu trưởng Từ nhìn hướng Trình Tuyển rời đi, không biết là nghĩ đến điều gì, vẫn gọi người đổi theo lời Trình Tuyển.
Có điều nhìn vào dãy số này, ông ta mới giật mình phát hiện, hình như đuôi số của Lục Chiếu Ảnh là 8, số này có chút không đúng lắm nhỉ?
"Hiệu trưởng Từ, bên ngoài có người tìm ngài."
"Ai?" Hiệu trưởng Từ lấy lại tinh thần.
"Thấy bảo là người nhà họ Lâm."
**
Lúc Tần Nhiễm đến phòng y tế học đường, Lục Chiếu Ảnh đang kê đơn thuốc cho một học sinh, Trình Tuyển cũng không ở đây.
Cô trực tiếp vào phòng bếp.
Chẳng bao lâu sau, người đàn ông áo từng gặp trước đó đã đẩy cửa phòng y tế học đường vào, khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn, sát khí trên người rất nặng.
"Cậu chủ Trình đâu?" Anh ta ồm ồm mở miệng.
Thấy trong phòng bếp có người, anh ta sửng sốt một lát, là nữ sinh anh ta gặp giữa trưa hôm trước, người áo đen vô thức nhỏ giọng lại.
"Đi tìm hiệu trưởng Từ." Lục Chiếu Ảnh đưa thuốc cho học sinh kia, chờ bạn nhỏ rời khỏi phòng y tế học đường mới đóng cửa chính lại, nghiêng đầu, "Chuyện gì."
"Bên phía đội trưởng Giang có tin——" thời điểm nói câu này, người áo đen dừng một lát, anh ta nhìn vào phòng bếp, có điều giữ lại.
"Không cần tra nữa." Lục Chiếu Ảnh cũng không ngại Tần Nhiễm, ném bút lên trên mặt bàn.
Người áo đen không nhịn được, "Vì sao?"
"Chúng tôi tìm được LW rồi." Trình Tuyển đẩy cửa đi vào, mang theo gió lạnh, giọng nói nhỏ và uể oải.
Người áo đen còn đang gấp rút, vốn là muốn tranh luận, nghe được câu này, đầu óc không phản ứng kịp, cả người cứng lại.
Trong phòng bếp, tay Tần Nhiễm trượt đi, một cái cốc pha lê rơi xuống cạnh chân ——
Choang!
Trình Tuyển nhìn vào đó, "Không sao chứ?"
Editor: Có sao! Không ngờ cái tên đần độn ra giá cao đấy lại là người quen!!!
"Đề này tớ cũng không biết làm, lúc thu bài thi Nhiễm Nhiễm điền giúp tớ." Dường như là cảm nhận được sự ngạc nhiên của Từ Diêu Quang, Lâm Tư Nhiên mới nghiêng đầu giải thích một câu.
Vật lý khác với ngữ văn, nhất là đề mở rộng, đề này cơ bản là không tìm thấy manh mối gì để giải, thời gian lại gấp, lúc ấy Lâm Tư Nhiên nhìn thoáng qua một cái liền bỏ qua.
Về sau gần đến giờ nộp bài thi, phần lớn bài ở mặt sau Lâm Tư Nhiên đều chưa làm kịp, làm gì còn thời gian mà nhớ đến đề mở rộng.
Lâm Tư Nhiên cảm thấy Tần Nhiễm bị ám ảnh cưỡng chế, mỗi bài thi đều điền đủ, không để lại một chỗ trống nào, ngay cả khi nhìn thấy trên bài thi cô ấy bị trống một câu cũng không thể nhịn được.
Trực tiếp cầm bút lên điền cho cô ấy.
Biết được phần trăm đoán trúng của Tần Nhiễm cao, Lâm Tư Nhiên cũng để kệ cho cô viết, làm sao mà ngờ được lần này đoán đúng rồi.
Lâm Tư Nhiên lại lắc tay Tần Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm à, Nhiễm Nhiễm ơi..."
"Cậu là heo à." Tần Nhiễm ấn huyệt thái dương, đặt bút lại trên sách, nhích ghế lại gần rồi dựa lưng, bắt chéo hai chân, liếc đề kia một cái.
Đề này cũng không biết làm còn muốn thi vào đại học Kinh Thành? Nghĩ một lát, Tần Nhiễm lại nhìn Lâm Tư Nhiên một cái.
Đại học Kinh Thành coi như là trường đại học danh giá nhất trong nước, thứ tự trên bảng xếp hạng các trường đại học trên toàn thế giới cũng tốt, phần lớn học sinh Nhất Trung đều có lý tưởng muốn thi đỗ vào đại học Kinh Thành.
"Bài này à" Tần Nhiễm nhấc cằm, thuận giọng, "Viết bừa."
Viết bừa ra đáp án này ——
2,5 căn 11
Ai ăn no rỗi việc viết bừa ra một đáp án phức tạp như vậy?
Người bình thường cùng lắm cũng chỉ đoán là 2, hoặc căn 2.
Hiển nhiên Lâm Tư Nhiên và Từ Diêu Quang đều không tin.
"Đúng vậy." Tần Nhiễm ngồi rất bệ vệ, một tay gõ bàn, một tay ra hiệu cho Lâm Tư Nhiên lấy giúp quyển sách bị đè bên dưới đề thi toán.
Lâm Tư Nhiên có vẻ không hiểu gì nhưng vẫn lấy ra, không quên quan sát biểu cảm của Tần Nhiễm.
Tần Nhiễm cũng để mặc cho cô ấy nhìn, trên mặt vẫn mang vẻ cà lơ phất phơ như vậy, mắt hơi híp, "Bài toán thứ nhất, tớ tính hết nửa ngày mới tính ra 2,5 căn 11, thế mà lại sai, nên tớ tiện tay viết vào bài thi vật lý của cậu."
Lâm Tư Nhiên và Từ Diêu Quang cúi đầu nhìn.
Bài toán đầu tiên kia của Tần Nhiễm thật sự điền đáp án 2,5 căn 11.
Đề bài toán câu số 1 chỉ là bài dạng cơ bản, câu trả lời chính xác là 36, trừ những ai sơ ý, toàn trường chắc cũng chỉ có mình Tần Nhiễm tính được ra một đáp án chẳng liên quan như vậy.
Chắc hẳn là vì lần đầu tiên cô cố gắng như vậy để tính một bài, vậy mà đáp án còn không đúng, cho nên mới nhớ kỹ trong lòng.
Không cần Tần Nhiễm giải thích nhiều, Lâm Tư Nhiên đã tự suy đoán nguyên nhân giúp Tần Nhiễm.
"Hóa ra là vậy." Lâm Tư Nhiên gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Diêu Quang nghe vậy mới nhíu lông mày, không nói thêm gì, tiếp tục đi trả bài thi Tần Nhiễm, ánh mắt liếc qua cuốn sách bài tập mà Tần Nhiễm đang làm.
Sách bài tập bìa màu xanh.
Có hơi quen mắt.
Từ Diêu Quang dừng bước lại.
Nhìn cuốn sách tham khảo kia thêm một cái, đúng là sách bài tập của trường trung học phụ thuộc Đại học Kinh Thành, đây là sách ôn tập nội bộ của trường trung học phụ thuộc, độ khó không cao nhưng rất có tính tổng hợp và khả năng huấn luyện tư duy logic.
Từ Diêu Quang cũng từng làm.
Cuốn sách tham khảo này chỉ lưu hành trong phạm vi thủ đô, những người ngoại tỉnh còn không biết có một bản tư liệu ôn tập như vậy.
Anh ta chưa từng thấy ai ở thành phố Vân sử dụng bản tham khảo này.
Từ Diêu Quang kiềm chế không quay lại nhìn thêm một cái.
Tần Nhiễm đeo tai nghe lên lần thứ hai, bắt đầu cầm bút vẽ lên sách bài tập.
Vẫn là tay trái viết chữ, chậm, nhưng không ngừng nghỉ, ngẫu nhiên còn vẽ hình lên trên giấy nháp, cho dù viết chậm, nhưng cũng vì cô không ngừng lại mà có vẻ lưu loát.
Chưa đến một phút đồng hồ đã viết xong một bài.
Từ Diêu Quang quay sang nhìn thoáng qua, Tần Nhiễm đã kéo phần đáp án đằng sau xuống rồi, chèn dưới cánh tay.
Anh ta lãnh đạm thu hồi ánh mắt.
Lần trước anh ta còn tình nguyện mở miệng nhắc nhở cô, lần này, đến cả nhắc anh ta cũng không thèm, phát bài thi vật lý cho Tần Nhiễm xong liền rời đi luôn.
Tần Nhiễm viết xong mấy đề liền tăng âm lượng nhạc, nằm sấp xuống bàn bắt đầu ngủ.
Trước khi ngủ còn giơ tay khoanh lại mấy bài trên đề thi của Lâm Tư Nhiên, "Bài này bài này, còn cả bài kia nữa, tớ không hiểu, cậu nghe cẩn thận rồi tan học giảng lại cho tớ."
Lúc Lý Ái Dung đến lớp dạy và chữa bài, thấy Tần Nhiễm lại đi ngủ, cau mày, thật sự không thể hiểu nổi hiệu trưởng và Cao Dương nghĩ gì.
Đặt một người như vậy trong lớp quả thật gây ảnh hưởng đến bầu không khí học tập.
Tần Nhiễm lại thầm than, tốn bao nhiêu tâm tư vì sự nghiệp học tập của bạn ngồi cùng bàn, rốt cuộc cô là kiểu bạn cùng bàn thần tiên gì vậy chứ?
**
Phòng làm việc của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Từ cầm trên tay một quyển sách, ông ta không đọc, đẩy kính, hơi ngạc nhiên nhìn người đang ngồi trước mặt: "Cậu chủ Trình, cậu còn có việc gì sao?"
"Ông giữ hồ sơ của Tần Nhiễm không?" Trình Tuyển cầm một ly trà, ánh mắt sâu thẳm, đầu ngón tay thon dài phản chiếu trên chén trà sứ trắng.
"Có..." Hiệu trưởng Từ ngẩn người, không phản ứng kịp.
"Tạm thời đổi người liên hệ khẩn cấp của cô ấy thành Lục Chiếu Ảnh." Trình Tuyển dừng một lát, rồi mở miệng, "Người nhà cô ấy có vẻ như đã mặc kệ cô ấy rồi, rõ ràng là một học sinh trung học lại đi làm công ở phòng y tế học đường."
Nhà họ Lục ở thủ đô quả thật cũng thường làm từ thiện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng hiệu trưởng Từ không ngờ được, Lục Chiếu Ảnh mà cũng giàu lòng tốt như vậy sao?
Trình Tuyển đọc một dãy số.
Hiệu trưởng Từ ghi lại, chờ sau khi Trình Tuyển đi, ông ta mới nhìn theo bóng dáng Trình Tuyển như có điều suy nghĩ.
Theo lý thuyết, là hiệu trưởng, ông ta không nên làm như vậy, người liên hệ khẩn cấp ban đầu là Ninh Tình, từ hồ sơ tiểu học đến giờ đều không hề thay đổi.
Có điều...
Hiệu trưởng Từ nhìn hướng Trình Tuyển rời đi, không biết là nghĩ đến điều gì, vẫn gọi người đổi theo lời Trình Tuyển.
Có điều nhìn vào dãy số này, ông ta mới giật mình phát hiện, hình như đuôi số của Lục Chiếu Ảnh là 8, số này có chút không đúng lắm nhỉ?
"Hiệu trưởng Từ, bên ngoài có người tìm ngài."
"Ai?" Hiệu trưởng Từ lấy lại tinh thần.
"Thấy bảo là người nhà họ Lâm."
**
Lúc Tần Nhiễm đến phòng y tế học đường, Lục Chiếu Ảnh đang kê đơn thuốc cho một học sinh, Trình Tuyển cũng không ở đây.
Cô trực tiếp vào phòng bếp.
Chẳng bao lâu sau, người đàn ông áo từng gặp trước đó đã đẩy cửa phòng y tế học đường vào, khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn, sát khí trên người rất nặng.
"Cậu chủ Trình đâu?" Anh ta ồm ồm mở miệng.
Thấy trong phòng bếp có người, anh ta sửng sốt một lát, là nữ sinh anh ta gặp giữa trưa hôm trước, người áo đen vô thức nhỏ giọng lại.
"Đi tìm hiệu trưởng Từ." Lục Chiếu Ảnh đưa thuốc cho học sinh kia, chờ bạn nhỏ rời khỏi phòng y tế học đường mới đóng cửa chính lại, nghiêng đầu, "Chuyện gì."
"Bên phía đội trưởng Giang có tin——" thời điểm nói câu này, người áo đen dừng một lát, anh ta nhìn vào phòng bếp, có điều giữ lại.
"Không cần tra nữa." Lục Chiếu Ảnh cũng không ngại Tần Nhiễm, ném bút lên trên mặt bàn.
Người áo đen không nhịn được, "Vì sao?"
"Chúng tôi tìm được LW rồi." Trình Tuyển đẩy cửa đi vào, mang theo gió lạnh, giọng nói nhỏ và uể oải.
Người áo đen còn đang gấp rút, vốn là muốn tranh luận, nghe được câu này, đầu óc không phản ứng kịp, cả người cứng lại.
Trong phòng bếp, tay Tần Nhiễm trượt đi, một cái cốc pha lê rơi xuống cạnh chân ——
Choang!
Trình Tuyển nhìn vào đó, "Không sao chứ?"
Editor: Có sao! Không ngờ cái tên đần độn ra giá cao đấy lại là người quen!!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro