Phu Nhân Tổng Tài Là Xã Hội Đen
MÙA HÈ
2024-12-28 11:46:41
Mùa hè năm nay khá là oi bức khó chịu, thời tiết miền nam lúc nào cũng nóng ẩm hơn. Hầu như mọi người nếu không có việc gì cần ra ngoài thì đều cố trốn trong các văn phòng hoặc tiệm Café với điều hòa mát mẻ.
Tiệm Café Sol ngay dưới chân tòa trung tâm thương mại lớn mấy ngày nay rất bận rộn. Một là do vị trí thuận lợi ngay khu vực tập trung nhiều văn phòng của các công ty. Hai là do Hàn Tuyết. Từ ngày có Hàn Tuyết đến làm việc tại tiệm thì lượng khách nam đặc biệt tăng lên.
Bên trong tiệm Café được trang trí theo phong cách hiện đại, sang trọng, một dáng người cao mảnh khảnh đang nhanh nhẹn bưng bê các ly nước ra cho khách.
Đó là Hàn Tuyết, cô cao tầm 1m7, dáng mảnh mai đặc trưng của phụ nữ phương Đông, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt hai mí lấp lánh, chiếc mũi nhỏ cao thẳng tắp và đặc biệt khuôn miệng với nụ cười rạng ngời rất xinh đẹp, mái tóc đen hơi xoăn được cột cao gọn gàng.
Các vị khách nam chẳng thèm giấu đi ánh mắt nhìn Hàn Tuyết một cách thèm thuồng, cợt nhả. Quản lý Vương của tiệm nhìn cô làm việc mà lòng thầm vui mừng cảm ơn ông trời đã ban cho con mèo thần tài xinh đẹp như này đến quán của anh ta. Khách nam có nhìn Hàn Tuyết như thế nào cũng không sao, miễn là doanh thu tăng lên. Đằng sau quầy đang có một người khẽ nhìn quản lý Vương rồi chuyển ánh nhìn sang Hàn Tuyết đầy sự ghen ghét. Ngọc Thành- nhân viên lâu năm của tiệm và ai cũng biết cô ta thích quản lý của mình như thế nào.
Tiệm cafe Sol có món cà phê mùi vị rất đặc biệt tạo nên thương hiệu riêng, cũng bởi vậy Hàn Tuyết mới đến xin làm việc ở đây vì cô muốn học được công thức pha cà phê này. Cô là người rất thích cà phê. Còn việc Ngọc Thành và vài nhân viên nữ khác có ý ghen ghét cô cũng chẳng bận tâm, dù sao chỉ là công việc thời vụ ngắn hạn.
Đột nhiên tiếng Ngọc Thành vang lên :
- Hàn Tuyết có đơn hàng cần ship, cô đi giao nhé?
Tuy là câu hỏi nhưng tính chất là yêu cầu bắt buộc. Hàn Tuyết chỉ "Ừ" một tiếng ngắn gọn. Cô cũng không ngu ngốc đến nỗi không biết cô ta thích làm khó dễ cho cô. Thời tiết này bước ra ngoài đường có khác gì cực hình. Sau khi dọn dẹp mấy ly nước ngoài bàn, Hàn Tuyết đi vào quầy xách lấy túi đựng mấy ly cà phê đã được làm sẵn kèm theo cái mũ lưỡi trai của quán, cô đội vào và nhanh chóng mang cà phê đi giao.
Dưới ánh nắng hè gay gắt làn da trắng noãn của cô như phát sáng hơn. Địa chỉ cần giao cà phê cách cửa hàng cũng không xa lắm, chỉ cách một dãy phố. Hàn Tuyết nhanh chóng rảo bước trên con đường đông đúc. Cô nhìn theo địa chỉ trên giấy quẹo vào một con phố nhỏ, đi được một đoạn lại rẽ tiếp vào con hẻm.
Khi rẽ vào con hẻm nhỏ được một đoạn, Hàn Tuyết chợt giật mình nhận ra chỗ này tuy không cách xa đường lớn bao nhiêu nhưng lại rất vắng vẻ, yên tĩnh, từ lúc cô đi vào chưa thấy có người qua lại. Cô nhìn lại địa chỉ trên tay, đúng là con đường này, cô khẽ thở dài một chút rồi bước tiếp. Cuối con hẻm là một nhà kho cũ kỹ, cô xem địa chỉ trên cánh cửa sắt hoen gỉ rồi cất tiếng gọi : " Xin chào, tôi đến giao cà phê ạ!" .
Cô chờ một lát cũng không thấy ai trả lời. Đang phân vân không biết nên bước vào hay bỏ đi về thì chợt có một tiếng rầm vang lên bên trong nhà kho. Không nén được sự tò mò, Hàn Tuyết khẽ đẩy cánh cửa sắt bước vào. Bên trong đầy bụi bặm, các thùng giấy chất đống ngổn ngang hai bên, phía cuối nhà kho có ánh đèn vàng vọt đung đưa cùng với vài bóng người.
Tiệm Café Sol ngay dưới chân tòa trung tâm thương mại lớn mấy ngày nay rất bận rộn. Một là do vị trí thuận lợi ngay khu vực tập trung nhiều văn phòng của các công ty. Hai là do Hàn Tuyết. Từ ngày có Hàn Tuyết đến làm việc tại tiệm thì lượng khách nam đặc biệt tăng lên.
Bên trong tiệm Café được trang trí theo phong cách hiện đại, sang trọng, một dáng người cao mảnh khảnh đang nhanh nhẹn bưng bê các ly nước ra cho khách.
Đó là Hàn Tuyết, cô cao tầm 1m7, dáng mảnh mai đặc trưng của phụ nữ phương Đông, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt hai mí lấp lánh, chiếc mũi nhỏ cao thẳng tắp và đặc biệt khuôn miệng với nụ cười rạng ngời rất xinh đẹp, mái tóc đen hơi xoăn được cột cao gọn gàng.
Các vị khách nam chẳng thèm giấu đi ánh mắt nhìn Hàn Tuyết một cách thèm thuồng, cợt nhả. Quản lý Vương của tiệm nhìn cô làm việc mà lòng thầm vui mừng cảm ơn ông trời đã ban cho con mèo thần tài xinh đẹp như này đến quán của anh ta. Khách nam có nhìn Hàn Tuyết như thế nào cũng không sao, miễn là doanh thu tăng lên. Đằng sau quầy đang có một người khẽ nhìn quản lý Vương rồi chuyển ánh nhìn sang Hàn Tuyết đầy sự ghen ghét. Ngọc Thành- nhân viên lâu năm của tiệm và ai cũng biết cô ta thích quản lý của mình như thế nào.
Tiệm cafe Sol có món cà phê mùi vị rất đặc biệt tạo nên thương hiệu riêng, cũng bởi vậy Hàn Tuyết mới đến xin làm việc ở đây vì cô muốn học được công thức pha cà phê này. Cô là người rất thích cà phê. Còn việc Ngọc Thành và vài nhân viên nữ khác có ý ghen ghét cô cũng chẳng bận tâm, dù sao chỉ là công việc thời vụ ngắn hạn.
Đột nhiên tiếng Ngọc Thành vang lên :
- Hàn Tuyết có đơn hàng cần ship, cô đi giao nhé?
Tuy là câu hỏi nhưng tính chất là yêu cầu bắt buộc. Hàn Tuyết chỉ "Ừ" một tiếng ngắn gọn. Cô cũng không ngu ngốc đến nỗi không biết cô ta thích làm khó dễ cho cô. Thời tiết này bước ra ngoài đường có khác gì cực hình. Sau khi dọn dẹp mấy ly nước ngoài bàn, Hàn Tuyết đi vào quầy xách lấy túi đựng mấy ly cà phê đã được làm sẵn kèm theo cái mũ lưỡi trai của quán, cô đội vào và nhanh chóng mang cà phê đi giao.
Dưới ánh nắng hè gay gắt làn da trắng noãn của cô như phát sáng hơn. Địa chỉ cần giao cà phê cách cửa hàng cũng không xa lắm, chỉ cách một dãy phố. Hàn Tuyết nhanh chóng rảo bước trên con đường đông đúc. Cô nhìn theo địa chỉ trên giấy quẹo vào một con phố nhỏ, đi được một đoạn lại rẽ tiếp vào con hẻm.
Khi rẽ vào con hẻm nhỏ được một đoạn, Hàn Tuyết chợt giật mình nhận ra chỗ này tuy không cách xa đường lớn bao nhiêu nhưng lại rất vắng vẻ, yên tĩnh, từ lúc cô đi vào chưa thấy có người qua lại. Cô nhìn lại địa chỉ trên tay, đúng là con đường này, cô khẽ thở dài một chút rồi bước tiếp. Cuối con hẻm là một nhà kho cũ kỹ, cô xem địa chỉ trên cánh cửa sắt hoen gỉ rồi cất tiếng gọi : " Xin chào, tôi đến giao cà phê ạ!" .
Cô chờ một lát cũng không thấy ai trả lời. Đang phân vân không biết nên bước vào hay bỏ đi về thì chợt có một tiếng rầm vang lên bên trong nhà kho. Không nén được sự tò mò, Hàn Tuyết khẽ đẩy cánh cửa sắt bước vào. Bên trong đầy bụi bặm, các thùng giấy chất đống ngổn ngang hai bên, phía cuối nhà kho có ánh đèn vàng vọt đung đưa cùng với vài bóng người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro