Phu Nhân Tổng Tài Là Xã Hội Đen

QUÀ SINH NHẬT M...

2024-12-28 11:46:41

Sau khi chuẩn bị cho buổi họp xong, Hàn Tuyết pha cho Cảnh Thần một tách cà phê rồi quay lại bàn làm việc.

Lục Đông từ đâu quay lại, đến bàn làm việc của Hàn Tuyết đặt xuống một tấm thẻ.

"Cô Hàn đây là thẻ đi thang máy của cô, từ giờ cô có thể tự dùng thang máy của chủ tịch"

Hàn Tuyết thoáng chút ngạc nhiên nhận lấy tấm thẻ.

Hà Vỹ Đình cùng vài trưởng phòng bước ra từ thang máy. Anh ta tiến đến chỗ Hàn Tuyết.

"Chào cô Hàn"

"Chào trưởng phòng Hà" Hàn Tuyết ngước lên lịch sự đáp lại.

"Thư ký Tô nghỉ phép chắc cô bận lắm nhỉ?"

"Dạ đúng là bận thật"

"Muốn mời cô Hàn một bữa cơm thật khó quá" Hà Vỹ Đình có chút trách móc. Anh ta nhắn tin cho Hàn Tuyết vài lần nhưng đều bị cô từ chối.

"Thật sự rất xin lỗi trưởng phòng Hà, dạo này tôi vừa làm việc vừa làm luận văn nên không có thời gian"

"Trưởng phòng Hà không định vào họp sao?" Giọng Lâm Cảnh Thần lạnh lẽo từ phía sau.

"Xin lỗi Lâm Tổng tôi vào ngày đây" Hà Vỹ Đình gật đầu chào Hàn Tuyết rồi liền đi về phía phòng họp cùng Lâm Cảnh Thần.

Khi cánh cửa phòng họp đóng lại Hàn Tuyết mới cảm thấy yên tĩnh được một chút.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chợt điện thoại cô báo có tin nhắn. Hàn Tuyết mở điện thoại xem khẽ chau mày.

Đến giờ tan ca cô vẫn chưa thấy mọi người đi ra. Hàn Tuyết gửi cho Lâm Cảnh Thần một tin nhắn rồi cô ra về trước.

Hàn Tuyết gọi một chiếc taxi đi đến một quán bar. Quán bar này khá yên tĩnh, chủ yếu dành cho những người làm việc đến giao tiếp hoặc xả stress. Cô vào trong quét mắt nhìn một lượt mới thấy Thẩm Bạch ngồi một mình trong góc tối.

"Cơn gió nào thổi anh đến đây vậy?" Hàn Tuyết ngồi xuống đối diện anh.

"Em bị thương?" Thẩm Bạch không trả lời câu hỏi của Hàn Tuyết mà hỏi ngược lại cô. Khi cô bước vào anh ta đã nhận ra chút bất thường.

"Đúng là không qua mắt được anh. Do em bất cẩn thôi. Không đáng ngại!" Giọng Hàn Tuyết thản nhiên.

Thẩm Bạch đặt lên bàn một chiếc hộp gỗ chạm trổ cầu kỳ, tinh xảo "Quà sinh nhật cho em, hơi muộn một chút"

"Hôm trước anh chuyển tiền cho em rồi, nay lại đích thân đến chỉ để tặng quà thôi sao?" Hàn Tuyết nheo mắt nhìn không khỏi nghi hoặc.

"Có việc nên sẵn tiện đưa em luôn."

Hàn Tuyết mở hé chiếc hộp lên nhìn một chút rồi cô liền đóng lại.

"Anh muốn em bị bắt vì tội tàng trữ vũ khí sao?" Hàn Tuyết thấy món quà xong chỉ biết thở dài.

"Hàng thủ công làm riêng cho e đấy." Thẩm Bạch nhấn mạnh. Trong bóng tối cô không nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt của anh ta.

"Tốt nghiệp xong em tính thế nào?" Thẩm Bạch đột ngột hỏi

"Chưa biết nữa, có thể là đi làm công ăn lương như bao người khác. Buồn chán thì đi du lịch. Cùng lắm thì xin một chân làm việc ở xưởng của anh" Hàn Tuyết giở giọng tính ranh. Trong bang cũng chỉ có mỗi cô dám đùa giỡn với Thẩm Bạch.

"Được rồi, tùy em. Đừng để bản thân bị thương là được." Anh ta nói với giọng điệu bất lực.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Bao giờ anh về?"

"Tối nay"

"Nhanh vậy sao?" Hàn Tuyết hơi bất ngờ. Cô băn khoăn không biết Thẩm Bạch đã biết sự việc kia chưa nhưng không thể hỏi thẳng được. Anh xuất hiện ở Nam Thành có mục đích gì?

Ngồi thêm một lát cả hai cùng đứng dậy đi ra ngoài. Bên ngoài trời đã tối, đường phố lên đèn bắt đầu nhộn nhịp. Trời chuyển sang thu khí hậu đã mát mẻ hơn. Hai bóng người đứng cạnh nhau trầm ngâm, ai cũng có những suy nghĩ riêng mà không biết nên bắt đầu từ đâu.

Thẩm Bạch là người gần gũi với Hàn Tuyết nhất trong Bang. Bản lĩnh của cô được thừa hưởng nhiều nhất từ anh. Đối với Hàn Tuyết, anh ta vừa là người thầy vừa là người anh lớn trong gia đình. Người mà cô không muốn nghi ngờ nhất là anh.

Một chiếc xe đen dừng phía trước, một người đàn ông bước xuống cung kính chào Thẩm Bạch

"Thẩm lão đại, đến giờ rồi"

"Anh đi đây" Thẩm Bạch chỉ nói ngắn gọn rồi xoay người bước lên xe.

"Cho dù em lựa chọn như thế nào thì anh có đứng về phía em không?" Hàn Tuyết bất ngờ hỏi lớn.

"Luôn luôn là vậy" lúc này Thẩm Bạch mới mỉm cười với cô. Cánh cửa đóng lại, chiếc xe nhanh chóng hòa vào dòng xe đông đúc phía trước. Trong góc đường đằng xa có một chiếc xe đỗ trong bóng tối ...

Hàn Tuyết cũng bước lên một chiếc taxi gần đó đi đến Venus Club. Lên xe cô mở điện thoại ra mới thấy tin nhắn của Lâm Cảnh Thần

\[Em đã ăn tối chưa?\]

\[ Em chưa, em đang đến club kiểm tra một tí\]

\[Ừ\]

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Nhân Tổng Tài Là Xã Hội Đen

Số ký tự: 0