Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao?

Chương 12

2024-09-25 21:34:28

Phù Vy ghét bị người khác chỉ tay vào nàng, rõ là cực kỳ vô lễ. Hai từ “xấc xược” sắp thốt ra khỏi miệng nàng thì bị nàng nuốt ngược trở lại vì nghĩ tới việc che giấu thân phận của mình bây giờ.

Nhìn người trước mặt, rõ ràng hắn đang mặc y phục giống hệt Túc Thanh Yên, nhưng Túc Thanh Yên là người thích sạch sẽ, y phục của chàng luôn chỉnh tề, đến một nếp nhăn cũng chẳng có. Còn Túc Lưu Tranh trước mặt không chỉ xắn tay áo lên mà trên người và mặt còn có vết bùn.

Túc Thanh Yên và hắn rõ ràng khác nhau một trời một vực.

Phù Vy lười để ý đến một người hạ đẳng như vậy, xoay người trở về phòng.

Túc Lưu Tranh nheo mắt nhìn bóng lưng Phù Vy, chìm trong suy nghĩ.

Mai cô sững sờ bên cạnh.

Tống Năng Kháo thở dài, sau đó lại nở nụ cười, nói: “Muộn rồi mau ăn cơm thôi? Trong nồi có cơm không? Nếu không có thì tới nhà con ăn.”

Trám Bích chần chừ một lát rồi nói: “Đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, đang giữ ấm trong nồi.”

Phù Vy chưa cho dùng cơm mà chờ Túc Thanh Yên, nhưng khi Mai cô dẫn nhi tử khác của bà về nhà thì lại không thấy bóng dáng Túc Thanh Yên đâu cả. Quả thực đã rất muộn, đã quá giờ ăn tối từ lâu rồi. Trám Bích do dự một lát rồi kêu Linh Chiểu bưng đồ ăn lên, còn nàng ấy bưng đồ vào cho Phù Vy.

Mai cô hơi ngại khi để người hầu nấu ăn, bà cảm ơn rồi kéo tay Túc Lưu Tranh. Chỉ thấy hắn vẫn đứng chôn chân tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm về hướng Phù Vy đã rời đi.

Mai cô thở dài, nắm cổ tay hắn: “Đi nào. Ăn cơm trước.”

Mai cô kéo mạnh mới lôi được Túc Lưu Tranh đi.

Túc Lưu Tranh ngồi vào bàn ăn, và hai miếng cơm, đột nhiên hỏi: “Ca ca của con rất thích tẩu tẩu à?”

“Thành thân rồi còn gì, đương nhiên phải thích chứ.” Mai cô lơ đãng trả lời. Nỗi phiền muộn trong lòng bà ngày càng chất chồng và không sao giải tỏa được.

Trám Bích bưng bữa tối vào nhà, đặt từng món lên bàn trước mặt Phù Vy. Không đợi Phù Vy hỏi, nàng ấy đã chủ động nói: “Nô tì vừa hỏi phu nhân rồi. Phu nhân không gặp phiền phức gì lớn và cũng không gặp cô gia, chắc cô gia đi lạc. Phu nhân đã nhờ người của tiêu cục Bình An đi tìm cô gia. Chủ tử dùng cơm trước đi, đừng chờ người nữa.”

Trám Bích lặng lẽ nhìn Phù Vy, lòng hơi kinh ngạc - Chẳng ngờ trưởng công chúa lại đợi người khác cùng ăn.

Phù Vy nói "ừm". Nàng cầm đũa lên, chỉ ăn vài miếng rồi đặt xuống. Từ khi bị thương lá lách và dạ dày, sức ăn của nàng giảm đi một cách rõ ràng, nhất là vào buổi tối, nàng không ăn chút gì cũng là chuyện bình thường.

Ăn xong, Phù Vy thấy nhàm chán nên cầm cuốn thoại bản toan đọc. Thời tiết ngột ngạt, nàng ngồi bên cửa sổ lơ đãng lật hai trang sách. Vừa ngước mắt lên, nàng liền nhìn thấy Túc Lưu Tranh đang đứng trong sân như một bóng ma, một đôi mắt đen láy đang nhìn nàng chằm chằm.

Phù Vy giật mình, cau mày, nói: “Thần kinh.”

“Đóng cửa sổ!”

Linh Chiểu chạy tới và đóng cửa sổ lại.

Không lâu sau, trời bên ngoài bắt đầu mưa nhẹ. Tiếng mưa rơi đều đặn và có quy luật bên tai khiến lòng Phù Vy bình tĩnh lại, nàng chậm rãi đọc sách.

Nghe thấy tiếng gõ cửa trong sân, không đợi Phù Vy phân phó, Linh Chiểu đã chạy ra sân ngó nghiêng rồi quay lại bẩm báo: “Không phải Cô Gia, là Tống Nhị gia nhà hàng xóm.”

Phù Vy không nói gì, lật sang trang sách khác.

Mai cô cầm ô bước nhanh đến cửa sân nói: “Trời đang mưa mà, sao Tống Nhị ca lại đến đây, mau vào nhà ngồi.”

Trời không mưa to, Tống Nhị cũng không cầm ô. Trước tiên, ông nhìn Mai cô từ đầu tới chân rồi nói: “Không vào nhà nữa? Không sao chứ?”

“Không có gì đâu.” Mai cô mỉm cười, “Muội bất cẩn cắt hỏng y phục của người ta. Y phục này đang cần dùng gấp để nữ nhi của họ thành thân. Vị phu nhân kia cuống lên nên đánh rơi tách trà, không biết làm sao Ngô tẩu lại nghe nhầm thành phu nhân kia ném tách trà vào mặt muội. Phu nhân kia chỉ phàn nàn đôi câu mà không làm khó muội, muội ở lại may xong y phục cho người ta cũng là lẽ thường tình mà. Mãi đến bây giờ mới về nhà, mọi người phải lo lắng cho muội rồi.”

Tống Nhị gật đầu: “Không sao là tốt rồi.”

Ông lấy một chiếc ví từ trong tay áo ra rồi đưa cho Mai cô, Mai cô lập tức lùi lại nửa bước, liên tục lắc đầu.

Nếu nhận quá nhiều ân huệ thì sẽ không thể trả hết được.

“Tiền lương của Lưu Tranh. Không thể để nó làm không công ở tiêu cục của ta được.” Tống Nhị lại đưa ví ra trước.

Mai cô vẫn lắc đầu: “Huynh đã giúp đỡ hai mẹ con ta nhiều như vậy, đại ân đại đức của huynh còn đấy, sao có thể nói Lưu Tranh làm việc không công? Hơn nữa, năm nay nó cũng không giúp gì ở tiêu cục của huynh.”

Thấy Tống Nhị vẫn kiên trì, Mai cô cười nói: “Nếu Lưu Tranh xứng đáng thì sau này huynh đưa cho nó là được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Nhị bất đắc dĩ cất ví đi. Ông không rời đi ngay mà đứng yên tại chỗ, rõ ràng có chuyện muốn nói.

“Tống nhị ca?”

Tống Nhị hất cằm về phía sân hỏi: “Nàng dâu của muội vẫn chưa biết chuyện à?”

Đáy mắt Mai cô lập tức hiện lên vẻ u sầu, bà thở dài: “Tống nhị ca, muội thật sự hết cách. Muội đã nghĩ đủ mọi cách để ngăn Thanh Yên thành thân vì không muốn liên lụy đến cô nương vô tội. …”

“Nhưng…” “Nhưng huynh cũng biết, đừng nhìn vẻ ngoài hiền hòa của Thanh Yên mà nhầm, nó không bao giờ giãi bày suy nghĩ trong lòng với muội, từ trước đến nay nó luôn tự quyết định chuyện của mình. Nó thông báo chuyện thành thân cho muội trước đúng một ngày, hơn nữa còn…

Còn hủy hoại sự trong trắng của cô nương nhà người ta!

Chỉ là chuyện này không tiện nói cho Tống Nhị biết.

“Đã thế cô nương này còn là người ngoại tỉnh, hoàn toàn không biết rõ lai lịch gốc gác… Muội không biết có thể tin tưởng nàng dâu này hay không…” Mai cô nói mà mắt đỏ hoe, giọng điệu càng thêm bất lực: “Tống nhị ca, huynh cũng làm cha mẹ nên cũng biết, Lưu Tranh là mạng sống của muội, muội không thể để bi kịch lặp lại lần nữa... Muội cũng không biết có thể giấu được bao lâu... Đã quá lâu rồi...:”

Bà thực sự mệt mỏi.

“Mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Tống Nhị chỉ biết an ủi bằng những lời vô nghĩa như vậy, sau đó nói tiếp: “Nếu đã là người Thanh Yên thích thì chắc nhân phẩm cũng không tệ. Cô nương ấy vừa mới về làm dâu, cứ từ từ, chuyện ngày sau để ngày sau tính vậy.”

Mai cô gật đầu, cũng cùng suy nghĩ với Tống Nhị.

Mưa dần trở nên nặng hạt hơn.

Tống Nhị rời đi. Còn chưa đến cửa nhà, ông đã nhìn thấy nữ nhi chạy tới che ô cho ông.

“Là Lưu Tranh ca ca ạ?” Tống Năng Y hỏi.

Tống Nhị gật đầu.

Tống Năng Y mỉm cười.

Tống Nhị đánh nàng ấy: “Cái gì nên nói cái gì không nên nói, con phải khắc ghi trong lòng đấy.”

Tống Năng Yi bĩu môi: “Con biết. Chuyện này liên quan đến mạng người đấy, con có thể hại Lưu Tranh ca ca ư? Con tự biết chừng mực.”

Nhưng rốt cuộc vẫn không cam lòng, nàng ấy lại lẩm bẩm: “Dù con không nói ra thì cũng không thể giấu được lâu. Ngày nào phu thê cũng gặp nhau. Nữ nhân kia... chắc chắn sẽ chạy thôi…”

Tống Nhị cau mày, không nói gì thêm.

Nửa đêm, tiếng sấm đánh thức Phù Vy.

“Mấy giờ rồi?”

Trám Bích vừa mặc y phục vừa đi vào phòng. Lúc này đã là nửa đêm, Trám Bích đang mê man trong giấc ngủ, nhất thời không biết rõ giờ giấc: “Chắc… đã qua giờ tý rồi.”

“Vẫn chưa về à?” Phù Vy hỏi.

“Nô tì không nghe thấy tiếng người về nhà.” Trám Bích nhìn về phía cửa sổ: “Mưa to quá, có lẽ cô gia bị kẹt không về được nên tá túc ở đâu đó rồi.”

Phù Vy ngồi dậy. Trước mắt nàng hiện lên gương mặt như ngọc của Túc Thanh Yên. Không biết vì sao, nàng hơi lo lắng chàng sẽ bị người khác bắt nạt.

Nàng đứng dậy rời khỏi giường, đi tới cửa sổ, đưa tay đẩy cửa sổ ra. Đột nhiên một cơn gió lạnh kèm theo mưa lớn ập đến.

“Chủ tử cẩn thận kẻo bị cảm lạnh!” Trám Bích giật mình, vội vàng lấy áo khoác quấn quanh người Phù Vy.

Ngoài cửa sổ sấm sét vang lên, mưa lớn trút xuống.

Phù Vy nói: “Bảo Hoa Ảnh phái người đi tìm chàng.”

Trám Bích đóng cửa sổ lại trước rồi mới chạy bước nhỏ đi đánh thức Hoa Ảnh.

Phù Vy trở lại giường, nhắm mắt một lúc, cuối cùng ngủ thiếp đi khi trời gần sáng.

Lúc bình minh, mưa to dần chuyển thành mưa nhỏ.

Hoa Ảnh quay lại bẩm báo rằng ám vệ [] không tìm được người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


[]: Ám vệ: thị vệ bảo vệ bí mật.

Linh Chiểu khẽ chớp mắt, đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Chắc chắn cô gia đã đến nhà bằng hữu để tá túc rồi. Mối quan hệ của cô gia với mọi người tốt như thế thì chỉ cần gõ đại cửa của một gia đình nào đó cũng sẽ được người ta mời vào trú mưa thôi.”

Linh Chiểu nói xong, lặng lẽ nhìn vẻ mặt của Phù Vy.

Phù Vy nhắm mắt lại, nhìn cốc nước ấm trên tay. Nghĩ đến dáng vẻ vụng về của Túc Thanh Yên, chắc chàng sẽ không trượt chân do trời mưa đường trơn rồi rơi xuống cái mương hôi hám nào đó và không thể trèo ra ngoài được đâu nhỉ? Đừng rơi xuống mương rồi bỏ mạng đấy nhé.

Có điều, huyện Thủy Trúc cũng không lớn, nếu đã điều động ám vệ đi tìm thì nhất định sẽ tìm được.

Phù Vy đặt chiếc cốc trong tay xuống, đứng dậy rời khỏi phòng. Nàng muốn đến chái nhà để xem những đồ vật mà Túc Thanh Yên đã làm.

Phù Vy đẩy cánh cửa của chái nhà và nhìn thấy Túc Thanh Yên đang ngồi sau bàn làm việc.

Nụ cười lập tức hiện lên trong mắt nàng: “Túc…” Nàng vừa thốt ra một từ thì lập tức nhận ra người ngồi ở đó không phải Túc Thanh Yên, mà là đệ đệ của chàng - Túc Lưu Tranh.

Đuôi con mắt hơi nhướng lên của Phù Vy lập tức cụp xuống, trong mắt nàng hiện lên vẻ xa cách và thờ ơ.

Túc Lưu Tranh ngước mắt lên, con ngươi đen láy nhìn Phù Vy đến bất động. Trước khi Phù Vy quay người đi, hắn khàn giọng nói: “Tẩu tẩu muốn gặp ca ca của ta à?”

Phù Vy dừng bước và quay lại nhìn hắn.

Nàng nhìn từ trên cao xuống với vẻ xa cách và cao ngạo, ánh mắt nàng mang ý dò xét.

Túc Lưu Tranh đặt tay lên bàn, ngón tay gõ nhanh trên mặt bàn. Hắn nhìn Phù Vy chằm chằm: “Có lẽ biết ta ở nhà nên ca ca tránh mặt.”

Phù Vy đã nghe Linh Chiểu nói về tin đồn hoang đường rằng hai huynh đệ họ không thể gặp nhau. Nàng nhìn Túc Lưu Tranh và hỏi: “Ngươi tin chuyện này ư?”

Túc Lưu Tranh đột nhiên nhếch khóe môi, cười đến là nham hiểm và tà ác.

Rõ ràng là một khuôn mặt ngọc thuần khiết, nhất là khi Phù Vy đã quen nhìn thấy sự dịu dàng của Túc Thanh Yên, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt ấy lộ ra nụ cười tà ác và nham hiểm, nàng cảm thấy vô cùng quỷ dị, thậm chí còn sởn tóc gáy.

Phù Vy cau mày, lạnh lùng nói: “Đừng làm hỏng đồ của chàng ấy.”

Nàng quay người bước ra ngoài, không muốn tiếp xúc nhiều với nam nhân kỳ quặc này nữa.

Túc Lưu Tranh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phù Vy một lúc lâu, sau đó đột nhiên lắc lắc đầu.

Hắn biết chắc chắn mình đã nhìn thấy nữ nhân này ở đâu đó, nhưng là ở đâu nhỉ? Hắn cố gắng nhớ lại, nhưng càng nghĩ đầu hắn càng đau.

Dần dần, cơn đau đầu của hắn ngày càng trầm trọng và hắn lại nghe thấy tiếng gầm khủng khiếp của một con hổ. Hắn lắc đầu, bực bội dừng việc suy nghĩ.

Đêm qua Phù Vy ngủ không ngon, cộng thêm với việc bị cảm lạnh. Sau khi uống thuốc xong, nàng nằm xuống chiếc ghế mềm chợp mắt một lát rồi chìm vào giấc ngủ chập chờn mà không hề hay biết.

Trước khi đi ngủ, nàng nói trời nóng, Linh Chiểu mở cửa ra vào và cửa sổ rồi lặng lẽ lui ra khỏi phòng.

Tiếng ve sầu phá vỡ sự yên tĩnh sau trận mưa lớn, tiếng ve kêu chói tai cũng không đánh thức được Phù Vy.

Gió mùa hè thổi tung chiếc váy bằng vải sa trên người nàng, chiếc váy mỏng như mây, bao bọc lấy nàng tiên đang ngủ say.

Túc Lưu Tranh lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở cửa và nhìn Phù Vy chằm chằm hồi lâu. Hắn bước vào ngưỡng cửa rồi bước từng bước về phía ghế dài.

Hắn ngồi xổm trước mặt Phù Vy, nghiêng đầu nhìn bàn tay đang buông thõng của nàng.

Cơn gió ấm áp chậm rãi thổi qua, thổi bay vạt áo của nàng, lớp vải sa mềm mại tung bay rồi quét qua bàn tay đang đặt trên đầu gối của Túc Lưu Tranh.

Tê dại và mềm mại.

Túc Lưu Tranh đưa tay ra, mu bàn tay hắn cọ xát vào vạt y phục của Phù Vy rồi từ từ giơ lên ​​chạm vào bàn tay đang buông thõng của nàng.

Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Phù Vy hết lần này đến lần khác cho đến khi hắn từ từ nắm lấy toàn bộ bàn tay nàng trong lòng bàn tay hắn.

Mềm quá. Quen thuộc quá.

Đầu ngón tay của Túc Lưu Tranh khẽ run lên, hô hấp trong lồng ngực cũng đồng thời trở nên khó khăn. Như bị thúc đẩy bởi một sức mạnh thần bí, hắn từ từ tiến lại gần và hôn lên tay Phù Vy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao?

Số ký tự: 0