Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao?
Chương 13
2024-09-25 21:34:28
Mùi hương thoang thoảng vờn quanh môi Túc Lưu Tranh rồi chui vào lòng hắn. Hắn thèm thuồng dán môi vào mu bàn tay Phù Vy. Dưới môi hắn là da thịt ngọc ngà mềm mại khiến môi hắn run rẩy, hắn không khỏi dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm tay nàng.
Phù Vy cau mày trong giấc ngủ, miệng thốt ra tiếng ậm ừ bất mãn. Nàng chỉ lẩm bẩm vài tiếng đã khiến lòng Túc Lưu Tranh nổi sóng to gió lớn.
Hắn lập tức buông tay và ngã ngồi về phía sau.
Phù Vy cau mày, giơ tay lên trong giấc ngủ, đầu ngón tay nàng chạm vào mặt mình, những ngón tay thon dài từ từ trượt xuống má nàng, cuối cùng đáp xuống gối.
Trên mu bàn tay nàng còn dính vết ướt, chính là chỗ Túc Lưu Tranh đã liếm.
Túc Lưu Tranh mở to mắt, nhìn chằm chằm vào tay Phù Vy.
Nàng là nữ nhân của ca ca.
Ngực Túc Lưu Tranh phập phồng dữ dội, hắn nhắm mắt lại, chống tay đỡ người dậy rồi ngồi xổm trước mặt Phù Vy, chậm rãi đưa tay kéo chiếc khăn lụa mà eo nàng đang trận lên.
Chiếc khăn lụa mềm mại lướt qua eo nàng, Túc Lưu Tranh chậm rãi rút ra. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay hình vuông, sau đó từ từ chuyển ánh mắt về phía eo của Phù Vy.
Khăn lụa rơi vào trong tay Túc Lưu Tranh, hắn đưa lên mũi hít thật sâu.
Thơm quá, thơm quá.
Chắc chắn thân thể tẩu tẩu còn thơm hơn.
Túc Lưu Tranh muốn xán đến gần hơn, đầu gối dần dần hướng về phía trước cho đến khi quỳ trên mặt đất.
Hắn quỳ trước mặt Phù Vy, tiếp tục sáp lại gần. Gió mùa hè xuyên qua cửa ra vào và cửa sổ đang rộng mở, thổi tung vạt áo bằng vải sa của Phù Vy như những gợn sóng, vòng eo thon thả trắng nõn của nàng như ẩn như hiện dưới lớp áo.
Túc Lưu Tranh nhắm mắt lại, để vạt áo của nàng vuốt ve mũi hắn hết lần này đến lần khác, giống như bàn tay tẩu tẩu đang nhẹ nhàng vuốt ve hắn.
Người hắn như lạc vào chốn bồng lai, cơ thể hắn hoàn toàn bị mây mù bao phủ, hơi thở hắn không sâu nhưng trái tim lại đập loạn xạ.
Tiếng bước chân ngoài sân cắt ngang giấc mộng cưỡi mây lướt gió của Túc Lưu Tranh.
Túc Lưu Tranh mở mắt ra, con ngươi đen láy chất chứa sự tức giận và nham hiểm. Nhìn Phù Vy lần nữa, hắn chợt giật mình nhớ ra đây là tẩu tẩu của mình.
Các khớp tay cầm chiếc khăn lụa trở nên trắng bệch. Hắn sắp không thể kìm nén sự nham hiểm và tà ác nơi đáy mắt. Hắn nghiến răng đứng dậy, bước nhanh ra ngoài, lao vào phòng kế bên của hắn nhanh như chớp.
Thấy gió ngày càng mạnh, Linh Chiểu lặng lẽ bước vào, rón rén đóng cửa sổ đối diện với Phù Vy.
Làn gió mùa hè ấm áp trong tiền sảnh bị chặn lại bên ngoài, mọi thứ trong nhà đều trở lại yên tĩnh.
Ở phòng bên cạnh, Túc Lưu Tranh đang nằm dài trên giường, không hề nhúc nhích. Hồi lâu sau, hắn mới giơ tay lên, mở chiếc khăn lụa trong tay ra, úp lên mặt rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Rất lâu rồi hắn mới ngủ say như vậy, chẳng ngờ lại không gặp ác mộng.
Cho đến khi mùi thơm của đồ ăn thu hút hắn tỉnh dậy.
Dù Trám Bích và Linh Chiểu không cần Mai cô vào bếp nhưng hôm nay bà vẫn nấu một bàn đồ ăn cho bữa trưa. Bà làm một số món mà Túc Lưu Tranh thích ăn. Bà cũng hỏi Linh Chiểu về khẩu vị của Phù Vy và làm một số món mà nàng thích ăn.
Phù Vy vốn dĩ không muốn ra ngoài ăn. Nhưng khi nghe Linh Chiểu nói Mai cô đã bỏ tâm sức nấu một số món nàng thích thì nàng lại ra ngoài ăn.
Ba người ngồi xuống. Mai cô cười nói: “Vy Vy, ăn thử xem có hợp khẩu vị không, không hợp thì cứ nói. Hai món cạnh tay con đều do Trám Bích nấu, nàng ấy sợ đồ ăn ta nấu không hợp khẩu vị của con nên nấu thêm để con có thể ăn thứ hợp với mình.”
Sự chu đáo của Mai cô khiến Phù Vy không có gì phải bắt bẻ, nàng mỉm cười nói: “Người khách sáo rồi. Sáng qua con ăn món người nấu và thấy rất ngon. Hôm nay các món ăn trên bàn đều có màu sắc đẹp và mùi rất thơm, chắc chắn hương vị sẽ rất ngon.”
“Con ăn quen là được rồi.” Mai cô mỉm cười cầm đũa chung gắp cho Phù Vy một vài món ăn sở trường của bà.
“Người không cần khách sáo, con tự gắp được rồi.”
Túc Lưu Tranh luôn im lặng từ đầu buổi cơm đến bây giờ bỗng hỏi nhỏ: “Sao tẩu tẩu không gọi người là mẫu thân?”
Phù Vy làm bộ không nghe thấy, tiếp tục cầm đũa ăn cơm.
Mai cô lắc đầu với Túc Lưu Tranh, không giải thích mà cầm đũa chung gắp đồ ăn cho hắn, đổi chủ đề: “Ăn nhiều một chút.”
Phù Vy quan sát thấy Mai cô không chỉ dùng đũa chung khi gắp thức ăn cho nàng mà cũng làm vậy với Túc Lưu Tranh. Chuyện này cũng bình thường nhưng lại không thường thấy ở các hộ nông dân. Nhìn lời nói và cử chỉ của Mai cô thì bà không giống một thôn nữ, thậm chí có thể thấy nét thanh tú ngày trẻ trên gương mặt bà.
Nếu nàng nhớ không lầm thì hình như trước đây Linh Chiểu đã nói rằng thuở bé Túc Thanh Yên chưa từng đến học đường, chính Mai cô là người đã dạy chàng đọc và viết.
Phù Vy nhìn đánh giá Mai cô còn Túc Lưu Tranh lại nhìn nàng chăm chú.
Nói chính xác hơn, Túc Lưu Tranh nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của Phù Vy.
--Không biết tẩu tẩu đã rửa tay chưa?
Hoa Ảnh đi từ bên ngoài vào, thấy chủ tử đang dùng bữa, nàng ấy bèn đứng ở cửa. Phù Vy nhìn qua, Hoa Ảnh mới lại gần bẩm báo.
“Chủ tử, vẫn chưa tìm được.”
Phù Vy cau mày, lạnh lùng nói: “Tiếp tục tìm.”
Mai cô biết Phù Vy đã cử người đi tìm Túc Thanh Yên. Chỉ là... bà có thể đoán được khi nào Lưu Tranh sẽ đến nhưng không bao giờ đoán được khi nào Thanh Yên sẽ trở lại.
Bất cứ khi nào Túc Thanh Yên rơi vào những cảm xúc tiêu cực như giận dữ, buồn bã, chán nản, sợ hãi, v.v., Túc Lưu Tranh sẽ quay trở lại.
Nhưng bà không chắc mỗi lần Túc Lưu Tranh sẽ ở lại bao lâu. Đôi khi hắn biến mất sau một giấc ngủ nhưng đôi khi hắn có thể yên phận làm Túc Lưu Tranh trong vài tháng.
Mai cô đưa mắt nhìn Túc Lưu Tranh, lòng bà lại chìm vào sự giằng co. Bà giải thích theo thói quen như nói với mọi người trong làng: “Biết đâu Thanh Yên vào thành rồi cũng nên.”
“Tại sao?” Phù Vy nhìn Mai cô bằng ánh mắt dò xét: “Vì số mệnh liên quan đến bát tự nên chàng ấy cố tình không về nhà ư?”
Mai cô há miệng, phản ứng một lúc rồi nói: “Ta, ta…. ý ta là có thể Thanh Yên nhận đơn hàng khẩn cấp. Đôi khi nó sẽ nhận đơn chế tạo đàn.”
Phù Vy nhận ra có lẽ giọng điệu của nàng hơi gay gắt nên thái độ của nàng dịu lại, nàng gật đầu và tiếp tục ăn. Nàng vốn không thèm ăn và cảm thấy không khỏe vì lạnh nên rời khỏi bàn và trở về phòng mà không ăn nhiều.
Mai cô nhìn Phù Vy vào phòng, ngoảnh đầu lại thì phát hiện Túc Lưu Tranh đang nhìn Phù Vy không chớp mắt.
Đáy mắt Mai cô hiện lên sự bối rối.
Chắc chắn nhi tử của bà rất thích Phù Vy phải không? Nếu không thì tại sao khi nhi tử của bà biến thành Lưu Tranh và không có ký ức của Thanh Yên, nhi tử của bà vẫn quan tâm đến Phù Vy như vậy?
Mai cô rời mắt, lặng lẽ gắp thêm rau vào đĩa nhỏ trước mặt Túc Lưu Tranh.
“Ăn nhiều hơn nhé.”
Dù bây giờ nhi tử của bà thành ra thế này nhưng bà vẫn thấy vui mừng. Ít nhất nhi tử cũng là người sống sờ sờ và biết gọi mẫu thân…
Phù Vy trở lại phòng, uể oải ngồi trước cửa sổ, mở cuốn thoại bản ra. Nhưng nàng vốn dĩ không thích đọc những câu chuyện tình yêu giải trí này, huống chi bây giờ nàng đang có tâm sự.
“Linh Chiểu, bảo Hoa Ảnh phái người theo dõi Vệ Hành Chu, tra xem Y có làm gì không.”
Linh Chiểu bước lên bẩm báo: “Nào cần chủ tử dặn dò, Hoa Ảnh đã phái người đi điều tra rồi ạ. Sau khi rời đi, Vệ tiểu tướng quân đã ra roi thúc ngựa về Kinh thành, bây giờ đã đi rất xa rồi.”
Phù Vy không nói gì.
Linh Chiểu cẩn thận nhìn vẻ mặt của Phù Vy. Hồi lâu sau, nàng ấy mới thấy nàng lật một trang sách khác.
Ngay khi Linh Chiểu cho rằng Phù Vy đang tập trung đọc sách, Phù Vy lại đẩy cuốn sách về phía trước rồi nói một cách vô cảm: “Thật nhàm chán.”
Linh Chiểu khẽ chớp mắt, nhanh chóng đề xuất một ý tưởng: “Chủ tử, hôm nay thời tiết bên ngoài rất đẹp. Chúng ta ra ngoài đi dạo. Hay là... chúng ta đi núi Tử Vân? Chẳng phải khi trước chúng ta dừng chân ở huyện Thủy Trúc vì muốn đến núi Tử Vân ư? Trì hoãn mãi đến giờ mà vẫn chưa đi này.”
Trám Bích bưng nước ấm bước vào, nhìn bầu không khí trong phòng rồi nhìn Linh Chiểu với ánh mắt dò hỏi. Linh Chiểu lắc đầu với nàng ấy.
Trám Bích đặt nước ấm xuống, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Lặng thinh một lúc, Phù Vy bỗng lạnh lùng nói: “Nếu đêm nay vẫn không thấy người thì sáng mai khởi hành đi núi Tử Vân.”
Vốn dĩ thành thân với chàng để vui vẻ và thư giãn, việc gì nàng phải lo lắng và hao tổn tinh thần vì chàng?
Phù Vy hờ hững nhắm mắt lại.
Buổi tối, Túc Lưu Tranh lười biếng dựa vào giường, đưa tay sờ vết xước trên tường. Hắn cố nhớ xem vết xước này là gì. Hắn nhớ ra rồi, đây là dấu vết hắn để lại khi còn bé.
Hắn đưa tay ra, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve những vết xước trên tường, tìm kiếm dấu vết giãy giụa đau đớn trước đây.
Tiếng nước chợt vang lên khiến Túc Lưu Tranh lập tức ngồi dậy.
Tiếng gì thế?
Suối trong núi?
Toàn thân hắn căng lên, chờ đợi và phòng bị. Nhưng chờ hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng hổ gầm. Chỉ có tiếng nước rơi tí tách.
Hắn quay đầu lại, nhìn vào bức tường.
Đó là âm thanh truyền đến từ phòng bên cạnh.
Là tiếng nước khi tẩu tẩu tắm….
Hắn tiến lại gần, áp tai vào tường và cẩn thận lắng nghe. Từ tiếng nước tí tách ngắt quãng, hắn tưởng tượng động tác tắm rửa của tẩu tẩu.
Từ trước đến nay, óc tưởng tượng của Túc Lưu Tranh luôn rất phong phú, hắn tưởng tượng rồi tưởng tượng, mọi thứ bỗng biến thành thật. Hình ảnh tẩu tẩu tắm hiện lên trước mắt hắn sinh động và rõ ràng đến mức tưởng chừng như bức tường không hề tồn tại.
Hắn cọ mặt vào tường. Tưởng tượng bức tường này là bàn tay của tẩu tẩu, là vòng ôm dịu dàng của tẩu tẩu…
Khi tiếng nước ở phòng bên cạnh ngừng lại và tiếng bước chân cũng dừng lại, Túc Lưu Tranh cầm chiếc khăn lụa dơ bẩn trong lòng bàn tay - chiếc khăn lụa của Phù Vy.
Hắn cúi đầu nhìn chiếc thắt lưng nới lỏng của mình, đôi mắt rũ xuống, chán nản chìm trong cảm giác tội lỗi.
Túc Lưu Tranh không hiểu được sự khao khát đột ngột này đối với một nữ nhân.
Đương nhiên hắn không hiểu, bởi vì đó là dục vọng bị đè nén của Túc Thanh Yên.
Đêm dài chìm trong tĩnh mịch, thân thể Túc Lưu Tranh chậm rãi trượt xuống, nằm nhoài trên giường. Hắn siết chặt chiếc khăn lụa vừa làm bẩn trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng gọi “tẩu tẩu” rồi bỗng nghẹn ngào lẩm bẩm: “Ca ca, ca ca… ta nhớ huynh quá ca ca…”
Hắn mò mẫm mở ngăn kéo bàn đầu giường, lấy ra một con dao rồi rạch lưỡi dao vào lòng bàn tay.
Hết lần này đến lần khác, những dòng máu tuôn ra rửa sạch tội lỗi trong lòng bàn tay hắn.
Ngày hôm sau, Túc Lưu Tranh nghe thấy tiếng động trong sân, uể oải bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy hai nha hoàn của tẩu tẩu đang thu dọn đồ đạc.
Hắn lặng lẽ xuất hiện sau lưng Linh Chiểu: “Sắp đi à?”
“A!” Linh Chiểu giật mình kêu lên. Nàng ấy quay đầu nhìn Túc Lưu Tranh, lùi lại nửa bước rồi nói: “Đúng vậy, chủ tử nhà chúng ta ra ngoài du ngoạn.”
Túc Lưu Tranh vội vàng ngước mắt thì nhìn thấy chiếc xe ngựa đậu ở cổng trạch viện, Phù Vy đang vịn tay Hoa Ảnh lên xe.
“Tiếp tục tìm. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Túc Thanh Yên không ở đây, Phù Vy cũng không muốn ở lại. Nhưng nàng vẫn cử người đi tìm người đã biến mất trong một đêm kia.
Phù Vy lên xe, Túc Lưu Tranh đuổi theo.
“Tẩu tẩu!”
Phù Vy mở rèm cửa sổ xe, rũ mắt nhìn ra ngoài xe.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Túc Lưu Tranh chột dạ giấu tay phải ra sau lưng. Hắn nhìn chăm chú vào mắt Phù Vy, khàn giọng hỏi: “Tẩu tẩu muốn đi sao?”
Ánh mắt của Phù Vy chậm rãi đảo qua các đường nét trên mặt Túc Lưu Tranh. Từ lần đầu gặp gỡ không vui vẻ, nàng đã hơi ghét tên tiểu thúc tử [] này. Nhưng đối mặt với gương mặt ngọc đẹp như tiên giáng trần và giống Túc Thanh Yên như hai giọt nước, Phù Vy vẫn liếc nhìn thêm vài lần.
[]: Tiểu thúc tử: Em trai của chồng.
Nàng hờ hững “ừm” một tiếng.
Một ngọn lửa chậm rãi xuất hiện trong đôi mắt trống rỗng của Túc Lưu Tranh, ngọn lửa lập lòe.
“Nếu ca ca trở về thì tẩu tẩu sẽ không đi nữa à?” Hắn khàn giọng hỏi.
Quả nhiên tất cả mọi người đều thích ca ca.
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vâng, ngay cả độc giả cũng thích ca ca ngươi và không thích ngươi ha ha.
Phù Vy cau mày trong giấc ngủ, miệng thốt ra tiếng ậm ừ bất mãn. Nàng chỉ lẩm bẩm vài tiếng đã khiến lòng Túc Lưu Tranh nổi sóng to gió lớn.
Hắn lập tức buông tay và ngã ngồi về phía sau.
Phù Vy cau mày, giơ tay lên trong giấc ngủ, đầu ngón tay nàng chạm vào mặt mình, những ngón tay thon dài từ từ trượt xuống má nàng, cuối cùng đáp xuống gối.
Trên mu bàn tay nàng còn dính vết ướt, chính là chỗ Túc Lưu Tranh đã liếm.
Túc Lưu Tranh mở to mắt, nhìn chằm chằm vào tay Phù Vy.
Nàng là nữ nhân của ca ca.
Ngực Túc Lưu Tranh phập phồng dữ dội, hắn nhắm mắt lại, chống tay đỡ người dậy rồi ngồi xổm trước mặt Phù Vy, chậm rãi đưa tay kéo chiếc khăn lụa mà eo nàng đang trận lên.
Chiếc khăn lụa mềm mại lướt qua eo nàng, Túc Lưu Tranh chậm rãi rút ra. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay hình vuông, sau đó từ từ chuyển ánh mắt về phía eo của Phù Vy.
Khăn lụa rơi vào trong tay Túc Lưu Tranh, hắn đưa lên mũi hít thật sâu.
Thơm quá, thơm quá.
Chắc chắn thân thể tẩu tẩu còn thơm hơn.
Túc Lưu Tranh muốn xán đến gần hơn, đầu gối dần dần hướng về phía trước cho đến khi quỳ trên mặt đất.
Hắn quỳ trước mặt Phù Vy, tiếp tục sáp lại gần. Gió mùa hè xuyên qua cửa ra vào và cửa sổ đang rộng mở, thổi tung vạt áo bằng vải sa của Phù Vy như những gợn sóng, vòng eo thon thả trắng nõn của nàng như ẩn như hiện dưới lớp áo.
Túc Lưu Tranh nhắm mắt lại, để vạt áo của nàng vuốt ve mũi hắn hết lần này đến lần khác, giống như bàn tay tẩu tẩu đang nhẹ nhàng vuốt ve hắn.
Người hắn như lạc vào chốn bồng lai, cơ thể hắn hoàn toàn bị mây mù bao phủ, hơi thở hắn không sâu nhưng trái tim lại đập loạn xạ.
Tiếng bước chân ngoài sân cắt ngang giấc mộng cưỡi mây lướt gió của Túc Lưu Tranh.
Túc Lưu Tranh mở mắt ra, con ngươi đen láy chất chứa sự tức giận và nham hiểm. Nhìn Phù Vy lần nữa, hắn chợt giật mình nhớ ra đây là tẩu tẩu của mình.
Các khớp tay cầm chiếc khăn lụa trở nên trắng bệch. Hắn sắp không thể kìm nén sự nham hiểm và tà ác nơi đáy mắt. Hắn nghiến răng đứng dậy, bước nhanh ra ngoài, lao vào phòng kế bên của hắn nhanh như chớp.
Thấy gió ngày càng mạnh, Linh Chiểu lặng lẽ bước vào, rón rén đóng cửa sổ đối diện với Phù Vy.
Làn gió mùa hè ấm áp trong tiền sảnh bị chặn lại bên ngoài, mọi thứ trong nhà đều trở lại yên tĩnh.
Ở phòng bên cạnh, Túc Lưu Tranh đang nằm dài trên giường, không hề nhúc nhích. Hồi lâu sau, hắn mới giơ tay lên, mở chiếc khăn lụa trong tay ra, úp lên mặt rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Rất lâu rồi hắn mới ngủ say như vậy, chẳng ngờ lại không gặp ác mộng.
Cho đến khi mùi thơm của đồ ăn thu hút hắn tỉnh dậy.
Dù Trám Bích và Linh Chiểu không cần Mai cô vào bếp nhưng hôm nay bà vẫn nấu một bàn đồ ăn cho bữa trưa. Bà làm một số món mà Túc Lưu Tranh thích ăn. Bà cũng hỏi Linh Chiểu về khẩu vị của Phù Vy và làm một số món mà nàng thích ăn.
Phù Vy vốn dĩ không muốn ra ngoài ăn. Nhưng khi nghe Linh Chiểu nói Mai cô đã bỏ tâm sức nấu một số món nàng thích thì nàng lại ra ngoài ăn.
Ba người ngồi xuống. Mai cô cười nói: “Vy Vy, ăn thử xem có hợp khẩu vị không, không hợp thì cứ nói. Hai món cạnh tay con đều do Trám Bích nấu, nàng ấy sợ đồ ăn ta nấu không hợp khẩu vị của con nên nấu thêm để con có thể ăn thứ hợp với mình.”
Sự chu đáo của Mai cô khiến Phù Vy không có gì phải bắt bẻ, nàng mỉm cười nói: “Người khách sáo rồi. Sáng qua con ăn món người nấu và thấy rất ngon. Hôm nay các món ăn trên bàn đều có màu sắc đẹp và mùi rất thơm, chắc chắn hương vị sẽ rất ngon.”
“Con ăn quen là được rồi.” Mai cô mỉm cười cầm đũa chung gắp cho Phù Vy một vài món ăn sở trường của bà.
“Người không cần khách sáo, con tự gắp được rồi.”
Túc Lưu Tranh luôn im lặng từ đầu buổi cơm đến bây giờ bỗng hỏi nhỏ: “Sao tẩu tẩu không gọi người là mẫu thân?”
Phù Vy làm bộ không nghe thấy, tiếp tục cầm đũa ăn cơm.
Mai cô lắc đầu với Túc Lưu Tranh, không giải thích mà cầm đũa chung gắp đồ ăn cho hắn, đổi chủ đề: “Ăn nhiều một chút.”
Phù Vy quan sát thấy Mai cô không chỉ dùng đũa chung khi gắp thức ăn cho nàng mà cũng làm vậy với Túc Lưu Tranh. Chuyện này cũng bình thường nhưng lại không thường thấy ở các hộ nông dân. Nhìn lời nói và cử chỉ của Mai cô thì bà không giống một thôn nữ, thậm chí có thể thấy nét thanh tú ngày trẻ trên gương mặt bà.
Nếu nàng nhớ không lầm thì hình như trước đây Linh Chiểu đã nói rằng thuở bé Túc Thanh Yên chưa từng đến học đường, chính Mai cô là người đã dạy chàng đọc và viết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phù Vy nhìn đánh giá Mai cô còn Túc Lưu Tranh lại nhìn nàng chăm chú.
Nói chính xác hơn, Túc Lưu Tranh nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của Phù Vy.
--Không biết tẩu tẩu đã rửa tay chưa?
Hoa Ảnh đi từ bên ngoài vào, thấy chủ tử đang dùng bữa, nàng ấy bèn đứng ở cửa. Phù Vy nhìn qua, Hoa Ảnh mới lại gần bẩm báo.
“Chủ tử, vẫn chưa tìm được.”
Phù Vy cau mày, lạnh lùng nói: “Tiếp tục tìm.”
Mai cô biết Phù Vy đã cử người đi tìm Túc Thanh Yên. Chỉ là... bà có thể đoán được khi nào Lưu Tranh sẽ đến nhưng không bao giờ đoán được khi nào Thanh Yên sẽ trở lại.
Bất cứ khi nào Túc Thanh Yên rơi vào những cảm xúc tiêu cực như giận dữ, buồn bã, chán nản, sợ hãi, v.v., Túc Lưu Tranh sẽ quay trở lại.
Nhưng bà không chắc mỗi lần Túc Lưu Tranh sẽ ở lại bao lâu. Đôi khi hắn biến mất sau một giấc ngủ nhưng đôi khi hắn có thể yên phận làm Túc Lưu Tranh trong vài tháng.
Mai cô đưa mắt nhìn Túc Lưu Tranh, lòng bà lại chìm vào sự giằng co. Bà giải thích theo thói quen như nói với mọi người trong làng: “Biết đâu Thanh Yên vào thành rồi cũng nên.”
“Tại sao?” Phù Vy nhìn Mai cô bằng ánh mắt dò xét: “Vì số mệnh liên quan đến bát tự nên chàng ấy cố tình không về nhà ư?”
Mai cô há miệng, phản ứng một lúc rồi nói: “Ta, ta…. ý ta là có thể Thanh Yên nhận đơn hàng khẩn cấp. Đôi khi nó sẽ nhận đơn chế tạo đàn.”
Phù Vy nhận ra có lẽ giọng điệu của nàng hơi gay gắt nên thái độ của nàng dịu lại, nàng gật đầu và tiếp tục ăn. Nàng vốn không thèm ăn và cảm thấy không khỏe vì lạnh nên rời khỏi bàn và trở về phòng mà không ăn nhiều.
Mai cô nhìn Phù Vy vào phòng, ngoảnh đầu lại thì phát hiện Túc Lưu Tranh đang nhìn Phù Vy không chớp mắt.
Đáy mắt Mai cô hiện lên sự bối rối.
Chắc chắn nhi tử của bà rất thích Phù Vy phải không? Nếu không thì tại sao khi nhi tử của bà biến thành Lưu Tranh và không có ký ức của Thanh Yên, nhi tử của bà vẫn quan tâm đến Phù Vy như vậy?
Mai cô rời mắt, lặng lẽ gắp thêm rau vào đĩa nhỏ trước mặt Túc Lưu Tranh.
“Ăn nhiều hơn nhé.”
Dù bây giờ nhi tử của bà thành ra thế này nhưng bà vẫn thấy vui mừng. Ít nhất nhi tử cũng là người sống sờ sờ và biết gọi mẫu thân…
Phù Vy trở lại phòng, uể oải ngồi trước cửa sổ, mở cuốn thoại bản ra. Nhưng nàng vốn dĩ không thích đọc những câu chuyện tình yêu giải trí này, huống chi bây giờ nàng đang có tâm sự.
“Linh Chiểu, bảo Hoa Ảnh phái người theo dõi Vệ Hành Chu, tra xem Y có làm gì không.”
Linh Chiểu bước lên bẩm báo: “Nào cần chủ tử dặn dò, Hoa Ảnh đã phái người đi điều tra rồi ạ. Sau khi rời đi, Vệ tiểu tướng quân đã ra roi thúc ngựa về Kinh thành, bây giờ đã đi rất xa rồi.”
Phù Vy không nói gì.
Linh Chiểu cẩn thận nhìn vẻ mặt của Phù Vy. Hồi lâu sau, nàng ấy mới thấy nàng lật một trang sách khác.
Ngay khi Linh Chiểu cho rằng Phù Vy đang tập trung đọc sách, Phù Vy lại đẩy cuốn sách về phía trước rồi nói một cách vô cảm: “Thật nhàm chán.”
Linh Chiểu khẽ chớp mắt, nhanh chóng đề xuất một ý tưởng: “Chủ tử, hôm nay thời tiết bên ngoài rất đẹp. Chúng ta ra ngoài đi dạo. Hay là... chúng ta đi núi Tử Vân? Chẳng phải khi trước chúng ta dừng chân ở huyện Thủy Trúc vì muốn đến núi Tử Vân ư? Trì hoãn mãi đến giờ mà vẫn chưa đi này.”
Trám Bích bưng nước ấm bước vào, nhìn bầu không khí trong phòng rồi nhìn Linh Chiểu với ánh mắt dò hỏi. Linh Chiểu lắc đầu với nàng ấy.
Trám Bích đặt nước ấm xuống, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Lặng thinh một lúc, Phù Vy bỗng lạnh lùng nói: “Nếu đêm nay vẫn không thấy người thì sáng mai khởi hành đi núi Tử Vân.”
Vốn dĩ thành thân với chàng để vui vẻ và thư giãn, việc gì nàng phải lo lắng và hao tổn tinh thần vì chàng?
Phù Vy hờ hững nhắm mắt lại.
Buổi tối, Túc Lưu Tranh lười biếng dựa vào giường, đưa tay sờ vết xước trên tường. Hắn cố nhớ xem vết xước này là gì. Hắn nhớ ra rồi, đây là dấu vết hắn để lại khi còn bé.
Hắn đưa tay ra, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve những vết xước trên tường, tìm kiếm dấu vết giãy giụa đau đớn trước đây.
Tiếng nước chợt vang lên khiến Túc Lưu Tranh lập tức ngồi dậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng gì thế?
Suối trong núi?
Toàn thân hắn căng lên, chờ đợi và phòng bị. Nhưng chờ hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng hổ gầm. Chỉ có tiếng nước rơi tí tách.
Hắn quay đầu lại, nhìn vào bức tường.
Đó là âm thanh truyền đến từ phòng bên cạnh.
Là tiếng nước khi tẩu tẩu tắm….
Hắn tiến lại gần, áp tai vào tường và cẩn thận lắng nghe. Từ tiếng nước tí tách ngắt quãng, hắn tưởng tượng động tác tắm rửa của tẩu tẩu.
Từ trước đến nay, óc tưởng tượng của Túc Lưu Tranh luôn rất phong phú, hắn tưởng tượng rồi tưởng tượng, mọi thứ bỗng biến thành thật. Hình ảnh tẩu tẩu tắm hiện lên trước mắt hắn sinh động và rõ ràng đến mức tưởng chừng như bức tường không hề tồn tại.
Hắn cọ mặt vào tường. Tưởng tượng bức tường này là bàn tay của tẩu tẩu, là vòng ôm dịu dàng của tẩu tẩu…
Khi tiếng nước ở phòng bên cạnh ngừng lại và tiếng bước chân cũng dừng lại, Túc Lưu Tranh cầm chiếc khăn lụa dơ bẩn trong lòng bàn tay - chiếc khăn lụa của Phù Vy.
Hắn cúi đầu nhìn chiếc thắt lưng nới lỏng của mình, đôi mắt rũ xuống, chán nản chìm trong cảm giác tội lỗi.
Túc Lưu Tranh không hiểu được sự khao khát đột ngột này đối với một nữ nhân.
Đương nhiên hắn không hiểu, bởi vì đó là dục vọng bị đè nén của Túc Thanh Yên.
Đêm dài chìm trong tĩnh mịch, thân thể Túc Lưu Tranh chậm rãi trượt xuống, nằm nhoài trên giường. Hắn siết chặt chiếc khăn lụa vừa làm bẩn trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng gọi “tẩu tẩu” rồi bỗng nghẹn ngào lẩm bẩm: “Ca ca, ca ca… ta nhớ huynh quá ca ca…”
Hắn mò mẫm mở ngăn kéo bàn đầu giường, lấy ra một con dao rồi rạch lưỡi dao vào lòng bàn tay.
Hết lần này đến lần khác, những dòng máu tuôn ra rửa sạch tội lỗi trong lòng bàn tay hắn.
Ngày hôm sau, Túc Lưu Tranh nghe thấy tiếng động trong sân, uể oải bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy hai nha hoàn của tẩu tẩu đang thu dọn đồ đạc.
Hắn lặng lẽ xuất hiện sau lưng Linh Chiểu: “Sắp đi à?”
“A!” Linh Chiểu giật mình kêu lên. Nàng ấy quay đầu nhìn Túc Lưu Tranh, lùi lại nửa bước rồi nói: “Đúng vậy, chủ tử nhà chúng ta ra ngoài du ngoạn.”
Túc Lưu Tranh vội vàng ngước mắt thì nhìn thấy chiếc xe ngựa đậu ở cổng trạch viện, Phù Vy đang vịn tay Hoa Ảnh lên xe.
“Tiếp tục tìm. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Túc Thanh Yên không ở đây, Phù Vy cũng không muốn ở lại. Nhưng nàng vẫn cử người đi tìm người đã biến mất trong một đêm kia.
Phù Vy lên xe, Túc Lưu Tranh đuổi theo.
“Tẩu tẩu!”
Phù Vy mở rèm cửa sổ xe, rũ mắt nhìn ra ngoài xe.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Túc Lưu Tranh chột dạ giấu tay phải ra sau lưng. Hắn nhìn chăm chú vào mắt Phù Vy, khàn giọng hỏi: “Tẩu tẩu muốn đi sao?”
Ánh mắt của Phù Vy chậm rãi đảo qua các đường nét trên mặt Túc Lưu Tranh. Từ lần đầu gặp gỡ không vui vẻ, nàng đã hơi ghét tên tiểu thúc tử [] này. Nhưng đối mặt với gương mặt ngọc đẹp như tiên giáng trần và giống Túc Thanh Yên như hai giọt nước, Phù Vy vẫn liếc nhìn thêm vài lần.
[]: Tiểu thúc tử: Em trai của chồng.
Nàng hờ hững “ừm” một tiếng.
Một ngọn lửa chậm rãi xuất hiện trong đôi mắt trống rỗng của Túc Lưu Tranh, ngọn lửa lập lòe.
“Nếu ca ca trở về thì tẩu tẩu sẽ không đi nữa à?” Hắn khàn giọng hỏi.
Quả nhiên tất cả mọi người đều thích ca ca.
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vâng, ngay cả độc giả cũng thích ca ca ngươi và không thích ngươi ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro