Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao?
Chương 21
2024-09-25 21:34:28
Trong đêm, một chiếc xe ngựa chạy men theo con đường mòn đi qua huyện Thủy Trúc và hướng vào thành.
Vương Thiên giãy giụa suốt nửa đường, cuối cùng cũng nhổ được miếng vải nhét trong miệng ra. Hai tay Y bị trói sau lưng, Y nhích dần về phía Túc Thanh Yên đang bất tỉnh.
“Thanh Yên, Thanh Yên? Mau dậy đi!” Vương Thiên gọi đi gọi lại nhưng không dám gọi quá to vì sợ người ngoài xe nghe thấy.
Thấy Túc Thanh Yên vẫn bất tỉnh, Vương Thiên thở dài, tự trách mình.
Vương Thiên bị bắt làm con tin trước, Túc Thanh Yên không chút do dự ném kiếm đi, cam chịu bị đánh hôn mê.
Con người chàng là vậy đấy, quá lương thiện và chính trực nên luôn phải chịu thiệt thòi.
Vương Thiên không khỏi nghĩ rằng, nếu người đi cùng Y khi Y bị bắt làm con tin ngày hôm nay không phải là Túc Thanh Yên, mà là Lưu Tranh ca ca thì chắc chắn Lưu Tranh ca ca sẽ không xơi cây gậy đó.
Nhìn thấy Túc Thanh Yên cau mày sắp tỉnh lại, Vương Thiên lập tức mừng rơn: “Thanh…” Y mới vừa thốt ra một từ thì đã lập tức ngậm miệng lại - Y vẫn chưa biết người tỉnh lại là ai.
Vương Thiên đỏ mắt ngóng trông cho đến khi đối phương mở mắt ra và nhìn Y bằng ánh mắt nhuốm đầy sát khí.
Vương Thiên vui mừng: “Tốt quá rồi! Lưu Tranh ca ca!”
Túc Lưu Tranh muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện hai tay mình đang bị trói sau lưng. Đáy mắt vốn đã chất chứa sự nham hiểm của hắn càng trở nên hung ác. Hắn vùng vẫy rất mạnh như thể không biết đau. Ngay cả khi sợi dây gai siết chặt cổ tay hắn, hắn vẫn muốn giãy giụa để thoát khỏi sợi dây.
Tiếng ồn ào trong xe đã đánh động hộ vệ bên ngoài.
“Chúng tỉnh rồi phải không?” Một hộ vệ mở cửa xe. Trong đêm không có ánh sáng, trong xe chật chội tối đen như mực, hắn ta nhìn vào trong nhưng nhất thời không thấy gì.
Khoảnh khắc tiếp theo, cổ tay hắn ta đau nhức, trường đao trong tay rơi xuống và hắn ta gào thét chói tai vì bị gãy xương.
Trước khi trường đao của hộ vệ rớt xuống đất, Túc Lưu Tranh đã chộp được. Hắn quay cổ tay với vẻ mặt vô cảm. Trong bóng tối, thanh đao lóe lên ánh sáng bạc âm u, một luồng khí lạnh quỷ dị vụt qua chớp nhoáng, một tiếng hét ngắn vang lên và một cái đầu người lăn xuống, rơi vào màn mưa và rơi xuống bùn.
“Dừng xe!” Có người vội vàng kêu lên. Cùng lúc đó, hơn hai mươi người áp giải xe ngựa đồng thời rút đao chém về phía Túc Lưu Tranh.
Có kẻ còn hét lên: “Phải bắt sống! Phải bắt sống!”.
Túc Lưu Tranh đá một cước, kẻ xông lên đầu tiên lập tức bị đá bay ra ngoài.
Đám người cứ ùa lên, những cánh tay gãy liên tục rơi xuống. Con ngựa sợ hãi vội vã lao vào rừng, những cành cây xiên xiên cản đường, lần lượt tông vào xe, cỗ xe dần mất lái.
Hai hộ vệ đồng thời giơ kiếm đâm về phía Túc Lưu Tranh, Túc Lưu Tranh đập mạnh vào ván trước của xe ngựa, nhảy lên không trung. Hai kẻ đang lao tới chưa kịp phản ứng thì Túc Lưu Tranh đã nhanh chóng vung đao.
Thanh đao rơi khỏi tay.
Khi hai cái đầu rơi xuống đất, Túc Lưu Tranh cũng rơi xuống mặt đất lầy lội.
Mưa càng lúc càng lớn, rửa sạch máu. Lòng bàn tay đau nhức khiến Túc Lưu Tranh bối rối mở tay ra, nhìn vết rách trên lòng bàn tay phải. Vết thương gần như đã lành.
Chỉ nhìn một cái, đầu óc Túc Lưu Tranh lập tức hỗn loạn. Tiếng mưa bên tai dường như lại biến thành nước thác…
Sau đó, tiếng thác nước biến thành tiếng nước khi tẩu tẩu tắm.
Nghĩ đến những gì hắn đã làm bằng bàn tay này, lòng hắn lập tức dâng lên một cảm giác tội lỗi.
Ca ca, là lương tri [] duy nhất của hắn.
[]: Lương tri: ý thức bẩm sinh về đúng và sai.
“Lưu Tranh ca ca, cứu ta với!” Xe ngựa bị va đập sắp vỡ tan. Vương Thiên bị trói tay chân, rơi ra khỏi xe, lăn về phía mương sâu.
Túc Lưu Tranh hoàn hồn, lạnh lùng nheo mắt và ném trường đao trong tay về phía Vương Thiên.
Thân thể Vương Thiên đang lăn về phía mương sâu bỗng khựng lại, lưng Y bị thứ gì đó chặn lại. Vương Thiên thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn thì phát hiện thứ chặn Y chính là thanh trường đao mà Túc Lưu Tranh đã ném qua, cắm xuống đất.
Da đầu Vương Thiên đột nhiên tê dại! Nếu lưỡi đao chĩa vào Y thì Y sẽ phải chết không toàn thây như đám thi thể la liệt trên mặt đất rồi.
Sau khi hít một hơi, Vương Thiên nhanh chóng di chuyển lưỡi đao để cắt đứt dây trói tay chân. Sau đó, Y đứng dậy, chạy về phía Túc Lưu Tranh.
Túc Lưu Tranh cúi đầu nhìn chằm chằm tên hộ vệ chỉ còn chút hơi tàn cuối cùng.
Người mà Túc Lưu Tranh đang nhìn chằm chằm sợ hãi liên tục lùi lại, đáng tiếc chân trái của hắn ta đã bị Túc Lưu Tranh chặt đứt, máu chảy đầm đìa.
Chờ Vương Thiên chạy tới, Túc Lưu Tranh quay đầu lại hỏi: “Bọn họ là ai?”
Vương Thiên: “...”
Được rồi, Y phải giải thích lại lần nữa.
“Lưu Tranh ca ca, không biết sao tên Lịch Cao Phi kia lại bấu víu được mối quan hệ với chàng rể của Tri Châu [] đại nhân!” Hắn ta dẫn theo rất nhiều người xông vào nhà huynh và bắt mẫu thân huynh đi rồi. Năng Kháo ca ca, Lưu Hành và Lưu Viễn cũng bị bắt đi luôn. Tiểu tử chó Lịch Cao Phi nói sẽ móc mắt huynh để đền cho hắn ta.”
[]: Tri châu: là một chức quan thời cổ đại.
Túc Lưu Tranh cười mỉa.
“Con ngươi? Đôi con ngươi của tên này không tệ, móc ra rồi đem về cho Lịch Cao Phi dùng.” Túc Lưu Tranh lạnh lùng nhìn kẻ sống sót cuối cùng.
“Không, không, không...đừng!”
Túc Lưu Tranh quỳ xuống và sờ vào bắp chân của mình nhưng không tìm thấy con dao găm. Hắn hoài nghi liếc nhìn.
“Quên đi.” Túc Lưu Tranh vỗ nhẹ vào khuôn mặt của tên hộ vệ đáng thương, sau đó nắm lấy cổ áo hắn ta rồi ném hắn ta lên ngựa.
“Dẫn đường đi.” Túc Lưu Tranh cúi người, nhặt chiếc mũ che mưa mà ai đó đánh rơi dưới đất đội lên đầu, ngăn nước mưa ngày càng trút mạnh.
Trước khi ngất đi vì đau đớn, tên hộ vệ đáng thương bị gãy chân cuối cùng đã đưa Túc Lưu Tranh đến điểm cần đến. Khi đến biệt viện, hắn ta trợn mắt và hoàn toàn ngất lịm.
Không phải hắn ta ngất đi đúng lúc mà do Túc Lưu Tranh không để hắn ta bất tỉnh trên đường. Vài lần hắn ta sắp ngất, Túc Lưu Tranh đã đâm hắn một nhát, sự đau đớn đã khiến hắn ta tỉnh táo và giữ được hơi thở cuối cùng.
Túc Lưu Tranh liếc nhìn tên hộ vệ vô dụng, vạch một đường dao trên cổ hắn ta, thi thể hắn ta lặng yên ngã xuống lưng ngựa.
Vương Thiên mở miệng nửa muốn nói nửa lại thôi. Y tưởng rằng Lưu Tranh ca ca có thể tha mạng cho tên hộ vệ kia…
Nhưng Y lại lắc đầu và thấy suy nghĩ của mình thật nực cười. Lưu Tranh ca ca đã bao giờ mềm lòng chưa? Trong những năm gần đây, tiêu cục Bình An có thể bình an tẩu tiêu và xây dựng tiếng tăm vang dội, ít nhiều cũng vì ‘thơm lây’ danh tiếng nham hiểm và độc ác của Lưu Tranh ca ca.
“Kẻ nào thế?” Thị vệ rút kiếm ra.
Mưa lăn xuống chiếc mũ đội trên đầu, tiếng xào xạc khiến tai Túc Lưu Tranh đau nhức. Hắn cởi mũ ra và giơ nó lên.
Hai tên thị vệ ở cửa sân bất giác ngẩng đầu lên, ánh mắt dõi theo chiếc mũ.
Khi chiếc mũ rơi xuống đất, hai người đồng thời rên rỉ rồi yếu ớt ngã xuống.
Túc Lưu Tranh nhặt một thanh kiếm dài mà họ đã đánh rơi, từ từ giơ thanh kiếm theo chiều ngang, những hạt mưa rơi trên lưỡi kiếm rồi gột rửa mọi vết bẩn.
Thanh kiếm dài này dễ cầm hơn thanh đao hắn vừa nhặt được ban nãy. Túc Lưu Tranh ném thanh đao đi, dựng thanh kiếm ngang tầm tay, đá tung cửa sân.
Vương Thiên nghe thấy tiếng ẩu đả trong sân, rụt cổ trốn sau lưng sư tử đá ở cửa viện, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn vào trong.
Y tự an ủi mình, chắc chắn không phải vì Y nhút nhát mà là vì Y không muốn trở thành gánh nặng cho Lưu Tranh ca ca!
Không lâu sau, Vương Thiên nghe thấy tiếng vó ngựa. Y ngoảnh đầu nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy người của tiêu cục đã đến. Y lập tức vui mừng khôn xiết, nghênh đón Tống Nhị: “Cha nuôi, Lưu Tranh ca ca đang ở bên trong.”
Tống Nhị đã thương lượng nhiều lần nhưng Lịch Cao Phi không chịu thả người đi. Vừa hay đêm nay trời đổ mưa lớn, Tống Nhị đánh liều một phen, định bụng đến giải cứu người vào đêm khuya. Nghe tin Túc Lưu Tranh đã đến trước, Tống Nhị phất tay, dẫn người của tiêu cục xông vào trong sân.
Đã qua giờ tý, mọi người đang ngủ say nên bị giết mà chẳng kịp trở tay. Đương nhiên, nguyên nhân chính là Lịch Cao Phi không ngờ được, hắn ta có mối quan hệ với Tri Châu mà đám người của tiêu cục Bình An vẫn dám xông vào lúc nửa đêm.
“Gia, mau đi thôi! Chúng ta đi ra từ cửa sau rồi tìm Trần công tử! Thị vệ trong sân đều là thuộc hạ của Tri Châu phủ, lẽ nào còn sợ Tri Châu đại nhân không chống lưng cho chúng ta sao?”
Sắc mặt Lịch Cao Phi xám xịt, hắn ta không muốn chạy trốn như vậy.
Tùy tùng tiếp tục thuyết phục: “Túc nhị lang giết người bên ta đến đỏ cả hai mắt rồi! Chốc nữa hắn sẽ xông vào đây đấy!”
Nghe được tên Túc Lưu Tranh, mắt Lịch Cao Phi lại bắt đầu đau đớn, cơn đau khiến cơ thể hắn ta run lên. Hắn ta mò mẫm đưa tay cho tùy tùng rồi vội vã tẩu thoát bằng cửa sau.
Tiếng huýt sáo vang lên, đám thị vệ đang chống cự trong sân vừa đánh vừa rút lui, chạy trốn khỏi biệt việt.
“Lưu Tranh, đừng đuổi theo nữa! Đi tìm người trước đã!” Tống Nhị lập tức gọi Túc Lưu Tranh đang tràn đầy sát ý.
Một là cứu người quả thực là việc quan trọng nhất, hai là ông không dám đuổi cùng giết tận người của Tri Châu.
Lồng ngực Túc Lưu Tranh phập phồng, hắn thở hắt ra một hơi, không truy đuổi bọn binh lính đang tháo chạy nữa mà đi tìm mẫu thân.
Mai cô, Tống Năng Kháo và hai người khác của tiêu cục Bình An đều bị nhốt cùng nhau. Họ nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài và đoán rằng có người đến cứu họ. Họ kêu cứu, chẳng mấy chốc người của tiêu cục đã tìm thấy họ rồi cởi trói cho họ.
Hai mắt Mai cô đỏ hoe, bà đi về phía Tống Nhị, nói: “Muội lại gây phiền phức cho huynh rồi!”
Bà biết lần này đã đắc tội với Tri Châu đại nhân, khó lòng giải quyết hậu quả.
Tống Nhị vội vàng đi tới đỡ Mai cô, giọng nói pha chút tức giận: “Đã quen biết bao năm mà muội vẫn giữ thái độ xa cách như vậy.”
Ông thở dài nói:
“Đây không phải là nơi để nói chuyện. Chúng ta về trước rồi nói sau.”
Mai cô lập tức hỏi: “Lưu Tranh có sao không?”
“Không sao, đang ở bên ngoài.”
Hai người vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện, khi đi qua cửa bên cạnh, họ nhìn thấy Túc Lưu Tranh đang im lặng đứng trong nhà.
“Lưu Tranh?” Mai cô nhìn theo tầm mắt của Túc Lưu Tranh và trông thấy một bộ da hổ hoàn chỉnh treo trên tường. Đầu con hổ há to với cái miệng đầy máu, hệt như hổ thật.
Mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống mặt Mai cô, bà suýt vấp phải ngưỡng cửa, nhưng bà không quan tâm đến bất cứ điều gì mà loạng choạng lao về phía Túc Lưu Tranh, đứng chắn trước mặt hắn.
“Lưu Tranh,” Hai tay bà nâng mặt Túc Lưu Tranh khiến hắn cúi đầu và không nhìn con hổ nữa: “Chúng ta về nhà thôi.”
Giọng nói của Mai cô rất nhẹ nhàng, gần như bị tiếng mưa bên ngoài che mất.
Đôi mắt đen láy của Túc Lưu Tranh trống rỗng, hắn phản ứng một lúc rồi ánh mắt trống rỗng của hắn mới dừng trên mặt Mai cô, hỏi: “Ca ca đâu ạ?”
Trong giây lát, cả trái tim Mai cô như bị bóp nghẹt, nỗi đau ập đến như bị cắt xén máu thịt. Bà cố gắng hết sức để không rơi lệ và gạt đi mọi cảm xúc, nói với giọng thoải mái: “Trời mưa to quá, ca ca đang đợi chúng ta về nhà.”
Tống Nhị cau mày nói: “Nơi này không thích hợp để nán lại lâu, nên rời đi thôi.”
Lúc này, Túc Lưu Tranh mới bước ra ngoài.
Mai cô thở phào nhẹ nhõm. Trước khi rời đi, bà ngoảnh đầu nhìn tấm da hổ treo trên tường với ánh mắt phức tạp. Tiếng thở dài buồn bã ẩn trong tiếng mưa.
Một nhóm người bước ra, Tống Nhị mặt ủ mày chau.
Người của ông xảy ra chuyện, ông nhất định phải xả thân cứu giúp. Nhưng bây giờ chuyện cứu người đã xong xuôi thì không thể không cân nhắc tới hậu quả. Dân đen cỏn con sao dám đắc tội với Tri Châu đại nhân? Chỉ có điều, đến giờ Tống Nhị vẫn chưa biết liệu Tri Châu đại nhân có biết chuyện Lịch Cao Phi bám víu vào mối quan hệ với chàng rể nhà ông ta hay không?
Nhưng cho dù Tri Châu đại nhân không biết chuyện đấy thì liệu ông ta có thể thực thi công lý không?
Tống Nhị không tin tưởng đám quan lão gia này. Có lẽ bọn họ phải rời khỏi huyện Thủy Trúc để tránh đầu sóng ngọn gió, cũng có khả năng không bao giờ quay lại nơi này được nữa.
Đang ngẫm nghĩ thì ông thoáng nghe thấy tiếng vó ngựa yếu ớt. Tống Nhị lập tức cảnh giác giơ tay lệnh cho mọi người phòng bị.
Mưa vẫn rơi nhưng đã nhẹ hơn trước một chút. Một tia sáng trắng hình bụng cá xuyên qua những đám mây xám dày ở phía chân trời, chiếu một tia sáng le lói vào cõi trần.
Ánh sáng nhợt nhạt chiếu sáng bóng dáng Phù Vy đang cưỡi ngựa tiến tới. Nàng mặc soa y []che kín đầu và mặt, chỉ để lộ đôi mắt kiêu ngạo, lạnh lùng và xinh đẹp.
[]: Soa y: áo tơi, gần giống áo làm từ rơm.
“Dừng!” Nàng dừng ngựa. Cách màn mưa giăng, ánh mắt nàng quét qua từng khuôn mặt đối diện. Khi đến lượt Túc Lưu Tranh, ánh mắt nàng dừng lại một lúc.
Cảm nhận thấy ánh nhìn đăm đăm của ai đó, đôi mắt trống rỗng của Túc Lưu Tranh nhanh chóng trở nên sắc bén. Hắn ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Phù Vy.
Bốn mắt nhìn nhau, chỉ trong chốc lát, Phù Vy đã biết người này không phải Túc Thanh Yên. Niềm vui và sự nhẹ nhõm tiêu tan trong mắt Phù Vy, nàng lập tức quay mặt đi.
Hoa Ảnh ngồi trên ngựa nhìn Vương Thiên, hỏi thay Phù Vy: “Cô gia đâu?”
Vương Thiên sửng sốt. Y nhìn cha nuôi của mình xin giúp đỡ. Tống Nhị cau mày và nhìn Mai cô trưng cầu ý kiến.
“Ca ca của ta ư?” Túc Lưu Tranh khom lưng trên lưng ngựa, xách cổ áo Vương Thiên.
“Cái đó…. vừa mới…. ta…… thực ta…. ta…. ta…” Vương Thiên nói năng lộn xộn, giọng Y càng lúc càng nhỏ và dần bị che lấp bởi tiếng mưa.
Hoa Ảnh đang lo lắng vì chủ tử của nàng ấy bị mắc mưa, tức giận chỉ vào Vương Thiên: “Cô gia đi cùng với ngươi. Chủ tử nhà chúng ta phái người đi theo thì thấy ngươi và cô gia gặp nạn. Thị vệ của chúng ta chia nhau hành động, một người quay về báo tin, một người tiếp tục bám theo nhưng bị người ta chặn đường, đợi đến khi thị vệ kia đuổi đến nơi thì chỉ thấy mặt đất la liệt thi thể.”
Vương Thiên đảo mắt, vội vàng nói: “Trong lúc hoảng loạn, Túc Thanh Yên chạy mất rồi.”
Hai tay Y nắm vào bàn tay đang siết cổ áo Y của Túc Lưu Tranh, Y nói: “Lưu Tranh ca ca, huynh không nhớ gì à? Huynh kịp thời đến nơi rồi kêu ca ca của huynh chạy trước, thế nên hai chúng ta mới bị bắt đấy.”
Là vậy sao? Túc Lưu Tranh cau mày.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc nhưng đầu óc vẫn trống rỗng.
Lát sau, Túc Lưu Tranh mới buông Vương Thiên ra.
“Ta đi tìm ca ca của ta!” Túc Lưu Tranh sa sầm mặt, quăng một câu như vậy rồi quay người rời đi.
Mai cô nhìn bóng lưng của Túc Lưu Tranh rồi lặng lẽ thở phào. Thực ra... mọi người đều có thể biết bí mật của nhi tử nhà bà, chỉ riêng mình nhi tử nhà bà không thể biết chân tướng sự thật.
Mai cô lại nhìn Phù Vy, vừa cảm động vừa áy náy. Bà vội vàng chạy đến đón nàng, nói: “Sao con lại vội đến đây lúc trời mưa thế này? Còn cưỡi ngựa nữa chứ! Mau về nhà đi, ngàn vạn lần đừng đổ bệnh vì mắc mưa.”
Linh Chiểu cũng vội khuyên: “Chủ tử, chúng ta về thôi. Nếu cô gia đã chạy rồi thì chưa biết chừng cô gia đã về nhà trước chúng ta rồi.”
Phù Vy nhướng mày nhìn về phía biệt viện cách đó không xa, trong mắt hiện lên vẻ không hài lòng. Nàng vẫn chưa biết rõ đầu đuôi ngọn ngành của việc này, nhưng nàng biết Tri Châu ở bản xứ ỷ thế hiếp người.
Một quan chức cỏn con cỡ hạt mè mà dám bắt và đàn áp dân lành thế này, thật đáng bị trừng phạt!
Một cơn gió thổi qua cuốn theo nước mưa, chảy vào cổ Phù Vy và trượt qua xương đòn khiến nàng cảm thấy ớn lạnh.
Phù Vy rùng mình, quay đầu nói với Hoa Ảnh: “Điều tra rõ chuyện này.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Hoa Ảnh trả lời gọn gàng.
Nhóm người trở lại huyện Thủy Trúc, Mai cô hơi lo lắng cho Túc Lưu Tranh nên đã nhờ Vương Thiên: “A Thiên, con có thể đi theo Lưu Tranh không?”
“Con đang định đi đây!” Vương Thiên cười hì hì: “Dù sao… con cũng quen đường!”
Mai cô đưa cho Y hai chiếc soa y, một chiếc cho Y và một chiếc cho Túc Lưu Tranh.
Vương Thiên đi ngược theo con đường cũ để tìm Túc Lưu Tranh.
Túc Lưu Tranh quay trở lại khu rừng nơi hắn đã giết người trước đó, hắn cúi đầu, quét mắt nhìn các xác chết trên mặt đất để tìm kiếm ca ca mình.
Ý nghĩ phải tìm lại ca ca như chiếc búa đập vào đầu hắn hết lần này đến lần khác, đầu óc hắn rối bời và đau đớn.
Túc Lưu Tranh bước ra khỏi lùm cây, ánh bình minh buông xuống, tầm nhìn của hắn rộng mở. Hắn ngẩng mặt lên, ánh nắng hơi nhức mắt, nhưng hắn vẫn mở to mắt nhìn thẳng vào ánh nắng ban mai để ánh sáng chiếu vào con ngươi tối tăm và trống rỗng.
“Lưu Tranh ca ca!” Vương Thiên đuổi kịp.
Ánh nắng ban mai dịu dàng quét qua hàng mi dài của chàng, lông mi khẽ rung. Túc Thanh Yên quay người lại, nghi hoặc hỏi: “Lưu Tranh ư?”
Vương Thiên giãy giụa suốt nửa đường, cuối cùng cũng nhổ được miếng vải nhét trong miệng ra. Hai tay Y bị trói sau lưng, Y nhích dần về phía Túc Thanh Yên đang bất tỉnh.
“Thanh Yên, Thanh Yên? Mau dậy đi!” Vương Thiên gọi đi gọi lại nhưng không dám gọi quá to vì sợ người ngoài xe nghe thấy.
Thấy Túc Thanh Yên vẫn bất tỉnh, Vương Thiên thở dài, tự trách mình.
Vương Thiên bị bắt làm con tin trước, Túc Thanh Yên không chút do dự ném kiếm đi, cam chịu bị đánh hôn mê.
Con người chàng là vậy đấy, quá lương thiện và chính trực nên luôn phải chịu thiệt thòi.
Vương Thiên không khỏi nghĩ rằng, nếu người đi cùng Y khi Y bị bắt làm con tin ngày hôm nay không phải là Túc Thanh Yên, mà là Lưu Tranh ca ca thì chắc chắn Lưu Tranh ca ca sẽ không xơi cây gậy đó.
Nhìn thấy Túc Thanh Yên cau mày sắp tỉnh lại, Vương Thiên lập tức mừng rơn: “Thanh…” Y mới vừa thốt ra một từ thì đã lập tức ngậm miệng lại - Y vẫn chưa biết người tỉnh lại là ai.
Vương Thiên đỏ mắt ngóng trông cho đến khi đối phương mở mắt ra và nhìn Y bằng ánh mắt nhuốm đầy sát khí.
Vương Thiên vui mừng: “Tốt quá rồi! Lưu Tranh ca ca!”
Túc Lưu Tranh muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện hai tay mình đang bị trói sau lưng. Đáy mắt vốn đã chất chứa sự nham hiểm của hắn càng trở nên hung ác. Hắn vùng vẫy rất mạnh như thể không biết đau. Ngay cả khi sợi dây gai siết chặt cổ tay hắn, hắn vẫn muốn giãy giụa để thoát khỏi sợi dây.
Tiếng ồn ào trong xe đã đánh động hộ vệ bên ngoài.
“Chúng tỉnh rồi phải không?” Một hộ vệ mở cửa xe. Trong đêm không có ánh sáng, trong xe chật chội tối đen như mực, hắn ta nhìn vào trong nhưng nhất thời không thấy gì.
Khoảnh khắc tiếp theo, cổ tay hắn ta đau nhức, trường đao trong tay rơi xuống và hắn ta gào thét chói tai vì bị gãy xương.
Trước khi trường đao của hộ vệ rớt xuống đất, Túc Lưu Tranh đã chộp được. Hắn quay cổ tay với vẻ mặt vô cảm. Trong bóng tối, thanh đao lóe lên ánh sáng bạc âm u, một luồng khí lạnh quỷ dị vụt qua chớp nhoáng, một tiếng hét ngắn vang lên và một cái đầu người lăn xuống, rơi vào màn mưa và rơi xuống bùn.
“Dừng xe!” Có người vội vàng kêu lên. Cùng lúc đó, hơn hai mươi người áp giải xe ngựa đồng thời rút đao chém về phía Túc Lưu Tranh.
Có kẻ còn hét lên: “Phải bắt sống! Phải bắt sống!”.
Túc Lưu Tranh đá một cước, kẻ xông lên đầu tiên lập tức bị đá bay ra ngoài.
Đám người cứ ùa lên, những cánh tay gãy liên tục rơi xuống. Con ngựa sợ hãi vội vã lao vào rừng, những cành cây xiên xiên cản đường, lần lượt tông vào xe, cỗ xe dần mất lái.
Hai hộ vệ đồng thời giơ kiếm đâm về phía Túc Lưu Tranh, Túc Lưu Tranh đập mạnh vào ván trước của xe ngựa, nhảy lên không trung. Hai kẻ đang lao tới chưa kịp phản ứng thì Túc Lưu Tranh đã nhanh chóng vung đao.
Thanh đao rơi khỏi tay.
Khi hai cái đầu rơi xuống đất, Túc Lưu Tranh cũng rơi xuống mặt đất lầy lội.
Mưa càng lúc càng lớn, rửa sạch máu. Lòng bàn tay đau nhức khiến Túc Lưu Tranh bối rối mở tay ra, nhìn vết rách trên lòng bàn tay phải. Vết thương gần như đã lành.
Chỉ nhìn một cái, đầu óc Túc Lưu Tranh lập tức hỗn loạn. Tiếng mưa bên tai dường như lại biến thành nước thác…
Sau đó, tiếng thác nước biến thành tiếng nước khi tẩu tẩu tắm.
Nghĩ đến những gì hắn đã làm bằng bàn tay này, lòng hắn lập tức dâng lên một cảm giác tội lỗi.
Ca ca, là lương tri [] duy nhất của hắn.
[]: Lương tri: ý thức bẩm sinh về đúng và sai.
“Lưu Tranh ca ca, cứu ta với!” Xe ngựa bị va đập sắp vỡ tan. Vương Thiên bị trói tay chân, rơi ra khỏi xe, lăn về phía mương sâu.
Túc Lưu Tranh hoàn hồn, lạnh lùng nheo mắt và ném trường đao trong tay về phía Vương Thiên.
Thân thể Vương Thiên đang lăn về phía mương sâu bỗng khựng lại, lưng Y bị thứ gì đó chặn lại. Vương Thiên thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn thì phát hiện thứ chặn Y chính là thanh trường đao mà Túc Lưu Tranh đã ném qua, cắm xuống đất.
Da đầu Vương Thiên đột nhiên tê dại! Nếu lưỡi đao chĩa vào Y thì Y sẽ phải chết không toàn thây như đám thi thể la liệt trên mặt đất rồi.
Sau khi hít một hơi, Vương Thiên nhanh chóng di chuyển lưỡi đao để cắt đứt dây trói tay chân. Sau đó, Y đứng dậy, chạy về phía Túc Lưu Tranh.
Túc Lưu Tranh cúi đầu nhìn chằm chằm tên hộ vệ chỉ còn chút hơi tàn cuối cùng.
Người mà Túc Lưu Tranh đang nhìn chằm chằm sợ hãi liên tục lùi lại, đáng tiếc chân trái của hắn ta đã bị Túc Lưu Tranh chặt đứt, máu chảy đầm đìa.
Chờ Vương Thiên chạy tới, Túc Lưu Tranh quay đầu lại hỏi: “Bọn họ là ai?”
Vương Thiên: “...”
Được rồi, Y phải giải thích lại lần nữa.
“Lưu Tranh ca ca, không biết sao tên Lịch Cao Phi kia lại bấu víu được mối quan hệ với chàng rể của Tri Châu [] đại nhân!” Hắn ta dẫn theo rất nhiều người xông vào nhà huynh và bắt mẫu thân huynh đi rồi. Năng Kháo ca ca, Lưu Hành và Lưu Viễn cũng bị bắt đi luôn. Tiểu tử chó Lịch Cao Phi nói sẽ móc mắt huynh để đền cho hắn ta.”
[]: Tri châu: là một chức quan thời cổ đại.
Túc Lưu Tranh cười mỉa.
“Con ngươi? Đôi con ngươi của tên này không tệ, móc ra rồi đem về cho Lịch Cao Phi dùng.” Túc Lưu Tranh lạnh lùng nhìn kẻ sống sót cuối cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không, không, không...đừng!”
Túc Lưu Tranh quỳ xuống và sờ vào bắp chân của mình nhưng không tìm thấy con dao găm. Hắn hoài nghi liếc nhìn.
“Quên đi.” Túc Lưu Tranh vỗ nhẹ vào khuôn mặt của tên hộ vệ đáng thương, sau đó nắm lấy cổ áo hắn ta rồi ném hắn ta lên ngựa.
“Dẫn đường đi.” Túc Lưu Tranh cúi người, nhặt chiếc mũ che mưa mà ai đó đánh rơi dưới đất đội lên đầu, ngăn nước mưa ngày càng trút mạnh.
Trước khi ngất đi vì đau đớn, tên hộ vệ đáng thương bị gãy chân cuối cùng đã đưa Túc Lưu Tranh đến điểm cần đến. Khi đến biệt viện, hắn ta trợn mắt và hoàn toàn ngất lịm.
Không phải hắn ta ngất đi đúng lúc mà do Túc Lưu Tranh không để hắn ta bất tỉnh trên đường. Vài lần hắn ta sắp ngất, Túc Lưu Tranh đã đâm hắn một nhát, sự đau đớn đã khiến hắn ta tỉnh táo và giữ được hơi thở cuối cùng.
Túc Lưu Tranh liếc nhìn tên hộ vệ vô dụng, vạch một đường dao trên cổ hắn ta, thi thể hắn ta lặng yên ngã xuống lưng ngựa.
Vương Thiên mở miệng nửa muốn nói nửa lại thôi. Y tưởng rằng Lưu Tranh ca ca có thể tha mạng cho tên hộ vệ kia…
Nhưng Y lại lắc đầu và thấy suy nghĩ của mình thật nực cười. Lưu Tranh ca ca đã bao giờ mềm lòng chưa? Trong những năm gần đây, tiêu cục Bình An có thể bình an tẩu tiêu và xây dựng tiếng tăm vang dội, ít nhiều cũng vì ‘thơm lây’ danh tiếng nham hiểm và độc ác của Lưu Tranh ca ca.
“Kẻ nào thế?” Thị vệ rút kiếm ra.
Mưa lăn xuống chiếc mũ đội trên đầu, tiếng xào xạc khiến tai Túc Lưu Tranh đau nhức. Hắn cởi mũ ra và giơ nó lên.
Hai tên thị vệ ở cửa sân bất giác ngẩng đầu lên, ánh mắt dõi theo chiếc mũ.
Khi chiếc mũ rơi xuống đất, hai người đồng thời rên rỉ rồi yếu ớt ngã xuống.
Túc Lưu Tranh nhặt một thanh kiếm dài mà họ đã đánh rơi, từ từ giơ thanh kiếm theo chiều ngang, những hạt mưa rơi trên lưỡi kiếm rồi gột rửa mọi vết bẩn.
Thanh kiếm dài này dễ cầm hơn thanh đao hắn vừa nhặt được ban nãy. Túc Lưu Tranh ném thanh đao đi, dựng thanh kiếm ngang tầm tay, đá tung cửa sân.
Vương Thiên nghe thấy tiếng ẩu đả trong sân, rụt cổ trốn sau lưng sư tử đá ở cửa viện, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn vào trong.
Y tự an ủi mình, chắc chắn không phải vì Y nhút nhát mà là vì Y không muốn trở thành gánh nặng cho Lưu Tranh ca ca!
Không lâu sau, Vương Thiên nghe thấy tiếng vó ngựa. Y ngoảnh đầu nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy người của tiêu cục đã đến. Y lập tức vui mừng khôn xiết, nghênh đón Tống Nhị: “Cha nuôi, Lưu Tranh ca ca đang ở bên trong.”
Tống Nhị đã thương lượng nhiều lần nhưng Lịch Cao Phi không chịu thả người đi. Vừa hay đêm nay trời đổ mưa lớn, Tống Nhị đánh liều một phen, định bụng đến giải cứu người vào đêm khuya. Nghe tin Túc Lưu Tranh đã đến trước, Tống Nhị phất tay, dẫn người của tiêu cục xông vào trong sân.
Đã qua giờ tý, mọi người đang ngủ say nên bị giết mà chẳng kịp trở tay. Đương nhiên, nguyên nhân chính là Lịch Cao Phi không ngờ được, hắn ta có mối quan hệ với Tri Châu mà đám người của tiêu cục Bình An vẫn dám xông vào lúc nửa đêm.
“Gia, mau đi thôi! Chúng ta đi ra từ cửa sau rồi tìm Trần công tử! Thị vệ trong sân đều là thuộc hạ của Tri Châu phủ, lẽ nào còn sợ Tri Châu đại nhân không chống lưng cho chúng ta sao?”
Sắc mặt Lịch Cao Phi xám xịt, hắn ta không muốn chạy trốn như vậy.
Tùy tùng tiếp tục thuyết phục: “Túc nhị lang giết người bên ta đến đỏ cả hai mắt rồi! Chốc nữa hắn sẽ xông vào đây đấy!”
Nghe được tên Túc Lưu Tranh, mắt Lịch Cao Phi lại bắt đầu đau đớn, cơn đau khiến cơ thể hắn ta run lên. Hắn ta mò mẫm đưa tay cho tùy tùng rồi vội vã tẩu thoát bằng cửa sau.
Tiếng huýt sáo vang lên, đám thị vệ đang chống cự trong sân vừa đánh vừa rút lui, chạy trốn khỏi biệt việt.
“Lưu Tranh, đừng đuổi theo nữa! Đi tìm người trước đã!” Tống Nhị lập tức gọi Túc Lưu Tranh đang tràn đầy sát ý.
Một là cứu người quả thực là việc quan trọng nhất, hai là ông không dám đuổi cùng giết tận người của Tri Châu.
Lồng ngực Túc Lưu Tranh phập phồng, hắn thở hắt ra một hơi, không truy đuổi bọn binh lính đang tháo chạy nữa mà đi tìm mẫu thân.
Mai cô, Tống Năng Kháo và hai người khác của tiêu cục Bình An đều bị nhốt cùng nhau. Họ nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài và đoán rằng có người đến cứu họ. Họ kêu cứu, chẳng mấy chốc người của tiêu cục đã tìm thấy họ rồi cởi trói cho họ.
Hai mắt Mai cô đỏ hoe, bà đi về phía Tống Nhị, nói: “Muội lại gây phiền phức cho huynh rồi!”
Bà biết lần này đã đắc tội với Tri Châu đại nhân, khó lòng giải quyết hậu quả.
Tống Nhị vội vàng đi tới đỡ Mai cô, giọng nói pha chút tức giận: “Đã quen biết bao năm mà muội vẫn giữ thái độ xa cách như vậy.”
Ông thở dài nói:
“Đây không phải là nơi để nói chuyện. Chúng ta về trước rồi nói sau.”
Mai cô lập tức hỏi: “Lưu Tranh có sao không?”
“Không sao, đang ở bên ngoài.”
Hai người vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện, khi đi qua cửa bên cạnh, họ nhìn thấy Túc Lưu Tranh đang im lặng đứng trong nhà.
“Lưu Tranh?” Mai cô nhìn theo tầm mắt của Túc Lưu Tranh và trông thấy một bộ da hổ hoàn chỉnh treo trên tường. Đầu con hổ há to với cái miệng đầy máu, hệt như hổ thật.
Mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống mặt Mai cô, bà suýt vấp phải ngưỡng cửa, nhưng bà không quan tâm đến bất cứ điều gì mà loạng choạng lao về phía Túc Lưu Tranh, đứng chắn trước mặt hắn.
“Lưu Tranh,” Hai tay bà nâng mặt Túc Lưu Tranh khiến hắn cúi đầu và không nhìn con hổ nữa: “Chúng ta về nhà thôi.”
Giọng nói của Mai cô rất nhẹ nhàng, gần như bị tiếng mưa bên ngoài che mất.
Đôi mắt đen láy của Túc Lưu Tranh trống rỗng, hắn phản ứng một lúc rồi ánh mắt trống rỗng của hắn mới dừng trên mặt Mai cô, hỏi: “Ca ca đâu ạ?”
Trong giây lát, cả trái tim Mai cô như bị bóp nghẹt, nỗi đau ập đến như bị cắt xén máu thịt. Bà cố gắng hết sức để không rơi lệ và gạt đi mọi cảm xúc, nói với giọng thoải mái: “Trời mưa to quá, ca ca đang đợi chúng ta về nhà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Nhị cau mày nói: “Nơi này không thích hợp để nán lại lâu, nên rời đi thôi.”
Lúc này, Túc Lưu Tranh mới bước ra ngoài.
Mai cô thở phào nhẹ nhõm. Trước khi rời đi, bà ngoảnh đầu nhìn tấm da hổ treo trên tường với ánh mắt phức tạp. Tiếng thở dài buồn bã ẩn trong tiếng mưa.
Một nhóm người bước ra, Tống Nhị mặt ủ mày chau.
Người của ông xảy ra chuyện, ông nhất định phải xả thân cứu giúp. Nhưng bây giờ chuyện cứu người đã xong xuôi thì không thể không cân nhắc tới hậu quả. Dân đen cỏn con sao dám đắc tội với Tri Châu đại nhân? Chỉ có điều, đến giờ Tống Nhị vẫn chưa biết liệu Tri Châu đại nhân có biết chuyện Lịch Cao Phi bám víu vào mối quan hệ với chàng rể nhà ông ta hay không?
Nhưng cho dù Tri Châu đại nhân không biết chuyện đấy thì liệu ông ta có thể thực thi công lý không?
Tống Nhị không tin tưởng đám quan lão gia này. Có lẽ bọn họ phải rời khỏi huyện Thủy Trúc để tránh đầu sóng ngọn gió, cũng có khả năng không bao giờ quay lại nơi này được nữa.
Đang ngẫm nghĩ thì ông thoáng nghe thấy tiếng vó ngựa yếu ớt. Tống Nhị lập tức cảnh giác giơ tay lệnh cho mọi người phòng bị.
Mưa vẫn rơi nhưng đã nhẹ hơn trước một chút. Một tia sáng trắng hình bụng cá xuyên qua những đám mây xám dày ở phía chân trời, chiếu một tia sáng le lói vào cõi trần.
Ánh sáng nhợt nhạt chiếu sáng bóng dáng Phù Vy đang cưỡi ngựa tiến tới. Nàng mặc soa y []che kín đầu và mặt, chỉ để lộ đôi mắt kiêu ngạo, lạnh lùng và xinh đẹp.
[]: Soa y: áo tơi, gần giống áo làm từ rơm.
“Dừng!” Nàng dừng ngựa. Cách màn mưa giăng, ánh mắt nàng quét qua từng khuôn mặt đối diện. Khi đến lượt Túc Lưu Tranh, ánh mắt nàng dừng lại một lúc.
Cảm nhận thấy ánh nhìn đăm đăm của ai đó, đôi mắt trống rỗng của Túc Lưu Tranh nhanh chóng trở nên sắc bén. Hắn ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Phù Vy.
Bốn mắt nhìn nhau, chỉ trong chốc lát, Phù Vy đã biết người này không phải Túc Thanh Yên. Niềm vui và sự nhẹ nhõm tiêu tan trong mắt Phù Vy, nàng lập tức quay mặt đi.
Hoa Ảnh ngồi trên ngựa nhìn Vương Thiên, hỏi thay Phù Vy: “Cô gia đâu?”
Vương Thiên sửng sốt. Y nhìn cha nuôi của mình xin giúp đỡ. Tống Nhị cau mày và nhìn Mai cô trưng cầu ý kiến.
“Ca ca của ta ư?” Túc Lưu Tranh khom lưng trên lưng ngựa, xách cổ áo Vương Thiên.
“Cái đó…. vừa mới…. ta…… thực ta…. ta…. ta…” Vương Thiên nói năng lộn xộn, giọng Y càng lúc càng nhỏ và dần bị che lấp bởi tiếng mưa.
Hoa Ảnh đang lo lắng vì chủ tử của nàng ấy bị mắc mưa, tức giận chỉ vào Vương Thiên: “Cô gia đi cùng với ngươi. Chủ tử nhà chúng ta phái người đi theo thì thấy ngươi và cô gia gặp nạn. Thị vệ của chúng ta chia nhau hành động, một người quay về báo tin, một người tiếp tục bám theo nhưng bị người ta chặn đường, đợi đến khi thị vệ kia đuổi đến nơi thì chỉ thấy mặt đất la liệt thi thể.”
Vương Thiên đảo mắt, vội vàng nói: “Trong lúc hoảng loạn, Túc Thanh Yên chạy mất rồi.”
Hai tay Y nắm vào bàn tay đang siết cổ áo Y của Túc Lưu Tranh, Y nói: “Lưu Tranh ca ca, huynh không nhớ gì à? Huynh kịp thời đến nơi rồi kêu ca ca của huynh chạy trước, thế nên hai chúng ta mới bị bắt đấy.”
Là vậy sao? Túc Lưu Tranh cau mày.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc nhưng đầu óc vẫn trống rỗng.
Lát sau, Túc Lưu Tranh mới buông Vương Thiên ra.
“Ta đi tìm ca ca của ta!” Túc Lưu Tranh sa sầm mặt, quăng một câu như vậy rồi quay người rời đi.
Mai cô nhìn bóng lưng của Túc Lưu Tranh rồi lặng lẽ thở phào. Thực ra... mọi người đều có thể biết bí mật của nhi tử nhà bà, chỉ riêng mình nhi tử nhà bà không thể biết chân tướng sự thật.
Mai cô lại nhìn Phù Vy, vừa cảm động vừa áy náy. Bà vội vàng chạy đến đón nàng, nói: “Sao con lại vội đến đây lúc trời mưa thế này? Còn cưỡi ngựa nữa chứ! Mau về nhà đi, ngàn vạn lần đừng đổ bệnh vì mắc mưa.”
Linh Chiểu cũng vội khuyên: “Chủ tử, chúng ta về thôi. Nếu cô gia đã chạy rồi thì chưa biết chừng cô gia đã về nhà trước chúng ta rồi.”
Phù Vy nhướng mày nhìn về phía biệt viện cách đó không xa, trong mắt hiện lên vẻ không hài lòng. Nàng vẫn chưa biết rõ đầu đuôi ngọn ngành của việc này, nhưng nàng biết Tri Châu ở bản xứ ỷ thế hiếp người.
Một quan chức cỏn con cỡ hạt mè mà dám bắt và đàn áp dân lành thế này, thật đáng bị trừng phạt!
Một cơn gió thổi qua cuốn theo nước mưa, chảy vào cổ Phù Vy và trượt qua xương đòn khiến nàng cảm thấy ớn lạnh.
Phù Vy rùng mình, quay đầu nói với Hoa Ảnh: “Điều tra rõ chuyện này.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Hoa Ảnh trả lời gọn gàng.
Nhóm người trở lại huyện Thủy Trúc, Mai cô hơi lo lắng cho Túc Lưu Tranh nên đã nhờ Vương Thiên: “A Thiên, con có thể đi theo Lưu Tranh không?”
“Con đang định đi đây!” Vương Thiên cười hì hì: “Dù sao… con cũng quen đường!”
Mai cô đưa cho Y hai chiếc soa y, một chiếc cho Y và một chiếc cho Túc Lưu Tranh.
Vương Thiên đi ngược theo con đường cũ để tìm Túc Lưu Tranh.
Túc Lưu Tranh quay trở lại khu rừng nơi hắn đã giết người trước đó, hắn cúi đầu, quét mắt nhìn các xác chết trên mặt đất để tìm kiếm ca ca mình.
Ý nghĩ phải tìm lại ca ca như chiếc búa đập vào đầu hắn hết lần này đến lần khác, đầu óc hắn rối bời và đau đớn.
Túc Lưu Tranh bước ra khỏi lùm cây, ánh bình minh buông xuống, tầm nhìn của hắn rộng mở. Hắn ngẩng mặt lên, ánh nắng hơi nhức mắt, nhưng hắn vẫn mở to mắt nhìn thẳng vào ánh nắng ban mai để ánh sáng chiếu vào con ngươi tối tăm và trống rỗng.
“Lưu Tranh ca ca!” Vương Thiên đuổi kịp.
Ánh nắng ban mai dịu dàng quét qua hàng mi dài của chàng, lông mi khẽ rung. Túc Thanh Yên quay người lại, nghi hoặc hỏi: “Lưu Tranh ư?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro