Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao?
Chương 22
2024-09-25 21:34:28
Vương Thiên hơi sửng sốt, sau đó phản ứng rất nhanh, cười nói: “Ta còn tưởng huynh là Lưu Tranh ca ca đấy!”
Túc Thanh Yên cúi đầu, nhìn vết máu và bùn trên bộ y phục ướt, cau mày khó hiểu. Ánh mắt chàng lướt qua Vương Thiên, chàng lờ mờ nhìn thấy những thi thể nằm trên mặt đất cách đó không xa trong tấm màn mưa.
Hình ảnh những cái đầu và những cánh tay gãy thoáng hiện lên trong đầu chàng. Cảm giác như bị búa đập mạnh vào đầu, Túc Thanh Yên đau như bị kim châm muối xát, suýt chút nữa mất thăng bằng.
“Thanh Yên ca ca!” Vương Thiên vội vàng đỡ chàng.
Đầu óc Vương Thiên xoay chuyển nhanh chóng, Y nói chậm rãi theo cách mà cha nuôi đã dạy Y hết lần này tới lần khác: “Không sao đâu, Lưu Tranh ca ca đã kịp đến để cứu chúng ta, cha nuôi cũng kịp thời dẫn người tới cứu Mai cô, họ đều về nhà rồi…. Chúng ta cũng về nhà đi….”
Lời nói của Vương Thiên vang vọng bên tai Túc Thanh Yên hết lần này tới lần khác như có ma thuật, dần dần thâm nhập vào đầu chàng rồi tạo thành một hình ảnh chân thực. Những ký ức đã mất dần dần được lấp đầy bởi ý nghĩ chủ quan một cách kỳ lạ.
Cơn đau đầu dần dần thuyên giảm, Túc Thanh Yên thở hắt ra, ngước mắt cười với Vương Thiên, nói: “Hại ngươi phải bất chấp mưa to ra ngoài tìm ta rồi.”
“Mưa như này có là gì đâu!” Vương Thiên sực nhớ ra chiếc áo tơi Mai cô đưa cho mình, vội vàng khoác lên người Túc Thanh Yên.
Có điều, Túc Thanh Yên đã sớm ướt đẫm, mưa cũng nhỏ dần nên chiếc áo tơi này không có tác dụng lắm.
“Chúng ta trở về đi.” Vương Thiên cười nói: “Tẩu tẩu cũng đang ở nhà chờ Thanh Yên ca ca đấy!”
Phù Vy rời núi Tử Vân và quay trở lại rồi ư? Túc Thanh Yên nhìn màn mưa chưa ngớt, hơi lo lắng cho sức khỏe của Phù Vy, không khỏi bước nhanh về nhà.
Nhưng khi về đến nhà, chàng lại không thấy Phù Vy đâu. Trên đường trở về, đoàn người của Phù Vy đi qua Hội Vân Lâu trước nên nàng dứt khoát ở lại Hội Vân Lâu luôn.
Mai cô ra đón, khi nhìn thấy người quay lại là Túc Thanh Yên, ánh mắt bà trở nên ảm đạm. Nhưng chỉ thoáng chốc, bà đã mỉm cười trìu mến, nói: “Xem con dầm mưa kìa, mau tắm rửa sạch sẽ và uống chút canh gừng nhé, đừng để bị cảm.”
Túc Thanh Yên gật đầu: “Con đã khiến mẫu thân phải lo lắng rồi.”
Vương Thiên gãi đầu, cười nói: “Vậy ta về trước.”
Y vừa nói không cần tiễn vừa đi ra ngoài nhưng Túc Thanh Yên vẫn tiễn Y một đoạn, sau đó nhìn Y về sân Tống Gia rồi chàng mới quay người đi về nhà.
Mai cô đã vào bếp, đang nhóm lửa.
“Mẫu thân để con làm cho.” Túc Thanh Yên đi tới.
Mai cô cũng không từ chối. Sau khi đứng dậy, bà không ra khỏi bếp mà lấy mấy củ gừng rửa sạch, định bụng nấu chút canh gừng để xua tan cảm lạnh.
“Mẫu thân, Vy Vy có mắc mưa ướt người không ạ?”
“Nàng ấy mặc y phục rất dày nhưng mưa to như vậy chắc chắn sẽ bị dầm mưa thôi. Mẫu thân thấy sắc mặt nàng ấy hơi nhợt nhạt. Vốn dĩ ta nên chăm sóc nàng ấy nhưng ta nghĩ nàng ấy về Hội Vân Lâu sẽ thoải mái và dễ chịu hơn nhà chúng ta nhiều. Lát nữa con tắm nước ấm xua cái lạnh rồi mang canh gừng mẫu thân nấu đến thăm nàng ấy nhé. Dù người hầu kẻ hạ của nàng ấy nhiều thì con cũng không thể thiếu vắng lúc nàng ấy cần được chăm sóc.” Mai cô nói.
Túc Thanh Yên gật đầu đồng ý.
Trước khi chàng quay lại, Mai cô đã đun sôi nước, lúc này nước trong nồi sắt đã sôi sùng sục.
Túc Thanh Yên đứng dậy, múc nước trong nồi sắt cho vào thùng gỗ, nói: “Mẫu thân tắm trước đi.”
Mai cô lắc đầu: “Mẫu thân không bị dính mưa nhiều, ta nấu nước này cho con đấy. Nhìn y phục trên người con còn đang nhỏ nước kìa, mau đi tắm đi.”
“Đúng rồi…” Mai cô lộ vẻ lúng túng, ngập ngừng không biết phải mở lời như thế nào.
Túc Thanh Yên ngẫm nghĩ và đoán được mẫu thân đang lo lắng điều gì. Chàng mỉm cười trấn an: “Mẫu thân yên tâm, lát nữa con sẽ đến Tống Gia trước.”
Mai cô vội vàng bước tới, lo lắng hỏi: “Chúng ta phải rời khỏi huyện Thủy Trúc à?”
Tuy những tháng ngày trốn đông núp tây đã trôi qua nhiều năm nhưng mỗi lần nghĩ lại, Mai cô vẫn thấy lòng chua xót. Sống ngày tháng suôn sẻ chưa được mấy năm, bà thực sự không muốn tiếp tục hành trình trốn chạy nữa.
“Không nhất thiết phải rời đi.” Túc Thanh Yên điềm đạm nói: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ giải quyết chuyện này.”
Mai cô kinh ngạc nhìn Túc Thanh Yên, nặng nề thở dài: “Lưu Tranh lại gây họa rồi…”
Túc Thanh Yên vốn định quay người nhưng vừa nghe vậy liền dừng bước. Chàng nhìn mẫu thân chằm chằm, nghiêm túc nói: “Lưu Tranh không sai.”
Mai cô sửng sốt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nhi tử mình, nhanh chóng tỉnh táo lại. Bà không muốn nhắc đến Lưu Tranh trước mặt Thanh Yên, vội nói: “Ừ, mẫu thân không trách nó. Con mau đi tắm rửa đi.”
Lúc này, Túc Thanh Yên mới bưng nước nóng trở về phòng.
Cuối cùng cũng có thể cởi bỏ hết y phục bẩn và ướt, Túc Thanh Yên tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ y phục gọn gàng, sau đó cảm thấy cả thể chất và tinh thần đều thoải mái hơn rất nhiều. Chàng bước ra khỏi phòng thì thấy cửa phòng mẫu thân đang mở, mẫu thân đang ngủ trên giường.
Chắc mẫu thân đã mất ngủ sau khi bị bắt cóc. Túc Thanh Yên rón rén đi vào, đắp cho mẫu thân một chiếc chăn mỏng.
Nhìn quầng thâm dưới mắt mẫu thân và vẻ mặt tiều tụy của bà, Túc Thanh Yên cảm thấy đau lòng và hơi tự trách.
Chàng lặng lẽ bước ra khỏi nhà, đi tới sân Tống Gia.
Người của Tống Gia nhiều, sân cũng rộng. Lúc Túc Thanh Yên đi vào, mọi người đang bận rộn thu dọn đồ đạc trong sân.
“Lưu….” Lưu Hành vui mừng ngẩng đầu nhìn Túc Thanh Yên, khi phát hiện nhận nhầm người, Y vội đổi lời.
Thấy sự thất vọng vụt qua trong mắt Lưu Hành, Túc Thanh Yên thầm hiểu lúc này người của tiêu cục Bình An hi vọng nhìn thấy Túc Lưu Tranh hơn chàng.
“Thanh Yên đến rồi.” Tống Nhị đứng ở cửa: “Vừa hay ta có chuyện muốn nói với con.”
Túc Thanh Yên vội vàng chào hỏi: “Tống nhị thúc.”
“Thu dọn đồ đạc đi nhé, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi huyện Thủy Trúc. Tránh đầu sóng ngọn gió ở nơi khác một thời gian, quan sát tình hình rồi quyết định xem có muốn quay về không.”
“Tống nhị thúc,” Túc Thanh Yên nói: “Chuyện này không hoàn toàn hết đường xoay chuyển tình thế. Vì thế, không nhất thiết phải chạy trốn.”
Nghe vậy, những người đang thu dọn đồ đạc đều vây quanh Túc Thanh Yên. Không ai trong số họ muốn bỏ xứ.
“Nếu con nhớ không nhầm thì chẳng mấy chốc nữa, Truất Trắc Sứ [] sẽ đến Giang Nam tuần tra. Tri châu Hứa đại nhân nhậm chức chưa đầy ba năm nên đương nhiên coi trọng lần tuần tra này. Ông ta không bao giờ muốn sinh chuyện vào lúc này. Vì vậy, khả năng cao là Tri Châu đại nhân không biết chuyện của Lịch Cao Phi.”
[]: Truất Trắc Sứ: là một chức quan thời cổ đại, quan viên này sẽ điều tra tình hình quan viên ở địa phương rồi đề bạt lại với triều đình để thăng chức hoặc giáng chức.
“Nhưng…” Lưu Hành do dự nói: “Dù trước đây ông ta không biết chuyện nhưng bây giờ biết rồi lẽ nào lại không bao che cho con rể ư?”
Tống Năng Kháo vỗ trán: “Chúng ta vạch trần chuyện này trước Truất…. Truất gì gì đấy… tóm lại là trước mặt quan to hơn! Lịch Cao Phi cưỡng bức dân nữ vốn dĩ là hành vi phạm tội, Lưu Tranh ca ca hại Lịch Cao Phi là hành hiệp trượng nghĩa.”
“Nhưng... Quan lại bao che cho nhau chẳng phải chuyện quá đỗi bình thường sao? Sao biết chắc được quan lớn hơn có thể bảo vệ công lý?”
Những người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, hơi nhụt chí. Vì sao tiêu cục lại tồn tại? Còn không phải vì cuộc sống không thái bình, thói đời này hầu hết người dân đều không tin tưởng quan lão gia chỉ biết ăn trên ngồi trước hay sao?
Túc Thanh Yên lên tiếng xua tan sự im lặng: “Quan lại bao che cho nhau xuất phát từ điều có lợi ích cho bản thân, nếu Truất Trắc Sứ đại nhân đi tuần tra và moi được tội danh của đám quan lại bản xứ thì sẽ lập công trạng và thành tích. Lợi ích mà Tri Châu đại nhân có thể cho Truất Trắc Sứ đại nhân chưa chắc đã lớn hơn chính tích [] mà Truất Trắc Sứ đạt được.”
[]: Chính tích: thành tích làm việc trong khi tại chức của quan lại.
Tống Nhị nói: “Chúng ta nên làm gì, con nói đi,”
“Đầu tiên, phái người đi điều tra xem vị Truất Trắc Sứ đại nhân sắp đến tuần tra là ai, khi nào đến, có quen biết Hứa đại nhân không?”
“Thứ hai, tung tin Truất Trắc Sứ đã sớm đến Giang Nam để điều tra dân tình.”
“Thứ ba, đi tìm hiểu xem Hứa đại nhân và nữ nhi của ông ta có biết chuyện này không.”
Hai mắt Vương Thiên sáng lên, Y cười nói: “Đúng rồi, Hồ Già chỉ là chàng rể, đâu phải nhi tử của Hứa đại nhân!”
Lưu Viễn lập tức nói: “Rất có khả năng Hồ Già giúp Lịch Cao Phi vì một nữ nhân!”
Đây rõ ràng là một tin vô cùng tốt. Nếu Hồ Già gây sự vì một nữ nhân bên ngoài và không làm tốt bổn phận của chàng rể thì nhạc phụ của hắn ta giận hắn ta còn không kịp nữa là!
Tống Nhị xoa huyệt thái dương, thầm nghĩ mấy ngày nay ông chỉ chăm chăm vào việc cứu người, rõ ràng có rất nhiều chuyện có thể làm nhưng ông lại chẳng nghĩ ra, đúng là mãng phu [] mà! Ông vội bảo đám nhi tử nuôi của mình đi điều tra.
[]: Mãng phu: đàn ông lỗ mạng không có đầu óc.
Người làm việc ở tiêu cục đương nhiên có bản lĩnh dò la tin tức rồi.
Tống Nhị thấy nhẹ nhõm đôi phần, mỉm cười nhìn Túc Thanh Yên, thầm bùi ngùi- Lưu Tranh và Thanh Yên thực sự khác nhau, nếu điểm mạnh của hai người có thể kết hợp trong một người thì tốt biết bao.
Ông lại cười khổ, ý tưởng của ông thật hoang đường! Vốn dĩ Thanh Yên và Lưu Tranh là cùng một người …
“Tống nhị thúc.” Túc Thanh Yên hạ giọng: “Mối nguy hiểm của sự việc lần này chưa rõ, chúng ta nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”
Vừa rồi có rất nhiều người, chàng không muốn mọi người chùn sĩ khí. Bây giờ chỉ có chàng và Tống Nhị, chàng mới có thể bày tỏ sự lo lắng của mình.
“Ta biết.” Tống Nhị gật đầu: “Vẫn sẽ thu dọn đồ đạc trước. Ta cũng bảo mẫu thân con chuẩn bị rồi. Có điều, ta nghe nói thân thể của phu nhân nhà con không khỏe, chưa chắc nàng ấy đã chịu được hành trình chạy trốn bôn ba. Nếu cần thiết, con xem xét rồi đưa nàng ấy chạy trước.”
Nghĩ đến Phù Vy, sắc mặt Túc Thanh Yên hơi thay đổi.
Tống Nhị lại nói: “Con đi gặp thê tử của mình đi. Mới thành thân chưa bao lâu mà nàng ấy đã phải chịu hành xác cùng con một trận rồi.”
“Con đang định đi đây!”
Túc Thanh Yên mang canh gừng do Mai cô nấu đến Hội Vân Lâu. Con phố dài vẫn sôi động như vậy. Đã gần trưa, mùi thơm của các loại đồ ăn vặt thơm nức.
Một nhóm hài tử chạy tới, vây quanh Túc Thanh Yên.
“Sao mấy ngày hôm nay tiên sinh không dạy học cho tụi con?”
“Ngày mai tiên sinh đến học đường không?”
“Tiên sinh, lần trước người bảo con chăm luyện chữ hơn, con đã luyện xong hết rồi.”
Túc Thanh Yên mỉm cười ấm áp, nói với tụi trẻ rằng gần đây chàng bận và vài ngày nữa sẽ dạy học cho chúng.
“Thanh Yên!” Hứa Nhị giơ tay về phía Túc Thanh Yên từ khoảng cách xa.
Túc Thanh Yên đi tới, cười gọi: “Hứa Nhị ca ca.”
“Ngươi vừa mới thành thân nên không nỡ xa thê tử để tới đây bày sạp hàng và viết gia thư giúp mọi người nữa à?” Hứa Nhị nháy mắt.
Túc Thanh Yên cười không nói gì.
“Ăn cơm trưa chưa?” Hứa Nhị nhìn vẻ mặt của Túc Thanh Yên liền biết chàng chưa ăn gì, Y nhanh chóng gói bánh bao, nói: “Cầm lấy đi, đừng khách sáo.”
“Hứa Nhị ca ca đừng lấy bánh bao cho ta nữa, ta không ăn đâu, lát nữa ta có việc.”
Hứa Nhị tỉnh táo lại, sáp đến gần Túc Thanh Yên, hạ thấp giọng, nói: “Đôi phu thê trẻ đang hục hặc nhau à? Ta nói ngươi nghe, sáng nay nhiều người đang bàn tán rằng hai người các ngươi mới thành thân được vài ngày mà vị kia đã tự chạy về đây, chắc chắn hai người các ngươi đang xích mích với nhau đấy…”
Nói xong, Hứa Nhị nhìn về hướng Hội Vân Lâu.
Túc Thanh Yên cúi đầu, nhìn vết máu và bùn trên bộ y phục ướt, cau mày khó hiểu. Ánh mắt chàng lướt qua Vương Thiên, chàng lờ mờ nhìn thấy những thi thể nằm trên mặt đất cách đó không xa trong tấm màn mưa.
Hình ảnh những cái đầu và những cánh tay gãy thoáng hiện lên trong đầu chàng. Cảm giác như bị búa đập mạnh vào đầu, Túc Thanh Yên đau như bị kim châm muối xát, suýt chút nữa mất thăng bằng.
“Thanh Yên ca ca!” Vương Thiên vội vàng đỡ chàng.
Đầu óc Vương Thiên xoay chuyển nhanh chóng, Y nói chậm rãi theo cách mà cha nuôi đã dạy Y hết lần này tới lần khác: “Không sao đâu, Lưu Tranh ca ca đã kịp đến để cứu chúng ta, cha nuôi cũng kịp thời dẫn người tới cứu Mai cô, họ đều về nhà rồi…. Chúng ta cũng về nhà đi….”
Lời nói của Vương Thiên vang vọng bên tai Túc Thanh Yên hết lần này tới lần khác như có ma thuật, dần dần thâm nhập vào đầu chàng rồi tạo thành một hình ảnh chân thực. Những ký ức đã mất dần dần được lấp đầy bởi ý nghĩ chủ quan một cách kỳ lạ.
Cơn đau đầu dần dần thuyên giảm, Túc Thanh Yên thở hắt ra, ngước mắt cười với Vương Thiên, nói: “Hại ngươi phải bất chấp mưa to ra ngoài tìm ta rồi.”
“Mưa như này có là gì đâu!” Vương Thiên sực nhớ ra chiếc áo tơi Mai cô đưa cho mình, vội vàng khoác lên người Túc Thanh Yên.
Có điều, Túc Thanh Yên đã sớm ướt đẫm, mưa cũng nhỏ dần nên chiếc áo tơi này không có tác dụng lắm.
“Chúng ta trở về đi.” Vương Thiên cười nói: “Tẩu tẩu cũng đang ở nhà chờ Thanh Yên ca ca đấy!”
Phù Vy rời núi Tử Vân và quay trở lại rồi ư? Túc Thanh Yên nhìn màn mưa chưa ngớt, hơi lo lắng cho sức khỏe của Phù Vy, không khỏi bước nhanh về nhà.
Nhưng khi về đến nhà, chàng lại không thấy Phù Vy đâu. Trên đường trở về, đoàn người của Phù Vy đi qua Hội Vân Lâu trước nên nàng dứt khoát ở lại Hội Vân Lâu luôn.
Mai cô ra đón, khi nhìn thấy người quay lại là Túc Thanh Yên, ánh mắt bà trở nên ảm đạm. Nhưng chỉ thoáng chốc, bà đã mỉm cười trìu mến, nói: “Xem con dầm mưa kìa, mau tắm rửa sạch sẽ và uống chút canh gừng nhé, đừng để bị cảm.”
Túc Thanh Yên gật đầu: “Con đã khiến mẫu thân phải lo lắng rồi.”
Vương Thiên gãi đầu, cười nói: “Vậy ta về trước.”
Y vừa nói không cần tiễn vừa đi ra ngoài nhưng Túc Thanh Yên vẫn tiễn Y một đoạn, sau đó nhìn Y về sân Tống Gia rồi chàng mới quay người đi về nhà.
Mai cô đã vào bếp, đang nhóm lửa.
“Mẫu thân để con làm cho.” Túc Thanh Yên đi tới.
Mai cô cũng không từ chối. Sau khi đứng dậy, bà không ra khỏi bếp mà lấy mấy củ gừng rửa sạch, định bụng nấu chút canh gừng để xua tan cảm lạnh.
“Mẫu thân, Vy Vy có mắc mưa ướt người không ạ?”
“Nàng ấy mặc y phục rất dày nhưng mưa to như vậy chắc chắn sẽ bị dầm mưa thôi. Mẫu thân thấy sắc mặt nàng ấy hơi nhợt nhạt. Vốn dĩ ta nên chăm sóc nàng ấy nhưng ta nghĩ nàng ấy về Hội Vân Lâu sẽ thoải mái và dễ chịu hơn nhà chúng ta nhiều. Lát nữa con tắm nước ấm xua cái lạnh rồi mang canh gừng mẫu thân nấu đến thăm nàng ấy nhé. Dù người hầu kẻ hạ của nàng ấy nhiều thì con cũng không thể thiếu vắng lúc nàng ấy cần được chăm sóc.” Mai cô nói.
Túc Thanh Yên gật đầu đồng ý.
Trước khi chàng quay lại, Mai cô đã đun sôi nước, lúc này nước trong nồi sắt đã sôi sùng sục.
Túc Thanh Yên đứng dậy, múc nước trong nồi sắt cho vào thùng gỗ, nói: “Mẫu thân tắm trước đi.”
Mai cô lắc đầu: “Mẫu thân không bị dính mưa nhiều, ta nấu nước này cho con đấy. Nhìn y phục trên người con còn đang nhỏ nước kìa, mau đi tắm đi.”
“Đúng rồi…” Mai cô lộ vẻ lúng túng, ngập ngừng không biết phải mở lời như thế nào.
Túc Thanh Yên ngẫm nghĩ và đoán được mẫu thân đang lo lắng điều gì. Chàng mỉm cười trấn an: “Mẫu thân yên tâm, lát nữa con sẽ đến Tống Gia trước.”
Mai cô vội vàng bước tới, lo lắng hỏi: “Chúng ta phải rời khỏi huyện Thủy Trúc à?”
Tuy những tháng ngày trốn đông núp tây đã trôi qua nhiều năm nhưng mỗi lần nghĩ lại, Mai cô vẫn thấy lòng chua xót. Sống ngày tháng suôn sẻ chưa được mấy năm, bà thực sự không muốn tiếp tục hành trình trốn chạy nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không nhất thiết phải rời đi.” Túc Thanh Yên điềm đạm nói: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ giải quyết chuyện này.”
Mai cô kinh ngạc nhìn Túc Thanh Yên, nặng nề thở dài: “Lưu Tranh lại gây họa rồi…”
Túc Thanh Yên vốn định quay người nhưng vừa nghe vậy liền dừng bước. Chàng nhìn mẫu thân chằm chằm, nghiêm túc nói: “Lưu Tranh không sai.”
Mai cô sửng sốt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nhi tử mình, nhanh chóng tỉnh táo lại. Bà không muốn nhắc đến Lưu Tranh trước mặt Thanh Yên, vội nói: “Ừ, mẫu thân không trách nó. Con mau đi tắm rửa đi.”
Lúc này, Túc Thanh Yên mới bưng nước nóng trở về phòng.
Cuối cùng cũng có thể cởi bỏ hết y phục bẩn và ướt, Túc Thanh Yên tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ y phục gọn gàng, sau đó cảm thấy cả thể chất và tinh thần đều thoải mái hơn rất nhiều. Chàng bước ra khỏi phòng thì thấy cửa phòng mẫu thân đang mở, mẫu thân đang ngủ trên giường.
Chắc mẫu thân đã mất ngủ sau khi bị bắt cóc. Túc Thanh Yên rón rén đi vào, đắp cho mẫu thân một chiếc chăn mỏng.
Nhìn quầng thâm dưới mắt mẫu thân và vẻ mặt tiều tụy của bà, Túc Thanh Yên cảm thấy đau lòng và hơi tự trách.
Chàng lặng lẽ bước ra khỏi nhà, đi tới sân Tống Gia.
Người của Tống Gia nhiều, sân cũng rộng. Lúc Túc Thanh Yên đi vào, mọi người đang bận rộn thu dọn đồ đạc trong sân.
“Lưu….” Lưu Hành vui mừng ngẩng đầu nhìn Túc Thanh Yên, khi phát hiện nhận nhầm người, Y vội đổi lời.
Thấy sự thất vọng vụt qua trong mắt Lưu Hành, Túc Thanh Yên thầm hiểu lúc này người của tiêu cục Bình An hi vọng nhìn thấy Túc Lưu Tranh hơn chàng.
“Thanh Yên đến rồi.” Tống Nhị đứng ở cửa: “Vừa hay ta có chuyện muốn nói với con.”
Túc Thanh Yên vội vàng chào hỏi: “Tống nhị thúc.”
“Thu dọn đồ đạc đi nhé, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi huyện Thủy Trúc. Tránh đầu sóng ngọn gió ở nơi khác một thời gian, quan sát tình hình rồi quyết định xem có muốn quay về không.”
“Tống nhị thúc,” Túc Thanh Yên nói: “Chuyện này không hoàn toàn hết đường xoay chuyển tình thế. Vì thế, không nhất thiết phải chạy trốn.”
Nghe vậy, những người đang thu dọn đồ đạc đều vây quanh Túc Thanh Yên. Không ai trong số họ muốn bỏ xứ.
“Nếu con nhớ không nhầm thì chẳng mấy chốc nữa, Truất Trắc Sứ [] sẽ đến Giang Nam tuần tra. Tri châu Hứa đại nhân nhậm chức chưa đầy ba năm nên đương nhiên coi trọng lần tuần tra này. Ông ta không bao giờ muốn sinh chuyện vào lúc này. Vì vậy, khả năng cao là Tri Châu đại nhân không biết chuyện của Lịch Cao Phi.”
[]: Truất Trắc Sứ: là một chức quan thời cổ đại, quan viên này sẽ điều tra tình hình quan viên ở địa phương rồi đề bạt lại với triều đình để thăng chức hoặc giáng chức.
“Nhưng…” Lưu Hành do dự nói: “Dù trước đây ông ta không biết chuyện nhưng bây giờ biết rồi lẽ nào lại không bao che cho con rể ư?”
Tống Năng Kháo vỗ trán: “Chúng ta vạch trần chuyện này trước Truất…. Truất gì gì đấy… tóm lại là trước mặt quan to hơn! Lịch Cao Phi cưỡng bức dân nữ vốn dĩ là hành vi phạm tội, Lưu Tranh ca ca hại Lịch Cao Phi là hành hiệp trượng nghĩa.”
“Nhưng... Quan lại bao che cho nhau chẳng phải chuyện quá đỗi bình thường sao? Sao biết chắc được quan lớn hơn có thể bảo vệ công lý?”
Những người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, hơi nhụt chí. Vì sao tiêu cục lại tồn tại? Còn không phải vì cuộc sống không thái bình, thói đời này hầu hết người dân đều không tin tưởng quan lão gia chỉ biết ăn trên ngồi trước hay sao?
Túc Thanh Yên lên tiếng xua tan sự im lặng: “Quan lại bao che cho nhau xuất phát từ điều có lợi ích cho bản thân, nếu Truất Trắc Sứ đại nhân đi tuần tra và moi được tội danh của đám quan lại bản xứ thì sẽ lập công trạng và thành tích. Lợi ích mà Tri Châu đại nhân có thể cho Truất Trắc Sứ đại nhân chưa chắc đã lớn hơn chính tích [] mà Truất Trắc Sứ đạt được.”
[]: Chính tích: thành tích làm việc trong khi tại chức của quan lại.
Tống Nhị nói: “Chúng ta nên làm gì, con nói đi,”
“Đầu tiên, phái người đi điều tra xem vị Truất Trắc Sứ đại nhân sắp đến tuần tra là ai, khi nào đến, có quen biết Hứa đại nhân không?”
“Thứ hai, tung tin Truất Trắc Sứ đã sớm đến Giang Nam để điều tra dân tình.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thứ ba, đi tìm hiểu xem Hứa đại nhân và nữ nhi của ông ta có biết chuyện này không.”
Hai mắt Vương Thiên sáng lên, Y cười nói: “Đúng rồi, Hồ Già chỉ là chàng rể, đâu phải nhi tử của Hứa đại nhân!”
Lưu Viễn lập tức nói: “Rất có khả năng Hồ Già giúp Lịch Cao Phi vì một nữ nhân!”
Đây rõ ràng là một tin vô cùng tốt. Nếu Hồ Già gây sự vì một nữ nhân bên ngoài và không làm tốt bổn phận của chàng rể thì nhạc phụ của hắn ta giận hắn ta còn không kịp nữa là!
Tống Nhị xoa huyệt thái dương, thầm nghĩ mấy ngày nay ông chỉ chăm chăm vào việc cứu người, rõ ràng có rất nhiều chuyện có thể làm nhưng ông lại chẳng nghĩ ra, đúng là mãng phu [] mà! Ông vội bảo đám nhi tử nuôi của mình đi điều tra.
[]: Mãng phu: đàn ông lỗ mạng không có đầu óc.
Người làm việc ở tiêu cục đương nhiên có bản lĩnh dò la tin tức rồi.
Tống Nhị thấy nhẹ nhõm đôi phần, mỉm cười nhìn Túc Thanh Yên, thầm bùi ngùi- Lưu Tranh và Thanh Yên thực sự khác nhau, nếu điểm mạnh của hai người có thể kết hợp trong một người thì tốt biết bao.
Ông lại cười khổ, ý tưởng của ông thật hoang đường! Vốn dĩ Thanh Yên và Lưu Tranh là cùng một người …
“Tống nhị thúc.” Túc Thanh Yên hạ giọng: “Mối nguy hiểm của sự việc lần này chưa rõ, chúng ta nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”
Vừa rồi có rất nhiều người, chàng không muốn mọi người chùn sĩ khí. Bây giờ chỉ có chàng và Tống Nhị, chàng mới có thể bày tỏ sự lo lắng của mình.
“Ta biết.” Tống Nhị gật đầu: “Vẫn sẽ thu dọn đồ đạc trước. Ta cũng bảo mẫu thân con chuẩn bị rồi. Có điều, ta nghe nói thân thể của phu nhân nhà con không khỏe, chưa chắc nàng ấy đã chịu được hành trình chạy trốn bôn ba. Nếu cần thiết, con xem xét rồi đưa nàng ấy chạy trước.”
Nghĩ đến Phù Vy, sắc mặt Túc Thanh Yên hơi thay đổi.
Tống Nhị lại nói: “Con đi gặp thê tử của mình đi. Mới thành thân chưa bao lâu mà nàng ấy đã phải chịu hành xác cùng con một trận rồi.”
“Con đang định đi đây!”
Túc Thanh Yên mang canh gừng do Mai cô nấu đến Hội Vân Lâu. Con phố dài vẫn sôi động như vậy. Đã gần trưa, mùi thơm của các loại đồ ăn vặt thơm nức.
Một nhóm hài tử chạy tới, vây quanh Túc Thanh Yên.
“Sao mấy ngày hôm nay tiên sinh không dạy học cho tụi con?”
“Ngày mai tiên sinh đến học đường không?”
“Tiên sinh, lần trước người bảo con chăm luyện chữ hơn, con đã luyện xong hết rồi.”
Túc Thanh Yên mỉm cười ấm áp, nói với tụi trẻ rằng gần đây chàng bận và vài ngày nữa sẽ dạy học cho chúng.
“Thanh Yên!” Hứa Nhị giơ tay về phía Túc Thanh Yên từ khoảng cách xa.
Túc Thanh Yên đi tới, cười gọi: “Hứa Nhị ca ca.”
“Ngươi vừa mới thành thân nên không nỡ xa thê tử để tới đây bày sạp hàng và viết gia thư giúp mọi người nữa à?” Hứa Nhị nháy mắt.
Túc Thanh Yên cười không nói gì.
“Ăn cơm trưa chưa?” Hứa Nhị nhìn vẻ mặt của Túc Thanh Yên liền biết chàng chưa ăn gì, Y nhanh chóng gói bánh bao, nói: “Cầm lấy đi, đừng khách sáo.”
“Hứa Nhị ca ca đừng lấy bánh bao cho ta nữa, ta không ăn đâu, lát nữa ta có việc.”
Hứa Nhị tỉnh táo lại, sáp đến gần Túc Thanh Yên, hạ thấp giọng, nói: “Đôi phu thê trẻ đang hục hặc nhau à? Ta nói ngươi nghe, sáng nay nhiều người đang bàn tán rằng hai người các ngươi mới thành thân được vài ngày mà vị kia đã tự chạy về đây, chắc chắn hai người các ngươi đang xích mích với nhau đấy…”
Nói xong, Hứa Nhị nhìn về hướng Hội Vân Lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro