Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao?
Chương 5
2024-09-25 21:34:28
“Trong cuộc đời, con người phải đưa ra rất nhiều lựa chọn, một quyết định được cân nhắc kỹ lưỡng chưa hẳn đã là quyết định đúng đắn.” Túc Thanh Yên bình tĩnh nói.
Phù Vy chậm rãi đến gần chàng, hỏi: “Túc lang có thể phân biệt rõ cái gì đúng cái gì sai không?”
“Đưa ra quyết định mà bản thân không thấy hối tiếc chính là quyết định đúng.”
Phù Vy nhìn Túc Thanh Yên, ý đồ thăm dò trong mắt nàng mỗi lúc một nhiều hơn. Lúc đầu sự thăm dò này được che giấu bởi đôi mắt lấp lánh của nàng nhưng bây giờ lại không chút che đậy.
Nàng lại hỏi: “Vậy Túc lang từng hối hận vì điều gì không?”
“Chưa từng.” Túc Thanh Yên mỉm cười ấm áp: “Đời người chỉ ngắn ngủi mấy chục năm như hạt bụi trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, thưởng thức những gì chờ đợi phía trước còn khó, hà tất gì phải hối hận vì những điều trong quá khứ.”
Phù Vy lặng lẽ nhìn chàng. Đuôi mắt ngước lên của nàng từ từ hạ xuống, nét quyến rũ nơi đáy mắt dần tan đi, thay vào đó là sự chân thành nghiêm túc.
Với thân phận là người chấp chính, kỹ năng đầu tiên chính là hiểu người và dùng người. Trước giờ Phù Vy luôn tự hào về khả năng thấu hiểu lòng người của nàng. Thậm chí, chỉ cần nhìn thoáng qua nàng đã có thể nhìn thấu lòng dạ thâm sâu của các lão thần.
Nhưng nàng lại phát hiện mình không sao hiểu được chàng thư sinh quê mùa trước mặt. Ban đầu chẳng qua chỉ là gặp sắc nổi lòng tham, nàng cứ tưởng để chàng bầu bạn cùng nàng sẽ như thêm hoa trên gấm trong chuyến đi Giang Nam này.
Nhưng, nàng lại không dò đoán được suy nghĩ của kẻ lập dị này.
Không phải tại lòng dạ chàng thâm sâu khó lường, mà vì chàng chân thành đến mức đáng nghi.
Phù Vy không thích những người và việc nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng. Nếu là trước đây, nàng sẽ dứt khoát tiêu diệt. Nhưng hiện tại không phải quá khứ, nàng không phải trưởng công chúa, người trước mặt cũng không phải quần thần trong triều hay kẻ thù.
Giọng Phù Vy dịu lại: “Muộn lắm rồi, hôm nay chàng còn muốn chép sách nữa không?”
“Ta phải sao chép xong hai trang cuối cùng trước khi rời đi.” Túc Thanh Yên cầm bút lên bằng tay trái, chấm mực rồi tiếp tục chép.
Phù Vy ở bên cạnh chàng, hơi dựa vào chiếc bàn dài, nhìn chàng chép sách.
Túc Thanh Yên chép xong một trang, vừa đưa tay lật sang trang tiếp theo, bóng bàn tay của Phù Vy đã rơi trên trang giấy.
Động tác lật trang sách của chàng khẽ khựng lại, nhìn bóng của đầu ngón tay nàng dần dần đến gần.
Phù Vy chạm vào lông mi của Túc Thanh Yên một cách chậm rãi và nhẹ nhàng, rồi lập tức rụt tay lại.
Túc Thanh Yên khẽ chớp con mắt mà nàng vừa chạm vào, hỏi: “Có gì vướng vào à?”
“Ừ, có một sợi lông vũ mỏng.”
Nó quét qua lòng người và khiến họ ngứa ngáy.
Túc Thanh Yên khó hiểu ngước mắt lên.
“Để thiếp giúp chàng.” Phù Vy cúi người nhẹ nhàng thổi bay sợi lông vũ vô hình.
Khoảng cách thu hẹp đột ngột khiến Túc Thanh Yên không kịp trở tay, chàng chợt ngửi thấy mùi thơm của Phù Vy.
Chàng gần như nín thở theo bản năng và vô thức siết chặt bàn tay đang cầm bút lông.
Gió ngoài cửa sổ đột nhiên ùa vào mạnh, làm gãy thanh gỗ đỡ cửa sổ, khung cửa sổ đóng sầm một tiếng.
Phù Vy giật thót, quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh.
Cơn gió cuối cùng trước khi cửa sổ đóng lại thổi mạnh làm tung bay tóc nàng, mái tóc đen lướt qua má Túc Thanh Yên.
Cảm giác mượt mà và mát lạnh khiến Túc Thanh Yên nhắm mắt lại một lúc, khi chàng mở mắt ra, gió đã yên, mọi thứ cũng tĩnh lặng.
Cứ như thể tóc nàng chưa bao giờ hôn lên má chàng vậy.
Hàng mi dài của chàng khẽ rung.
Còn Phù Vy đã đứng dậy đi ra cửa kêu người vào kiểm tra cửa sổ.
Hoa Ảnh nhanh chóng vào kiểm tra rồi báo cáo rằng khung cửa đã lâu nên gãy. “Chủ tử, có cần mở cửa sổ nữa không ạ?” Hoa Ảnh hỏi.
Trời đã khuya nên Phù Vy nói không cần mở cửa sổ nữa.
Sau khi Hoa Ảnh lui ra ngoài, Phù Vy quay đầu nhìn Túc Thanh Yên, lúc Hoa Ảnh bước vào phòng, chàng lại bắt đầu chép sách.
Phù Vy không làm phiền chàng nữa mà nhìn chàng chép xong trang cuối cùng.
Túc Thanh Yên buông bút, đứng dậy nói: “Sắp đến giờ Tý [] rồi, ta về nhà đây.”
[]: giờ Tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng.)
Khi nói chuyện, chàng luôn nhìn người đối diện không chớp mắt để thể hiện sự tôn trọng. Nhưng dường như chàng không hay biết rằng đôi mắt đẹp của chàng sẽ khiến lòng người xao xuyến.
“Hội Vân Lâu còn rất nhiều phòng trống, không cần phải vất vả về nhà trong đêm.”
Trời đất chứng giám, Phù Vy tuyệt đối không có ý gì khác, nàng nói thật lòng vì không muốn chàng tự hành xác. Cơn gió xấu vừa rồi có thể sẽ sớm chuyển thành mưa lớn.
Trời đất chứng giám, Túc Thanh Yên tuyệt đối không hiểu lầm suy nghĩ của Phù Vy. Chàng thành thật nói: “Không giấu gì nàng, hồi nhỏ ta thường xuyên bị ngất xỉu nên mẫu thân rất lo lắng. Nếu buổi tối ta không về nhà, chỉ e mẫu thân lại tưởng rằng ta ngất xỉu giữa đường vì phát bệnh cũ và ra ngoài tìm ta.”
Phù Vy ‘ồ’ một tiếng và không giữ chân chàng nữa.
Nói xong, hai người đứng nhìn nhau mà không nói lời nào.
Bầu không khí hơi cứng ngắc như thể thời gian đã ngừng trôi.
Túc Thanh Yên cảm thấy chàng nên tạm biệt rồi rời đi nhưng lại cảm thấy chàng đã quên cái gì đó, nhất thời không nhớ ra được.
Phù Vy lên tiếng trước: “Không cần bà mối.”
Túc Thanh Yên sực nhớ ra đây chính là điều chàng quên.
Chàng hỏi: “Nàng muốn ấn định ngày cưới khi nào?”
“Ngày 22 tháng 6.” Phù Vy đáp vu vơ.
“Được.” Túc Thanh Yên gật đầu.
Cả hai người lại trầm mặc.
Đôi nam nữ sắp thành thân đang bàn bạc chuyện chung thân đại sự bằng thái độ giải quyết việc công! Đã vậy, họ mới chỉ gặp mặt nhau vài lần.
“Vậy cô nương nghỉ ngơi sớm đi.”
Phù Vy ngẫm nghĩ một lát rồi bắt chước đoạn văn trong truyện: “Túc lang, đi đường cẩn thận.”
Phù Vy chỉ đưa Túc Thanh Yên đến cầu thang và dừng lại nhìn chàng rời đi cho đến khi bóng dáng chàng biến mất khỏi tầm mắt.
Phù Vy quay người bước trở lại, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Ngày 22 tháng 6 là ngày gì nhỉ? Ban đầu đó chính là ngày cưới của nàng và Vệ tiểu tướng quân. Khi Túc Thanh Yên hỏi về ngày tổ chức hỉ sự, nàng chỉ đáp vu vơ ngày này, lúc ấy nàng cũng thoáng thấy ngày 22 tháng 6 có gì đó quen quen nhưng không nhớ ra cụ thể.
Phù Vy chần chừ một chốc, sau đó nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, giơ tay đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống.
“Túc lang!”
Con đường dài gần nửa đêm hoàn toàn tĩnh lặng, ánh trăng mỏng manh chiếu lên con đường đá và thân hình cao lớn tuấn tú của Túc Thanh Yên.
Chàng ngoảnh đầu lại ngước nhìn nàng.
Phù Vy đặt khung cửa sổ xuống, xách váy và chạy xuống cầu thang.
Túc Thanh Yên bối rối bước quay trở lại. Khi chàng đến trước cửa lớn của Hội Vân Lâu cũng là lúc Phù Vy mở cửa ra.
Phù Vy mới chạy vài bước đã thở hổn hển. Nàng đứng trên bậc thềm hít một hơi rồi nói: “Chúng ta đổi ngày cưới sang ngày khác nhé.”
“Được.” Túc Thanh Yên đồng ý mà không hỏi lý do, sau đó chàng quay mặt đi nói: “Mặc y phục chỉnh tề.”
Phù Vy cúi nhìn mới nhận ra khi nàng chạy xuống, áo khoác của nàng đã trượt xuống một chút, vai trái gần như lộ ra ngoài.
Nàng cong môi: “Nhưng thiếp không lạnh.”
Túc Thanh Yên nhíu mày, không ý kiến gì nữa mà hỏi: “Nàng muốn đổi sang ngày nào?”
“Ngày mai.”
Túc Thanh Yên hơi sửng sốt.
Phù Vy nhướng mắt, khẽ cười nói: "Suýt chút nữa thiếp quên mất ngày lẻ Túc lang phải đến học đường, chàng chỉ nguyện ý dành ngày chẵn cho thiếp.”
Túc Thanh Yên mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
“Vậy ngày kia chúng ta tổ chức nhé.” Phù Vy nói.
“...Có phải quá nhanh không?” Túc Thanh Yên vẫn cúi đầu.
“Đời người chỉ ngắn ngủi mấy chục năm như hạt bụi trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, thưởng trọn những gì chờ đợi phía trước còn khó, hà tất gì phải phí hoài thời gian?” Phù Vy đáp.
Túc Thanh Yên cười bất đắc dĩ rồi gật đầu đồng ý.
Chàng nói trời sắp mưa nên kêu Phù Vy quay về phòng.
Cho đến khi quay người rời đi, chàng vẫn không ngước mắt nhìn Phù Vy - không nhìn vào đôi vai trần của nàng.
Phù Vy quay người bước vào trong Hội Vân Lâu. Trám Bích khoác chiếc áo khoác lên người nàng.
Phù Vy vịn cầu thang lên lầu, đi được nửa đường nàng dừng bước và hỏi: “Có phải chàng ấy hơi kỳ lạ không?”
Trám Bích ngẫm nghĩ, Linh Chiểu nói trước: “Đúng là hơi lạ, chàng ấy không hề mừng phát khóc!”
Phù Vy quay lại nhìn Linh Chiểu, nói: “Ý ta là, chàng đồng ý hôn sự nhanh như vậy, lẽ nào không kỳ lạ sao?”
Linh Chiểu mở to mắt: “Dù chàng ấy không biết thân phận của chủ tử nhưng chủ tử đã xinh đẹp như tiên trên trời còn giàu nứt đố đổ vách thì chàng ấy cưới được chủ tử về nhà đã quá hời rồi! Chàng ấy lề mề vòng vo thì há chẳng phải được hời còn làm ra vẻ hay sao?”
Phù Vy nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm túc của Linh Chiểu một lúc lâu, biết rằng Linh Chiểu không hiểu ý nàng.
Nhưng kỳ lạ thì đã sao chứ?
Túc Thanh Yên kỳ lạ hay có tâm tư nào khác cũng chẳng quan trọng. Nàng đâu thiết tha tấm chân tình của chàng, nàng chỉ muốn thân thể của chàng thôi.
“Lần sau chàng tới hãy chuẩn bị trà nhé.” Phù Vy nói rồi ngáp một cái và quay về phòng.
“Rõ.” Trám Bích nhanh chóng đáp lại.
Phù Vy chỉ uống nước ấm, nên Hội Vân Lâu chỉ có nước ấm. Trám Bích cũng chỉ phục vụ Túc Thanh Yên bằng nước ấm.
Quả nhiên, khi Túc Thanh Yên về đến nhà thì Mai cô đang định ra ngoài tìm chàng.
Nhìn thấy chàng trở về, Mai cô thở phào nhẹ nhõm. Bà cũng không hỏi tại sao chàng về muộn mà chỉ dặn chàng nhanh chóng nghỉ ngơi.
“Mẫu thân.” Túc Thanh Yên nghiêm túc nói: “Ngày mốt con muốn thành thân.”
Mai cô sửng sốt, phản ứng hồi lâu mới hỏi: “Con nói cái gì?”
Bà hiểu rõ Túc Thanh Yên, biết chàng không bao giờ nói đùa. Sắc mặt Mai cô thay đổi, vội vàng nói: “Con không thể lấy vợ!”
Túc Thanh Yên đã sớm đoán được phản ứng của mẫu thân chàng. Chàng vốn chẳng tin vào tử vi bát tự, nhưng nó liên quan đến sự an toàn của mẫu thân chàng, mẫu thân đã yêu cầu chàng không được gặp đệ đệ hoặc thành thân.
“Mẫu thân.” Túc Thanh Yên trịnh trọng nói: “Con vì đạo hiếu mà giữ lời hứa với mẫu thân rằng kiếp này không gặp Lưu Tranh. Nhưng con không thể hứa chuyện không lấy vợ và không thể ruồng bỏ trách nhiệm.”
“Ruồng bỏ trách nhiệm?” Mai cô nhanh chóng hỏi: “Con hủy hoại sự trong trắng của cô nương nhà người ta nên phải chịu trách nhiệm à?”
Túc Thanh Yên hơi giật mình, chàng muốn phản bác nhưng đôi chân trần cùng với đôi vai ngọc trắng như tuyết của Phù Vy lại hiện ra trước mắt chàng, ngay cả bóng của nàng trên tường cũng xuất hiện trước mặt chàng vào lúc này.
Nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của Nhi tử, Mai cô cảm thấy ớn lạnh trong lòng, chậm rãi ngồi xuống và hỏi: “Đó là cô nương như thế nào?”
Túc Thanh Yên nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Một người cô độc và đáng thương.”
Mai cô không hiểu.
Nhưng đây không phải lần đầu tiên bà không hiểu được lời nói của Túc Thanh Yên. Bà cũng chẳng có tâm trạng đi sâu tìm hiểu ý nghĩa trong lời nói của chàng, lúc này đầu óc bà rất hỗn loạn, trong đầu tràn ngập suy nghĩ sau này phải làm gì?
Sáng sớm hôm sau, Mai cô còn chưa dậy thì đã nghe thấy tiếng chân Túc Thanh Yên đi ra ngoài.
Túc Thanh Yên đóng cửa sân lại, xoay người đi được mấy bước thì bị người chặn lại.
“Thanh Yên!” Hồ Thiết Trụ vẫy tay với chàng.
Tuy hai gia đình không ở gần nhau nhưng cũng chẳng quá xa, có thể miễn cưỡng xem như láng giềng gần.
Túc Thanh Yên đi về phía hắn ta, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hồ Thiết Trụ cầm trong tay một củ khoai lang cắn dở, miệng hắn ta còn đang nhai nên nói không rõ ràng: “Nữ nhân kia thế nào rồi?”
“Ai cơ?”
“Nữ nhân ở Hội Vân Lâu ấy!” Hồ Thiết Trụ lại cắn một miếng khoai lang nướng, nói tiếp: “Bọn họ đều nói nữ nhân kia là thê thiếp của một đại lão gia nào đó ở Kinh thành nhưng bị chơi chán rồi ruồng bỏ nên mới ôm tiền của chạy đến chỗ của chúng ta.”
Túc Thanh Yên nghiêm túc nói: “Nàng ấy không như vậy.”
Vừa nói xong, Túc Thanh Yên lại cau mày. Rốt cuộc thì chàng không biết trước đây Phù Vy có từng làm thê thiếp cho người khác hay không. Nếu đã là chuyện không chắc chắn thì chàng không nên nói bừa!
Hồ Thiết Trụ đến gần Túc Thanh Yên, đặt tay lên vai chàng, cười nói: “Ở huyện Thủy Trúc này chỉ có ngươi là người duy nhất tiếp xúc nhiều với nàng ấy, người có học như ngươi có thể nói chuyện hay. Làm mối giúp ta nhé? Ta chẳng bận tâm chuyện quá khứ của nàng ấy đâu.”
“Không thể!” Túc Thanh Yên nói.
“Tại sao không thể?”
“Bởi vì nàng ấy sắp làm thê tử của ta.” Túc Thanh Yên gỡ tay Hồ Thiết Trụ ra khỏi vai chàng.
“Thất lễ rồi.” Túc Thanh Yên xoay người rời đi, để lại Hồ Thiết Trụ sững sờ tại chỗ.
Một lúc lâu sau, Hồ Thiết Trụ chửi thề một câu: “Giỏi vờ vịt thật đấy! Tin ngươi cái quỷ gì! Tên thư sinh thối nát suốt ngày ôm mộng xuân thu!”
Sở dĩ hôm nay Túc Thanh Yên ra ngoài sớm là bởi vì trước khi đến học đường, chàng đã ghé qua nhà bà mối họ Tôn.
Bà mối Tôn hơi ngạc nhiên khi thấy Túc Thanh Yên.
Làm bà mối, bà đương nhiên nắm rõ tình hình hôn sự của nam nữ huyện Thủy Trúc. Từ cổ chí kim, nam nhân luôn mời bà mối đến nhà nữ nhân. Nhưng chỉ riêng Túc Thanh Yên là ngoại lệ.
Bà mối Tôn nhớ hồi đó, không chỉ các cô nương ở huyện Thủy Trúc mà cả gia đình các cô nương ở quận khác cũng nhờ bà mối khác đến hỏi Túc Thanh Yên. Bà mối Tôn là một trong số đó.
“Ôi, khách hiếm nha!”
Túc Thanh Yên cúi đầu, nghiêm túc nói: “Mới sớm ra đã làm phiền Tôn thẩm rồi, ta muốn nhờ Tôn Thẩm làm mối giúp.”
Đôi mắt của bà mối Tôn đột nhiên sáng lên.
Bà mối Tôn há hốc miệng...
Chỉ vỏn vẹn nửa ngày, mọi người trong huyện Thủy Trúc đều biết cô nương ở Hội Vân Lâu sắp gả cho Túc Thanh Yên, ngày cưới là ngày mai!
Túc Thanh Yên tập trung dạy học buổi sáng rồi giao bài học buổi chiều cho Ngô phu tử.
Nhìn bầu trời u ám, Túc Thanh Yên không kịp dùng bữa trưa mà vội vàng chạy vào thành sau khi rời học đường.
Đến chạng vạng, bầu trời còn chưa tối hẳn, mây đen kéo dài suốt ngày đột nhiên tan đi, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Khi Túc Thanh Yên đi qua con đường dài hướng về phía Hội Vân Lâu, đám người rỉ tai bàn tán nửa ngày trời chỉ hận không thể dán mắt vào người chàng để tìm ra sự thật.
Phù Vy mới tỉnh dậy không lâu, uể oải tựa người vào gối và lật giở cuốn truyện một cách buồn chán. Khi biết Túc Thanh Yên ở đây, nàng hơi kinh ngạc, chẳng ngờ tên ngốc này lại chủ động tới tìm nàng.
“Còn dẫn theo bà mối nữa đấy ạ!” Trám Bích nói.
Linh Chiểu nói thêm: "Còn có chim nhạn!"
Phù Vy đứng dậy đi xuống lầu, khi nhìn thấy một đôi chim nhạn được bà mối mang theo, ánh mắt nàng thoáng thay đổi.
Sau giây phút muộn màng nàng mới nhận ra rằng tên ngốc này đến đây để tặng sính lễ.
“Hôm qua ta quên hỏi nàng đã có váy cưới chưa, nếu không có thì vừa hay ta mang đến cho nàng rồi đây.” Đôi mắt của Túc Thanh Yên sáng như sao trăng: “Ta không có thời gian đi nhờ người đo đạc nên đã mua ba bộ váy cưới kích cỡ khác nhau, nàng có thể thử mặc, chắc sẽ có bộ vừa người nàng đấy.”
Phù Vy chậm rãi đến gần chàng, hỏi: “Túc lang có thể phân biệt rõ cái gì đúng cái gì sai không?”
“Đưa ra quyết định mà bản thân không thấy hối tiếc chính là quyết định đúng.”
Phù Vy nhìn Túc Thanh Yên, ý đồ thăm dò trong mắt nàng mỗi lúc một nhiều hơn. Lúc đầu sự thăm dò này được che giấu bởi đôi mắt lấp lánh của nàng nhưng bây giờ lại không chút che đậy.
Nàng lại hỏi: “Vậy Túc lang từng hối hận vì điều gì không?”
“Chưa từng.” Túc Thanh Yên mỉm cười ấm áp: “Đời người chỉ ngắn ngủi mấy chục năm như hạt bụi trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, thưởng thức những gì chờ đợi phía trước còn khó, hà tất gì phải hối hận vì những điều trong quá khứ.”
Phù Vy lặng lẽ nhìn chàng. Đuôi mắt ngước lên của nàng từ từ hạ xuống, nét quyến rũ nơi đáy mắt dần tan đi, thay vào đó là sự chân thành nghiêm túc.
Với thân phận là người chấp chính, kỹ năng đầu tiên chính là hiểu người và dùng người. Trước giờ Phù Vy luôn tự hào về khả năng thấu hiểu lòng người của nàng. Thậm chí, chỉ cần nhìn thoáng qua nàng đã có thể nhìn thấu lòng dạ thâm sâu của các lão thần.
Nhưng nàng lại phát hiện mình không sao hiểu được chàng thư sinh quê mùa trước mặt. Ban đầu chẳng qua chỉ là gặp sắc nổi lòng tham, nàng cứ tưởng để chàng bầu bạn cùng nàng sẽ như thêm hoa trên gấm trong chuyến đi Giang Nam này.
Nhưng, nàng lại không dò đoán được suy nghĩ của kẻ lập dị này.
Không phải tại lòng dạ chàng thâm sâu khó lường, mà vì chàng chân thành đến mức đáng nghi.
Phù Vy không thích những người và việc nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng. Nếu là trước đây, nàng sẽ dứt khoát tiêu diệt. Nhưng hiện tại không phải quá khứ, nàng không phải trưởng công chúa, người trước mặt cũng không phải quần thần trong triều hay kẻ thù.
Giọng Phù Vy dịu lại: “Muộn lắm rồi, hôm nay chàng còn muốn chép sách nữa không?”
“Ta phải sao chép xong hai trang cuối cùng trước khi rời đi.” Túc Thanh Yên cầm bút lên bằng tay trái, chấm mực rồi tiếp tục chép.
Phù Vy ở bên cạnh chàng, hơi dựa vào chiếc bàn dài, nhìn chàng chép sách.
Túc Thanh Yên chép xong một trang, vừa đưa tay lật sang trang tiếp theo, bóng bàn tay của Phù Vy đã rơi trên trang giấy.
Động tác lật trang sách của chàng khẽ khựng lại, nhìn bóng của đầu ngón tay nàng dần dần đến gần.
Phù Vy chạm vào lông mi của Túc Thanh Yên một cách chậm rãi và nhẹ nhàng, rồi lập tức rụt tay lại.
Túc Thanh Yên khẽ chớp con mắt mà nàng vừa chạm vào, hỏi: “Có gì vướng vào à?”
“Ừ, có một sợi lông vũ mỏng.”
Nó quét qua lòng người và khiến họ ngứa ngáy.
Túc Thanh Yên khó hiểu ngước mắt lên.
“Để thiếp giúp chàng.” Phù Vy cúi người nhẹ nhàng thổi bay sợi lông vũ vô hình.
Khoảng cách thu hẹp đột ngột khiến Túc Thanh Yên không kịp trở tay, chàng chợt ngửi thấy mùi thơm của Phù Vy.
Chàng gần như nín thở theo bản năng và vô thức siết chặt bàn tay đang cầm bút lông.
Gió ngoài cửa sổ đột nhiên ùa vào mạnh, làm gãy thanh gỗ đỡ cửa sổ, khung cửa sổ đóng sầm một tiếng.
Phù Vy giật thót, quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh.
Cơn gió cuối cùng trước khi cửa sổ đóng lại thổi mạnh làm tung bay tóc nàng, mái tóc đen lướt qua má Túc Thanh Yên.
Cảm giác mượt mà và mát lạnh khiến Túc Thanh Yên nhắm mắt lại một lúc, khi chàng mở mắt ra, gió đã yên, mọi thứ cũng tĩnh lặng.
Cứ như thể tóc nàng chưa bao giờ hôn lên má chàng vậy.
Hàng mi dài của chàng khẽ rung.
Còn Phù Vy đã đứng dậy đi ra cửa kêu người vào kiểm tra cửa sổ.
Hoa Ảnh nhanh chóng vào kiểm tra rồi báo cáo rằng khung cửa đã lâu nên gãy. “Chủ tử, có cần mở cửa sổ nữa không ạ?” Hoa Ảnh hỏi.
Trời đã khuya nên Phù Vy nói không cần mở cửa sổ nữa.
Sau khi Hoa Ảnh lui ra ngoài, Phù Vy quay đầu nhìn Túc Thanh Yên, lúc Hoa Ảnh bước vào phòng, chàng lại bắt đầu chép sách.
Phù Vy không làm phiền chàng nữa mà nhìn chàng chép xong trang cuối cùng.
Túc Thanh Yên buông bút, đứng dậy nói: “Sắp đến giờ Tý [] rồi, ta về nhà đây.”
[]: giờ Tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng.)
Khi nói chuyện, chàng luôn nhìn người đối diện không chớp mắt để thể hiện sự tôn trọng. Nhưng dường như chàng không hay biết rằng đôi mắt đẹp của chàng sẽ khiến lòng người xao xuyến.
“Hội Vân Lâu còn rất nhiều phòng trống, không cần phải vất vả về nhà trong đêm.”
Trời đất chứng giám, Phù Vy tuyệt đối không có ý gì khác, nàng nói thật lòng vì không muốn chàng tự hành xác. Cơn gió xấu vừa rồi có thể sẽ sớm chuyển thành mưa lớn.
Trời đất chứng giám, Túc Thanh Yên tuyệt đối không hiểu lầm suy nghĩ của Phù Vy. Chàng thành thật nói: “Không giấu gì nàng, hồi nhỏ ta thường xuyên bị ngất xỉu nên mẫu thân rất lo lắng. Nếu buổi tối ta không về nhà, chỉ e mẫu thân lại tưởng rằng ta ngất xỉu giữa đường vì phát bệnh cũ và ra ngoài tìm ta.”
Phù Vy ‘ồ’ một tiếng và không giữ chân chàng nữa.
Nói xong, hai người đứng nhìn nhau mà không nói lời nào.
Bầu không khí hơi cứng ngắc như thể thời gian đã ngừng trôi.
Túc Thanh Yên cảm thấy chàng nên tạm biệt rồi rời đi nhưng lại cảm thấy chàng đã quên cái gì đó, nhất thời không nhớ ra được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phù Vy lên tiếng trước: “Không cần bà mối.”
Túc Thanh Yên sực nhớ ra đây chính là điều chàng quên.
Chàng hỏi: “Nàng muốn ấn định ngày cưới khi nào?”
“Ngày 22 tháng 6.” Phù Vy đáp vu vơ.
“Được.” Túc Thanh Yên gật đầu.
Cả hai người lại trầm mặc.
Đôi nam nữ sắp thành thân đang bàn bạc chuyện chung thân đại sự bằng thái độ giải quyết việc công! Đã vậy, họ mới chỉ gặp mặt nhau vài lần.
“Vậy cô nương nghỉ ngơi sớm đi.”
Phù Vy ngẫm nghĩ một lát rồi bắt chước đoạn văn trong truyện: “Túc lang, đi đường cẩn thận.”
Phù Vy chỉ đưa Túc Thanh Yên đến cầu thang và dừng lại nhìn chàng rời đi cho đến khi bóng dáng chàng biến mất khỏi tầm mắt.
Phù Vy quay người bước trở lại, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Ngày 22 tháng 6 là ngày gì nhỉ? Ban đầu đó chính là ngày cưới của nàng và Vệ tiểu tướng quân. Khi Túc Thanh Yên hỏi về ngày tổ chức hỉ sự, nàng chỉ đáp vu vơ ngày này, lúc ấy nàng cũng thoáng thấy ngày 22 tháng 6 có gì đó quen quen nhưng không nhớ ra cụ thể.
Phù Vy chần chừ một chốc, sau đó nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, giơ tay đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống.
“Túc lang!”
Con đường dài gần nửa đêm hoàn toàn tĩnh lặng, ánh trăng mỏng manh chiếu lên con đường đá và thân hình cao lớn tuấn tú của Túc Thanh Yên.
Chàng ngoảnh đầu lại ngước nhìn nàng.
Phù Vy đặt khung cửa sổ xuống, xách váy và chạy xuống cầu thang.
Túc Thanh Yên bối rối bước quay trở lại. Khi chàng đến trước cửa lớn của Hội Vân Lâu cũng là lúc Phù Vy mở cửa ra.
Phù Vy mới chạy vài bước đã thở hổn hển. Nàng đứng trên bậc thềm hít một hơi rồi nói: “Chúng ta đổi ngày cưới sang ngày khác nhé.”
“Được.” Túc Thanh Yên đồng ý mà không hỏi lý do, sau đó chàng quay mặt đi nói: “Mặc y phục chỉnh tề.”
Phù Vy cúi nhìn mới nhận ra khi nàng chạy xuống, áo khoác của nàng đã trượt xuống một chút, vai trái gần như lộ ra ngoài.
Nàng cong môi: “Nhưng thiếp không lạnh.”
Túc Thanh Yên nhíu mày, không ý kiến gì nữa mà hỏi: “Nàng muốn đổi sang ngày nào?”
“Ngày mai.”
Túc Thanh Yên hơi sửng sốt.
Phù Vy nhướng mắt, khẽ cười nói: "Suýt chút nữa thiếp quên mất ngày lẻ Túc lang phải đến học đường, chàng chỉ nguyện ý dành ngày chẵn cho thiếp.”
Túc Thanh Yên mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
“Vậy ngày kia chúng ta tổ chức nhé.” Phù Vy nói.
“...Có phải quá nhanh không?” Túc Thanh Yên vẫn cúi đầu.
“Đời người chỉ ngắn ngủi mấy chục năm như hạt bụi trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, thưởng trọn những gì chờ đợi phía trước còn khó, hà tất gì phải phí hoài thời gian?” Phù Vy đáp.
Túc Thanh Yên cười bất đắc dĩ rồi gật đầu đồng ý.
Chàng nói trời sắp mưa nên kêu Phù Vy quay về phòng.
Cho đến khi quay người rời đi, chàng vẫn không ngước mắt nhìn Phù Vy - không nhìn vào đôi vai trần của nàng.
Phù Vy quay người bước vào trong Hội Vân Lâu. Trám Bích khoác chiếc áo khoác lên người nàng.
Phù Vy vịn cầu thang lên lầu, đi được nửa đường nàng dừng bước và hỏi: “Có phải chàng ấy hơi kỳ lạ không?”
Trám Bích ngẫm nghĩ, Linh Chiểu nói trước: “Đúng là hơi lạ, chàng ấy không hề mừng phát khóc!”
Phù Vy quay lại nhìn Linh Chiểu, nói: “Ý ta là, chàng đồng ý hôn sự nhanh như vậy, lẽ nào không kỳ lạ sao?”
Linh Chiểu mở to mắt: “Dù chàng ấy không biết thân phận của chủ tử nhưng chủ tử đã xinh đẹp như tiên trên trời còn giàu nứt đố đổ vách thì chàng ấy cưới được chủ tử về nhà đã quá hời rồi! Chàng ấy lề mề vòng vo thì há chẳng phải được hời còn làm ra vẻ hay sao?”
Phù Vy nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm túc của Linh Chiểu một lúc lâu, biết rằng Linh Chiểu không hiểu ý nàng.
Nhưng kỳ lạ thì đã sao chứ?
Túc Thanh Yên kỳ lạ hay có tâm tư nào khác cũng chẳng quan trọng. Nàng đâu thiết tha tấm chân tình của chàng, nàng chỉ muốn thân thể của chàng thôi.
“Lần sau chàng tới hãy chuẩn bị trà nhé.” Phù Vy nói rồi ngáp một cái và quay về phòng.
“Rõ.” Trám Bích nhanh chóng đáp lại.
Phù Vy chỉ uống nước ấm, nên Hội Vân Lâu chỉ có nước ấm. Trám Bích cũng chỉ phục vụ Túc Thanh Yên bằng nước ấm.
Quả nhiên, khi Túc Thanh Yên về đến nhà thì Mai cô đang định ra ngoài tìm chàng.
Nhìn thấy chàng trở về, Mai cô thở phào nhẹ nhõm. Bà cũng không hỏi tại sao chàng về muộn mà chỉ dặn chàng nhanh chóng nghỉ ngơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẫu thân.” Túc Thanh Yên nghiêm túc nói: “Ngày mốt con muốn thành thân.”
Mai cô sửng sốt, phản ứng hồi lâu mới hỏi: “Con nói cái gì?”
Bà hiểu rõ Túc Thanh Yên, biết chàng không bao giờ nói đùa. Sắc mặt Mai cô thay đổi, vội vàng nói: “Con không thể lấy vợ!”
Túc Thanh Yên đã sớm đoán được phản ứng của mẫu thân chàng. Chàng vốn chẳng tin vào tử vi bát tự, nhưng nó liên quan đến sự an toàn của mẫu thân chàng, mẫu thân đã yêu cầu chàng không được gặp đệ đệ hoặc thành thân.
“Mẫu thân.” Túc Thanh Yên trịnh trọng nói: “Con vì đạo hiếu mà giữ lời hứa với mẫu thân rằng kiếp này không gặp Lưu Tranh. Nhưng con không thể hứa chuyện không lấy vợ và không thể ruồng bỏ trách nhiệm.”
“Ruồng bỏ trách nhiệm?” Mai cô nhanh chóng hỏi: “Con hủy hoại sự trong trắng của cô nương nhà người ta nên phải chịu trách nhiệm à?”
Túc Thanh Yên hơi giật mình, chàng muốn phản bác nhưng đôi chân trần cùng với đôi vai ngọc trắng như tuyết của Phù Vy lại hiện ra trước mắt chàng, ngay cả bóng của nàng trên tường cũng xuất hiện trước mặt chàng vào lúc này.
Nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của Nhi tử, Mai cô cảm thấy ớn lạnh trong lòng, chậm rãi ngồi xuống và hỏi: “Đó là cô nương như thế nào?”
Túc Thanh Yên nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Một người cô độc và đáng thương.”
Mai cô không hiểu.
Nhưng đây không phải lần đầu tiên bà không hiểu được lời nói của Túc Thanh Yên. Bà cũng chẳng có tâm trạng đi sâu tìm hiểu ý nghĩa trong lời nói của chàng, lúc này đầu óc bà rất hỗn loạn, trong đầu tràn ngập suy nghĩ sau này phải làm gì?
Sáng sớm hôm sau, Mai cô còn chưa dậy thì đã nghe thấy tiếng chân Túc Thanh Yên đi ra ngoài.
Túc Thanh Yên đóng cửa sân lại, xoay người đi được mấy bước thì bị người chặn lại.
“Thanh Yên!” Hồ Thiết Trụ vẫy tay với chàng.
Tuy hai gia đình không ở gần nhau nhưng cũng chẳng quá xa, có thể miễn cưỡng xem như láng giềng gần.
Túc Thanh Yên đi về phía hắn ta, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hồ Thiết Trụ cầm trong tay một củ khoai lang cắn dở, miệng hắn ta còn đang nhai nên nói không rõ ràng: “Nữ nhân kia thế nào rồi?”
“Ai cơ?”
“Nữ nhân ở Hội Vân Lâu ấy!” Hồ Thiết Trụ lại cắn một miếng khoai lang nướng, nói tiếp: “Bọn họ đều nói nữ nhân kia là thê thiếp của một đại lão gia nào đó ở Kinh thành nhưng bị chơi chán rồi ruồng bỏ nên mới ôm tiền của chạy đến chỗ của chúng ta.”
Túc Thanh Yên nghiêm túc nói: “Nàng ấy không như vậy.”
Vừa nói xong, Túc Thanh Yên lại cau mày. Rốt cuộc thì chàng không biết trước đây Phù Vy có từng làm thê thiếp cho người khác hay không. Nếu đã là chuyện không chắc chắn thì chàng không nên nói bừa!
Hồ Thiết Trụ đến gần Túc Thanh Yên, đặt tay lên vai chàng, cười nói: “Ở huyện Thủy Trúc này chỉ có ngươi là người duy nhất tiếp xúc nhiều với nàng ấy, người có học như ngươi có thể nói chuyện hay. Làm mối giúp ta nhé? Ta chẳng bận tâm chuyện quá khứ của nàng ấy đâu.”
“Không thể!” Túc Thanh Yên nói.
“Tại sao không thể?”
“Bởi vì nàng ấy sắp làm thê tử của ta.” Túc Thanh Yên gỡ tay Hồ Thiết Trụ ra khỏi vai chàng.
“Thất lễ rồi.” Túc Thanh Yên xoay người rời đi, để lại Hồ Thiết Trụ sững sờ tại chỗ.
Một lúc lâu sau, Hồ Thiết Trụ chửi thề một câu: “Giỏi vờ vịt thật đấy! Tin ngươi cái quỷ gì! Tên thư sinh thối nát suốt ngày ôm mộng xuân thu!”
Sở dĩ hôm nay Túc Thanh Yên ra ngoài sớm là bởi vì trước khi đến học đường, chàng đã ghé qua nhà bà mối họ Tôn.
Bà mối Tôn hơi ngạc nhiên khi thấy Túc Thanh Yên.
Làm bà mối, bà đương nhiên nắm rõ tình hình hôn sự của nam nữ huyện Thủy Trúc. Từ cổ chí kim, nam nhân luôn mời bà mối đến nhà nữ nhân. Nhưng chỉ riêng Túc Thanh Yên là ngoại lệ.
Bà mối Tôn nhớ hồi đó, không chỉ các cô nương ở huyện Thủy Trúc mà cả gia đình các cô nương ở quận khác cũng nhờ bà mối khác đến hỏi Túc Thanh Yên. Bà mối Tôn là một trong số đó.
“Ôi, khách hiếm nha!”
Túc Thanh Yên cúi đầu, nghiêm túc nói: “Mới sớm ra đã làm phiền Tôn thẩm rồi, ta muốn nhờ Tôn Thẩm làm mối giúp.”
Đôi mắt của bà mối Tôn đột nhiên sáng lên.
Bà mối Tôn há hốc miệng...
Chỉ vỏn vẹn nửa ngày, mọi người trong huyện Thủy Trúc đều biết cô nương ở Hội Vân Lâu sắp gả cho Túc Thanh Yên, ngày cưới là ngày mai!
Túc Thanh Yên tập trung dạy học buổi sáng rồi giao bài học buổi chiều cho Ngô phu tử.
Nhìn bầu trời u ám, Túc Thanh Yên không kịp dùng bữa trưa mà vội vàng chạy vào thành sau khi rời học đường.
Đến chạng vạng, bầu trời còn chưa tối hẳn, mây đen kéo dài suốt ngày đột nhiên tan đi, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Khi Túc Thanh Yên đi qua con đường dài hướng về phía Hội Vân Lâu, đám người rỉ tai bàn tán nửa ngày trời chỉ hận không thể dán mắt vào người chàng để tìm ra sự thật.
Phù Vy mới tỉnh dậy không lâu, uể oải tựa người vào gối và lật giở cuốn truyện một cách buồn chán. Khi biết Túc Thanh Yên ở đây, nàng hơi kinh ngạc, chẳng ngờ tên ngốc này lại chủ động tới tìm nàng.
“Còn dẫn theo bà mối nữa đấy ạ!” Trám Bích nói.
Linh Chiểu nói thêm: "Còn có chim nhạn!"
Phù Vy đứng dậy đi xuống lầu, khi nhìn thấy một đôi chim nhạn được bà mối mang theo, ánh mắt nàng thoáng thay đổi.
Sau giây phút muộn màng nàng mới nhận ra rằng tên ngốc này đến đây để tặng sính lễ.
“Hôm qua ta quên hỏi nàng đã có váy cưới chưa, nếu không có thì vừa hay ta mang đến cho nàng rồi đây.” Đôi mắt của Túc Thanh Yên sáng như sao trăng: “Ta không có thời gian đi nhờ người đo đạc nên đã mua ba bộ váy cưới kích cỡ khác nhau, nàng có thể thử mặc, chắc sẽ có bộ vừa người nàng đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro