Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao?
Chương 8
2024-09-25 21:34:28
Phù Vy quan sát động tác nơi ngón tay chàng, đôi mắt nàng từ từ di chuyển rồi dừng lại trên má chàng, dường như chàng đã uống rất nhiều rượu cưới, mặt chàng vẫn hơi đỏ.
Trước đây chàng luôn mặc chiếc trường sam đơn giản bạc màu vì giặt nhiều, hôm nay chiếc áo dài cưới màu đỏ tươi của tân lang khoác trên người chàng càng làm tăng thêm tướng mạo khôi ngô của chàng.
Phù Vy tiến lại gần hơn từng chút một. Khoảng cách giữa hai người dần được thu hẹp.
Túc Thanh Yên thắt dây áo cho nàng, ngón tay chàng vẫn siết chặt dây áo, động tác của tay chàng dừng lại nơi eo nàng, chàng cảm nhận được nàng đang tiến lại gần hơn.
Càng đến gần, mùi hương của nàng càng bay vào mũi chàng.
Làn gió ấm áp của đêm hè chậm rãi thổi làm tung bay sợi dây thắt quanh vòng eo thon của Phù Vy rồi nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay của Túc Thanh Yên.
Ngay lúc Túc Thanh Yên tưởng rằng nàng sắp hôn chàng, Phù Vy gần như áp sát vào má chàng, khịt mũi, nói nhỏ: “Chàng uống bao nhiêu rượu thế? Mặt đỏ bừng hết rồi.”
Một giọt nước từ mái tóc ướt của Phù Vy đột nhiên rơi xuống ngón tay của Túc Thanh Yên, cảm giác ẩm ướt khiến tay chàng run lên.
“Không sao, không nhiều lắm.” Túc Thanh Yên rũ mắt, cố gắng nói nhỏ để không làm phiền nàng. Chàng kiềm chế bản thân để không lùi lại một bước.
Hoặc có thể chàng không biết nên lùi lại hay tiến lên.
Phù Vy là người phá vỡ cục diện bế tắc quá đỗi mập mờ này, nàng lùi lại, nới rộng khoảng cách giữa hai người, sau đó đưa chiếc khăn bông trong tay cho Túc Thanh Yên.
Bốn mắt chạm nhau, Túc Thanh Yên nhận chiếc khăn bông nàng đưa. Chàng nhìn mái tóc đen đã khô một nửa trên vai Phù Vy nhưng dường như không biết phải bắt đầu từ đâu, cuối cùng chàng cẩn thận giữ tóc nàng trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng bỏ vào chiếc khăn tắm rồi chậm rãi lau khô.
“Nếu ta làm nàng đau thì hãy nói cho ta biết nhé.”
Phù Vy ngước mắt nhìn chàng, mỉm cười. Bắt gặp ánh mắt của Phù Vy, Túc Thanh Yên đột nhiên cảm thấy hình như lời nói của chàng không thích hợp vào thời điểm này.
Chàng ngừng suy nghĩ lung tung, ánh mắt chàng dừng lại ở mái tóc đen được giữ trong lòng bàn tay chàng và tập trung lau cho nàng.
Phù Vy quay người, nhìn màn đêm yên tĩnh ngoài khung cửa sổ, tỉ mỉ quan sát những vì tinh tú đang nhấp nháy trên bầu trời mà không thấy chán.
Trước đây nàng không có thời gian để ngắm sao và trăng. Hiện tại, nàng đang nỗ lực bồi dưỡng niềm vui ngắm trăng sao trên trời.
Hơi ẩm trên tóc nàng thấm qua chiếc khăn rồi làm ướt lòng bàn tay Túc Thanh Yên.
Những cơn gió đêm hè ấm áp lần lượt thổi qua, thổi hương thơm của nàng ập vào cơ thể Túc Thanh Yên.
Sau đó, Túc Thanh Yên buông tay ra, mái tóc dài như mây của Phù Vy tuột khỏi lòng bàn tay chàng nhưng cảm giác mềm mại như sa tanh vẫn còn vương vấn.
Chàng buông thõng tay rồi siết lòng bàn tay.
Phù Vy quay người, nhìn chiếc bàn vuông trong phòng phía sau người Túc Thanh Yên.
Túc Thanh Yên nhìn theo ánh mắt nàng thì thấy ly rượu đặt trên bàn.
Túc Thanh Yên sửng sốt, suýt chút nữa chàng đã quên mất bước này.
Chàng bước về phía chiếc bàn vuông, cầm hai ly rượu lên rồi đi về phía Phù Vy và đưa một ly cho nàng.
Phù Vy chần chừ một lát rồi chậm rãi giơ tay nhận ly rượu, nói: “Vốn dĩ thiếp không uống…”
Lời còn chưa dứt, đầu ngón tay nàng đã cảm thấy ấm áp.
Nàng kinh ngạc nhìn ly rượu trong tay, đưa lại gần ngửi thử, nàng mới phát hiện bên trong không chứa rượu mà chứa nước ấm.
“Dùng nước thay rượu cũng vậy.”
“Ly của chàng là nước hay rượu?” Hỏi xong, Phù Vy không đợi Túc Thanh Yên trả lời mà cúi người chạm môi vào chất lỏng trong ly.
“Là rượu.” Nàng cau mày, dùng ngón trỏ xoa vết rượu trên môi. Ngón tay nàng khẽ lướt qua đôi môi đỏ của mình, môi nàng càng thêm đỏ mọng.
Túc Thanh Yên nhẹ nhàng kẹp ly rượu giữa các ngón tay, sau đó vòng tay qua cánh tay đang cầm rượu của nàng.
Dẫu chàng dè dặt tránh chạm vào Phù Vy, hành động hơi thân mật khi uống rượu giao bôi cũng không thể tránh khỏi việc đan tay vào nhau, thậm chí trán chạm vào trán và hơi thở đan xen.
Trong lúc uống rượu, Túc Thanh Yên không khỏi nghĩ đến môi Phù Vy vừa chạm vào rượu trong ly. Có lẽ hôm nay chàng uống quá nhiều rượu cưới nên lúc này không nếm được mùi vị của chén rượu này. Thứ lơ lửng trước mắt chàng chỉ là đôi môi đỏ mọng chạm vào rượu của Phù Vy.
Sau khi uống hết rượu và đặt ly xuống, trước mắt Túc Thanh Yên vẫn là đôi môi đỏ mọng của Phù Vy. Rõ ràng và gần hơn.
Yết hầu của chàng khẽ động, chàng rũ mắt, thu ly rượu rỗng trong tay Phù Vy, đặt hai ly rượu trở lại chiếc bàn vuông. Chàng quay người, mỉm cười nói: “Hôm nay nàng vất vả rồi, đi ngủ sớm đi.”
Phù Vy tưởng chàng sắp bỏ chạy, nhưng câu tiếp theo của chàng lại là: “Ta đi tắm nhé.”
Phù Vy nghĩ đến thùng nước tắm chưa được thu dọn trong căn phòng nhỏ. Nàng chần chừ một lát nhưng không gọi Trám Bích vào thay nước mà để Túc Thanh Yên tự mình xử lý.
Túc Thanh Yên biết nước trong thùng nước tắm vẫn chưa thay. Chàng đi về phía thùng nước tắm thì thấy trên bồn vẫn còn hơi nước và những cánh hoa bồng bềnh trong bồn.
Chàng lơ đãng nhìn những cánh hoa một lúc rồi mới hoàn hồn. Sau đó, chàng nhúng bàn tay mảnh khảnh của mình xuống nước.
Thời tiết nóng nên nước vẫn ấm.
Dòng nước ấm thơm bao bọc, ôm và quấn vào tay chàng. Một cánh hoa hồng nhạt bồng bềnh theo sóng nước hôn lên ngón tay chàng.
Túc Thanh Yên kéo chiếc khăn tay trên kệ xuống, chiếc khăn màu tuyết rơi xuống nước, nhanh chóng ướt đẫm. Mặt nước gợn sóng thành vòng tròn khiến gương mặt phản chiếu trên nước của chàng bị thay đổi.
Túc Thanh Yên lau người bằng nước Phù Vy đã tắm.
Phù Vy hoàn toàn không ngờ được chàng sẽ làm như vậy. Thấy chàng mãi chưa ra khỏi phòng tắm, Phù Vy cảm thấy hơi kỳ quái, không thích lắm.
Hoặc đúng hơn là nàng không quen.
Khi Túc Thanh Yên bước ra, Phù Vy đã nằm xuống giường. Quả thực đường đến nhà chàng hôm nay hơi giày vò nàng, dù đã uống thuốc để ngủ bù nhưng nàng vẫn hơi mệt.
Túc Thanh Yên đi đến bên giường, nhìn quanh phòng tân hôn. Nến cưới cần phải cháy suốt đêm, ánh sáng và bóng đỏ sẽ chiếu sáng căn phòng rõ như ban ngày.
Túc Thanh Yên ngồi xuống bên giường, nói: “Phù Vy.”
Phù Vy ngước mắt lên, tim khẽ rung động, nàng rất muốn nghe những lời chàng sẽ nói tiếp theo. Nàng ừm một tiếng rất nhẹ.
Túc Thanh Yên hỏi: “Khi nào mẫu thân của nàng sẽ tới gặp nàng?”
Phù Vy không ngờ chàng lại hỏi điều này, đáp vu vơ: “Ngày 15 tháng 7.”
Ngày này ư? Túc Thanh Yên hơi sửng sốt.
Chàng nói: “Trước khi mẫu thân nàng đến, nàng luôn có thể….”
“Thiếp buồn ngủ.” Phù Vy bỗng thấy mất hứng, chẳng buồn đoái hoài tới chàng nữa mà xoay người đi.
Túc Thanh Yên không muốn nàng tức giận nên hỏi tiếp bằng giọng điệu thương lượng: “Đêm nay tạm thời chưa viên phòng [], tối mai được không nàng?”
[]: Quan hệ vợ chồng.
Chàng đang thiếu một thứ nên hôm nay không thể viên phòng được.
Phù Vy không biết tại sao chàng lại dẫn dắt chủ đề đến bước này nhanh như vậy. Chàng nói thế chẳng khác gì nàng rất nóng lòng muốn làm chuyện ấy. Nàng đâu phải yêu tinh muốn gấp rút hút dương khí của chàng? Đúng là nàng gặp sắc nảy lòng tham muốn chàng bầu bạn cùng mình, nhưng nàng thích tận hưởng quá trình trêu chọc một cách chậm rãi chứ chẳng phải đặt chuyện ngủ với chàng lên hàng đầu đâu nhé.
Huống chi nàng thực sự buồn ngủ, lúc này hứng thú trêu chọc chàng ngốc đã hoàn toàn bị vét sạch nên nàng ngó lơ chàng và nhắm mắt ngủ.
Túc Thanh Yên ngồi ở ngoài giường chờ hồi lâu nhưng vẫn không nghe được câu trả lời của Phù Vy. Chàng nhẹ nhàng hạ rèm giường xuống, trèo lên chiếc giường nhỏ rồi nằm ở bên ngoài giường, cách Phù Vy một khoảng.
Phù Vy rất buồn ngủ nhưng không thể ngủ được. Bởi nàng đã không lưu ý một điều, lúc ở trong cung, mỗi ngày nàng đều căng thẳng thần kinh và cảnh giác cao độ. Giờ khắc này nàng đang ngủ chung giường với một nam nhân gần như xa lạ nên theo bản năng, nàng không tài nào chìm vào giấc ngủ được.
Nàng cố kìm nén nỗi xúc động muốn đá Túc Thanh Yên ra khỏi giường và cố gắng chìm vào giấc ngủ. Lúc ngủ quên lúc lại tỉnh dậy, nàng mơ màng đến mức không biết mình đã ngủ hay chưa.
Phù Vy trằn trọc xoay người, bất đắc dĩ mở mắt ra, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt trong veo và sâu như hồ nước của Túc Thanh Yên. Chàng vẫn luôn nhìn nàng.
“Nàng không ngủ được à?” Túc Thanh Yên quan tâm hỏi.
Phù Vy hỏi ngược lại: “Lẽ nào Túc lang chưa từng ngủ không ngon vì nằm mộng?”
Túc Thanh Yên ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ta chưa bao giờ nằm mơ.”
Còn có người chưa bao giờ nằm mơ ư? Phù Vy ngạc nhiên nhìn chàng. Ánh mắt nàng lại di chuyển xuống, dừng lại ở khoảng không rộng lớn giữa hai người.
Nàng vẫn rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Ép chàng cưới thiếp khiến chàng bất mãn lắm phải không?”
“Không.” Túc Thanh Yên hơi khựng lại rồi nói tiếp: “Nàng làm vậy không tính là ép buộc.”
Mà là cám dỗ.
Phù Vy ngáp nhẹ một cái, mệt mỏi nói: “Túc lang nằm cách xa thiếp như vậy chẳng khác nào ghét thiếp.”
Túc Thanh Yên vừa toan nhích về phía nàng thì nàng đã mệt mỏi nói: “Quên đi, thế này cũng không sao, yên tĩnh dễ ngủ.”
Nàng thường xuyên nói nửa câu rồi dừng lại giữa chừng như vậy đấy.
Túc Thanh Yên nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Phù Vy quay người và hoàn toàn phớt lờ chàng. Lần này nàng ngủ rất nhanh.
Nàng không biết Túc Thanh Yên còn nhìn nàng hay đã ngủ quên từ lúc nào.
Sáng sớm hôm sau, Phù Vy thức dậy trên chiếc giường mà nàng không quen thuộc, cảm thấy mình ngủ không ngon giấc và không khỏe lắm. Nàng biết có lẽ hôm nay nàng lại khó thở và buồn nôn.
“Nàng tỉnh rồi à?”
Trước đây chàng luôn mặc chiếc trường sam đơn giản bạc màu vì giặt nhiều, hôm nay chiếc áo dài cưới màu đỏ tươi của tân lang khoác trên người chàng càng làm tăng thêm tướng mạo khôi ngô của chàng.
Phù Vy tiến lại gần hơn từng chút một. Khoảng cách giữa hai người dần được thu hẹp.
Túc Thanh Yên thắt dây áo cho nàng, ngón tay chàng vẫn siết chặt dây áo, động tác của tay chàng dừng lại nơi eo nàng, chàng cảm nhận được nàng đang tiến lại gần hơn.
Càng đến gần, mùi hương của nàng càng bay vào mũi chàng.
Làn gió ấm áp của đêm hè chậm rãi thổi làm tung bay sợi dây thắt quanh vòng eo thon của Phù Vy rồi nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay của Túc Thanh Yên.
Ngay lúc Túc Thanh Yên tưởng rằng nàng sắp hôn chàng, Phù Vy gần như áp sát vào má chàng, khịt mũi, nói nhỏ: “Chàng uống bao nhiêu rượu thế? Mặt đỏ bừng hết rồi.”
Một giọt nước từ mái tóc ướt của Phù Vy đột nhiên rơi xuống ngón tay của Túc Thanh Yên, cảm giác ẩm ướt khiến tay chàng run lên.
“Không sao, không nhiều lắm.” Túc Thanh Yên rũ mắt, cố gắng nói nhỏ để không làm phiền nàng. Chàng kiềm chế bản thân để không lùi lại một bước.
Hoặc có thể chàng không biết nên lùi lại hay tiến lên.
Phù Vy là người phá vỡ cục diện bế tắc quá đỗi mập mờ này, nàng lùi lại, nới rộng khoảng cách giữa hai người, sau đó đưa chiếc khăn bông trong tay cho Túc Thanh Yên.
Bốn mắt chạm nhau, Túc Thanh Yên nhận chiếc khăn bông nàng đưa. Chàng nhìn mái tóc đen đã khô một nửa trên vai Phù Vy nhưng dường như không biết phải bắt đầu từ đâu, cuối cùng chàng cẩn thận giữ tóc nàng trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng bỏ vào chiếc khăn tắm rồi chậm rãi lau khô.
“Nếu ta làm nàng đau thì hãy nói cho ta biết nhé.”
Phù Vy ngước mắt nhìn chàng, mỉm cười. Bắt gặp ánh mắt của Phù Vy, Túc Thanh Yên đột nhiên cảm thấy hình như lời nói của chàng không thích hợp vào thời điểm này.
Chàng ngừng suy nghĩ lung tung, ánh mắt chàng dừng lại ở mái tóc đen được giữ trong lòng bàn tay chàng và tập trung lau cho nàng.
Phù Vy quay người, nhìn màn đêm yên tĩnh ngoài khung cửa sổ, tỉ mỉ quan sát những vì tinh tú đang nhấp nháy trên bầu trời mà không thấy chán.
Trước đây nàng không có thời gian để ngắm sao và trăng. Hiện tại, nàng đang nỗ lực bồi dưỡng niềm vui ngắm trăng sao trên trời.
Hơi ẩm trên tóc nàng thấm qua chiếc khăn rồi làm ướt lòng bàn tay Túc Thanh Yên.
Những cơn gió đêm hè ấm áp lần lượt thổi qua, thổi hương thơm của nàng ập vào cơ thể Túc Thanh Yên.
Sau đó, Túc Thanh Yên buông tay ra, mái tóc dài như mây của Phù Vy tuột khỏi lòng bàn tay chàng nhưng cảm giác mềm mại như sa tanh vẫn còn vương vấn.
Chàng buông thõng tay rồi siết lòng bàn tay.
Phù Vy quay người, nhìn chiếc bàn vuông trong phòng phía sau người Túc Thanh Yên.
Túc Thanh Yên nhìn theo ánh mắt nàng thì thấy ly rượu đặt trên bàn.
Túc Thanh Yên sửng sốt, suýt chút nữa chàng đã quên mất bước này.
Chàng bước về phía chiếc bàn vuông, cầm hai ly rượu lên rồi đi về phía Phù Vy và đưa một ly cho nàng.
Phù Vy chần chừ một lát rồi chậm rãi giơ tay nhận ly rượu, nói: “Vốn dĩ thiếp không uống…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời còn chưa dứt, đầu ngón tay nàng đã cảm thấy ấm áp.
Nàng kinh ngạc nhìn ly rượu trong tay, đưa lại gần ngửi thử, nàng mới phát hiện bên trong không chứa rượu mà chứa nước ấm.
“Dùng nước thay rượu cũng vậy.”
“Ly của chàng là nước hay rượu?” Hỏi xong, Phù Vy không đợi Túc Thanh Yên trả lời mà cúi người chạm môi vào chất lỏng trong ly.
“Là rượu.” Nàng cau mày, dùng ngón trỏ xoa vết rượu trên môi. Ngón tay nàng khẽ lướt qua đôi môi đỏ của mình, môi nàng càng thêm đỏ mọng.
Túc Thanh Yên nhẹ nhàng kẹp ly rượu giữa các ngón tay, sau đó vòng tay qua cánh tay đang cầm rượu của nàng.
Dẫu chàng dè dặt tránh chạm vào Phù Vy, hành động hơi thân mật khi uống rượu giao bôi cũng không thể tránh khỏi việc đan tay vào nhau, thậm chí trán chạm vào trán và hơi thở đan xen.
Trong lúc uống rượu, Túc Thanh Yên không khỏi nghĩ đến môi Phù Vy vừa chạm vào rượu trong ly. Có lẽ hôm nay chàng uống quá nhiều rượu cưới nên lúc này không nếm được mùi vị của chén rượu này. Thứ lơ lửng trước mắt chàng chỉ là đôi môi đỏ mọng chạm vào rượu của Phù Vy.
Sau khi uống hết rượu và đặt ly xuống, trước mắt Túc Thanh Yên vẫn là đôi môi đỏ mọng của Phù Vy. Rõ ràng và gần hơn.
Yết hầu của chàng khẽ động, chàng rũ mắt, thu ly rượu rỗng trong tay Phù Vy, đặt hai ly rượu trở lại chiếc bàn vuông. Chàng quay người, mỉm cười nói: “Hôm nay nàng vất vả rồi, đi ngủ sớm đi.”
Phù Vy tưởng chàng sắp bỏ chạy, nhưng câu tiếp theo của chàng lại là: “Ta đi tắm nhé.”
Phù Vy nghĩ đến thùng nước tắm chưa được thu dọn trong căn phòng nhỏ. Nàng chần chừ một lát nhưng không gọi Trám Bích vào thay nước mà để Túc Thanh Yên tự mình xử lý.
Túc Thanh Yên biết nước trong thùng nước tắm vẫn chưa thay. Chàng đi về phía thùng nước tắm thì thấy trên bồn vẫn còn hơi nước và những cánh hoa bồng bềnh trong bồn.
Chàng lơ đãng nhìn những cánh hoa một lúc rồi mới hoàn hồn. Sau đó, chàng nhúng bàn tay mảnh khảnh của mình xuống nước.
Thời tiết nóng nên nước vẫn ấm.
Dòng nước ấm thơm bao bọc, ôm và quấn vào tay chàng. Một cánh hoa hồng nhạt bồng bềnh theo sóng nước hôn lên ngón tay chàng.
Túc Thanh Yên kéo chiếc khăn tay trên kệ xuống, chiếc khăn màu tuyết rơi xuống nước, nhanh chóng ướt đẫm. Mặt nước gợn sóng thành vòng tròn khiến gương mặt phản chiếu trên nước của chàng bị thay đổi.
Túc Thanh Yên lau người bằng nước Phù Vy đã tắm.
Phù Vy hoàn toàn không ngờ được chàng sẽ làm như vậy. Thấy chàng mãi chưa ra khỏi phòng tắm, Phù Vy cảm thấy hơi kỳ quái, không thích lắm.
Hoặc đúng hơn là nàng không quen.
Khi Túc Thanh Yên bước ra, Phù Vy đã nằm xuống giường. Quả thực đường đến nhà chàng hôm nay hơi giày vò nàng, dù đã uống thuốc để ngủ bù nhưng nàng vẫn hơi mệt.
Túc Thanh Yên đi đến bên giường, nhìn quanh phòng tân hôn. Nến cưới cần phải cháy suốt đêm, ánh sáng và bóng đỏ sẽ chiếu sáng căn phòng rõ như ban ngày.
Túc Thanh Yên ngồi xuống bên giường, nói: “Phù Vy.”
Phù Vy ngước mắt lên, tim khẽ rung động, nàng rất muốn nghe những lời chàng sẽ nói tiếp theo. Nàng ừm một tiếng rất nhẹ.
Túc Thanh Yên hỏi: “Khi nào mẫu thân của nàng sẽ tới gặp nàng?”
Phù Vy không ngờ chàng lại hỏi điều này, đáp vu vơ: “Ngày 15 tháng 7.”
Ngày này ư? Túc Thanh Yên hơi sửng sốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chàng nói: “Trước khi mẫu thân nàng đến, nàng luôn có thể….”
“Thiếp buồn ngủ.” Phù Vy bỗng thấy mất hứng, chẳng buồn đoái hoài tới chàng nữa mà xoay người đi.
Túc Thanh Yên không muốn nàng tức giận nên hỏi tiếp bằng giọng điệu thương lượng: “Đêm nay tạm thời chưa viên phòng [], tối mai được không nàng?”
[]: Quan hệ vợ chồng.
Chàng đang thiếu một thứ nên hôm nay không thể viên phòng được.
Phù Vy không biết tại sao chàng lại dẫn dắt chủ đề đến bước này nhanh như vậy. Chàng nói thế chẳng khác gì nàng rất nóng lòng muốn làm chuyện ấy. Nàng đâu phải yêu tinh muốn gấp rút hút dương khí của chàng? Đúng là nàng gặp sắc nảy lòng tham muốn chàng bầu bạn cùng mình, nhưng nàng thích tận hưởng quá trình trêu chọc một cách chậm rãi chứ chẳng phải đặt chuyện ngủ với chàng lên hàng đầu đâu nhé.
Huống chi nàng thực sự buồn ngủ, lúc này hứng thú trêu chọc chàng ngốc đã hoàn toàn bị vét sạch nên nàng ngó lơ chàng và nhắm mắt ngủ.
Túc Thanh Yên ngồi ở ngoài giường chờ hồi lâu nhưng vẫn không nghe được câu trả lời của Phù Vy. Chàng nhẹ nhàng hạ rèm giường xuống, trèo lên chiếc giường nhỏ rồi nằm ở bên ngoài giường, cách Phù Vy một khoảng.
Phù Vy rất buồn ngủ nhưng không thể ngủ được. Bởi nàng đã không lưu ý một điều, lúc ở trong cung, mỗi ngày nàng đều căng thẳng thần kinh và cảnh giác cao độ. Giờ khắc này nàng đang ngủ chung giường với một nam nhân gần như xa lạ nên theo bản năng, nàng không tài nào chìm vào giấc ngủ được.
Nàng cố kìm nén nỗi xúc động muốn đá Túc Thanh Yên ra khỏi giường và cố gắng chìm vào giấc ngủ. Lúc ngủ quên lúc lại tỉnh dậy, nàng mơ màng đến mức không biết mình đã ngủ hay chưa.
Phù Vy trằn trọc xoay người, bất đắc dĩ mở mắt ra, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt trong veo và sâu như hồ nước của Túc Thanh Yên. Chàng vẫn luôn nhìn nàng.
“Nàng không ngủ được à?” Túc Thanh Yên quan tâm hỏi.
Phù Vy hỏi ngược lại: “Lẽ nào Túc lang chưa từng ngủ không ngon vì nằm mộng?”
Túc Thanh Yên ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ta chưa bao giờ nằm mơ.”
Còn có người chưa bao giờ nằm mơ ư? Phù Vy ngạc nhiên nhìn chàng. Ánh mắt nàng lại di chuyển xuống, dừng lại ở khoảng không rộng lớn giữa hai người.
Nàng vẫn rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Ép chàng cưới thiếp khiến chàng bất mãn lắm phải không?”
“Không.” Túc Thanh Yên hơi khựng lại rồi nói tiếp: “Nàng làm vậy không tính là ép buộc.”
Mà là cám dỗ.
Phù Vy ngáp nhẹ một cái, mệt mỏi nói: “Túc lang nằm cách xa thiếp như vậy chẳng khác nào ghét thiếp.”
Túc Thanh Yên vừa toan nhích về phía nàng thì nàng đã mệt mỏi nói: “Quên đi, thế này cũng không sao, yên tĩnh dễ ngủ.”
Nàng thường xuyên nói nửa câu rồi dừng lại giữa chừng như vậy đấy.
Túc Thanh Yên nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Phù Vy quay người và hoàn toàn phớt lờ chàng. Lần này nàng ngủ rất nhanh.
Nàng không biết Túc Thanh Yên còn nhìn nàng hay đã ngủ quên từ lúc nào.
Sáng sớm hôm sau, Phù Vy thức dậy trên chiếc giường mà nàng không quen thuộc, cảm thấy mình ngủ không ngon giấc và không khỏe lắm. Nàng biết có lẽ hôm nay nàng lại khó thở và buồn nôn.
“Nàng tỉnh rồi à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro