Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao?
Chương 9
2024-09-25 21:34:28
Giọng nói ấm áp của Túc Thanh Yên truyền đến, Phù Vy quay lại thì nhìn thấy chàng đang đứng bên giường, mặc y phục chỉnh tề.
Phù Vy đưa tay ra theo thói quen nhưng Túc Thanh Yên phải mất một lúc mới hiểu được ý nàng, sau đó chàng đưa tay nắm tay nàng rồi đỡ nàng ngồi dậy.
Phù Vy ngồi ở trên giường, quên rút tay lại, Túc Thanh Yên cũng không buông ra.
Chàng rũ mắt nhìn bàn tay trắng nõn của nàng đang đặt trong lòng bàn tay chàng, sau đó đầu ngón tay chàng nhẹ nhàng xoay mu bàn tay nàng.
Phù Vy dần tỉnh lại từ cơn buồn ngủ, nàng ngước mắt lên, miệng khẽ nở một nụ cười quyến rũ mơ hồ.
Nàng nhìn Túc Thanh Yên hỏi: “Chàng phải đến học đường à?”
“Hôm nay ta không đến học đường nhưng phải vào thành một chuyến.”
Lúc này Phù Vy mới chú ý tới hai người vẫn đang nắm tay nhau, khóe môi nàng khẽ mím thành nụ cười, đầu ngón tay nàng nhẹ móc vào lòng bàn tay Túc Thanh Yên, sau đó nàng nhanh chóng thu tay lại rồi đứng dậy.
Túc Thanh Yên chắp những ngón tay thon dài ra sau lưng, nói: “Mẫu thân đã chuẩn bị bữa sáng rồi.”
Phù Vy súc miệng sạch sẽ rồi theo Túc Thanh Yên vào đại sảnh.
Bữa sáng đã dọn sẵn, Mai cô đã ăn xong, đang định ra ngoài. Bà rất giỏi may y phục và hiện đang làm việc cho một cửa tiệm y phục. Bà có đến cửa tiệm để làm việc hoặc có thể mang về nhà. Bà nghĩ mình nên cho đôi phu thê mới thành thân không gian riêng tư nên định bụng đến cửa hàng may y phục.
Đôi phu thê trẻ giữ khoảng cách hai bước chân khi đi tới, không hề quấn lấy nhau như những đôi phu thê mới thành thân khác. Mai cô không khỏi thầm thở dài.
Phù Vy và Túc Thanh Yên ngồi xuống, Mai cô nhìn bụng Phù Vy lần nữa rồi nói: “Vy Vy ăn nhiều một chút nhé, con muốn ăn gì thì tối nay nói với ta, ngày mai ta sẽ làm cho con, giờ ta phải đi ngay kẻo không kịp.”
Trước khi rời đi, Mai cô liếc nhìn Túc Thanh Yên với ánh mắt trách móc.
Túc Thanh Yên chỉ nghĩ rằng mẫu thân chàng không vui vì chàng một mực đòi cưới vợ mà không nghĩ đến điều gì khác.
Phù Vy vốn không muốn ăn nhưng sau khi ăn một miếng, nàng lại phát hiện những món ăn gia đình nhìn có vẻ đơn giản này thực ra rất ngon, thế nên nàng ăn thêm một chút.
Nàng ngẩng đầu lên thì kinh ngạc khi nhìn thấy Túc Thanh Yên đang cầm đũa bằng tay phải. Nàng biết Túc Thanh Yên luôn viết bằng tay trái nên cứ ngỡ chàng thuận tay trái. Hóa ra chàng chỉ dùng tay trái để viết nhưng vẫn dùng tay phải để cầm đũa.
Nghĩ tới chuyện Túc Thanh Yên sắp ra ngoài, nàng lại thấy buồn chán vì sắp phải ăn không ngồi rồi, nàng hỏi: “Chàng nhất định phải vào thành hôm nay à?”
Túc Thanh Yên chần chừ không đáp như đang do dự.
“Bỏ đi, chàng vào thành đi nhé.” Phù Vy đứng dậy, mở cửa đi vào trong sân.
Hôm qua khi đến đây, nàng chưa nhìn kỹ khoảng sân nhỏ này.
Đêm qua, người của tiêu cục Bình An đã giúp dọn dẹp những chiếc bàn ăn, giờ đây khoảng sân đã trở lại như cũ.
Phù Vy thoáng ngửi thấy mùi lưu huỳnh. Nàng đi về phía căn phòng bên cạnh nơi phát ra mùi hôi, đẩy cửa bước vào. Khi nhìn thấy trên mặt bàn có rất nhiều cây tre mỏng, Phù Vy bối rối quay lại nhìn Túc Thanh Yên.
“Đây là đồ để làm hỏa chiết tử [].” Túc Thanh Yên đi theo, giải thích với nàng.
[]: Hỏa chiết tử là một công cụ được sử dụng để thắp sáng, đốt cháy và giữ lửa ở Trung Quốc thời xưa, thường bao gồm một ống tre cỡ trung bình, một lượng nhỏ lưu huỳnh, một ít giấy đất và một lượng nhỏ bông.
“Chàng làm ư?”
Túc Thanh Yên gật đầu.
“Chàng còn biết làm hỏa chiết tử nữa cơ à?” Đôi mắt dịu dàng của Phù Vy tỏ ra thích thú: “Vậy chàng có thể dạy thiếp không?”
Túc Thanh Yên gật đầu đồng ý.
“Chàng còn biết gì nữa?”
Câu hỏi này khiến Túc Thanh Yên hơi khựng lại. Chàng không nghĩ mình biết điều gì đặc biệt.
Phù Vy nhìn quanh căn phòng nhỏ và phát hiện ra vài thứ khác. Nàng chỉ vào bột giấy và hỏi: “Chàng tự làm giấy à?”
“Ta sẽ làm một ít khi có thời gian.”
“Những mảnh gỗ kia là cái gì?” Vừa hỏi xong, Phù Vy đã phát hiện ra một cây đàn chưa hoàn thiện.
“Chàng làm à?” Nàng ngạc nhiên hỏi.
Túc Thanh Yên gật đầu, giải thích: “Bán lấy tiền.”
Chàng không tính phí dạy học ở học đường và không thu một đồng khi viết thay cho người khác. Có điều, chàng phải có nghề nghiệp kiếm ra tiền.
Phù Vy nhìn đôi tay Túc Thanh Yên, lập tức cảm thấy đôi tay chàng vô cùng lợi hại.
Nàng đi về phía Túc Thanh Yên, nắm lấy tay chàng, siết chặt những ngón tay thon dài của chàng, khen ngợi: “Thật là một bàn tay lợi hại.”
Túc Thanh Yên nhìn động tác quá mức tự nhiên của nàng bằng ánh mắt mất tự nhiên.
Phù Vy nhanh chóng buông tay ra, tiếp tục nhìn những thứ khác trong chái nhà như không có chuyện gì xảy ra.
Túc Thanh Yên chắp hai tay sau lưng nói: “Ta đi đây, nếu còn chần chừ không xuất phát thì trưa nay không về kịp.”
Phù Vy gật đầu, vẫn tiếp tục xem xét các loại thiết bị trong chái nhà.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng ngựa hí, nàng mới bối rối bước ra khỏi phòng. Nàng đi đến cổng sân thì nhìn thấy Túc Thanh Yên đang mượn ngựa của Tống Gia bên cạnh. Túc Thanh Yên liếc nhìn Phù Vy, mỉm cười với nàng rồi quay đầu ngựa phóng đi.
Phù Vy trầm tư nhìn bóng dáng rời đi của Túc Thanh Yên. Nàng vừa quay lại thì thấy một cô nương đang đứng trước cửa Tống Gia, ánh mắt cô nương này khi nhìn nàng không mấy thiện cảm.
Phù Vy hoàn toàn chẳng bận tâm đến ánh mắt thản nhiên của cô nương kia. Nàng quan tâm đến những đôi mắt không thể nhìn thấu. Tỷ như đôi mắt của Túc Thanh Yên.
Tống Năng Y dậm chân bực bội trở về nhà.
Khổ nỗi Tống Năng Kháo lại tiếp tục chọc tức nàng ấy: “Không so được với người ta hả?”
Tống Năng Y trợn mắt nhìn trời xanh.
Sau khi Túc Thanh Yên đi ra ngoài, Trám Bích và Linh Chiểu mới bước tới, lặng lẽ đánh giá nét mặt của Phù Vy.
Phù Vy ra lệnh: “Sau này đừng để mẫu thân của chàng nấu ăn.”
Trám Bích giải thích: “Sáng nay khi nô tì và Linh Chiểu chạy vào bếp thì phu nhân đang nấu ăn rồi. Phu nhân không cho chúng nô tì giúp đỡ.”
Phù Vy ngẫm nghĩ một lát, tạm thời bỏ qua vấn đề này, thay vào đó nàng cùng Linh Chiểu, Hoa Ảnh và Trám Bích trở lại Hội Vân Lâu để thu dọn đồ đạc và bố trí lại nhà mới.
Sau khi dặn dò ba thị nữ phải lấy những đồ gì, Phù Vy đi đến thư các trên tầng hai chọn mấy cuốn truyện mang về đọc. Khi bước đến bàn làm việc, Phù Vy tình cờ phát hiện ra hai đồng tiền đặt ở góc bàn.
Chỉ có Túc Thanh Yên đã sử dụng chiếc bàn này.
Phù Vy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra đó là hai đồng xu mà Trám Bích đã trả cho Túc Thanh Yên để viết thay.
Chàng không thu tiền viết thay, dù chỉ có hai đồng xu cũng sẽ trả lại.
Phù Vy xoay hai đồng xu rồi quan sát chúng quay từ nhanh đến chậm đến khi dừng lại.
Phù Vy chớp mắt rồi sực nhớ ra nàng quên hỏi Túc Thanh Yên vào thành làm gì.
Có rất nhiều sạp hàng ở con phố buôn bán trong huyện Thủy Trúc, về cơ bản có thể mua tất cả những thứ cần thiết trong cuộc sống hàng ngày. Nhưng thứ Túc Thanh Yên muốn mua lại không mua được ở huyện Thủy Trúc.
Khi vội vã vào đến thành, chàng không đi đến phố Trường Thanh sầm uất nhất mà đi theo một con đường vắng vẻ khác để mua thứ chàng cần ở một cửa hàng vắng vẻ nơi cuối đường.
Chàng cầm hộp gỗ bỏ vào túi vải bên hông yên xe ngựa.
——Không có thứ này, chàng sẽ không dám làm chuyện đó với Phù Vy.
Mua sắm xong, Túc Thanh Yên dắt ngựa trở về thì nhìn thấy một nam nhân ở phía xa đang cầm một bức chân dung hỏi thăm người qua đường.
Túc Thanh Yên cũng bị ngăn lại.
“Xin hỏi công tử đã từng thấy người trong chân dung chưa?” Vệ Hành Chu hỏi nhiều người đến mức miệng đắng lưỡi khô, giọng nói cũng đã khàn khàn.
Túc Thanh Yên liếc nhìn bức chân dung trải ra trước mặt, nhìn đi chỗ khác, sau đó nhanh chóng quay lại nhìn bức chân dung.
Chàng từ từ ngước mắt lên, nhìn thật kỹ nam nhân trước mặt.
Đây là một chàng trai trẻ, cao to khỏe mạnh, có khí chất của người tòng quân. Có lẽ Y đã đi đường rất lâu nên toàn thân phong trần mệt mỏi, trên má Y còn có râu xanh.
Vệ Hành Chu vốn không có hy vọng, nhưng phản ứng kỳ quái của Túc Thanh Yên đã cho Y một tia hy vọng. Đôi mắt đen của Y sáng lên, hưng phấn nói: “Công tử từng thấy nàng phải không?”
Túc Thanh Yên bình tĩnh nhìn Y, không nói gì.
Vệ Hành Chu biết hình tượng hiện tại của Y hơi chật vật, thậm chí trông không giống người tốt. Y giải thích không mạch lạc: “Đây là vị hôn thê của ta, nàng mất tích và ta phải tìm được nàng. Nàng hiểu lầm ta, vốn dĩ chúng ta định thành thân vào ngày 22 tháng này…”
Ngày 22 tháng này.
Ngày hai mươi hai tháng sáu.
Chính là ngày mà nàng buột miệng nói ra khi ấy.
Túc Thanh Yên lại đưa mắt nhìn ảnh chân dung, thờ ơ đáp: “Vẽ quá bình thường.”
“Công tử từng gặp nàng, đúng chứ?” Vệ Hành Chu kích động nắm vai Túc Thanh Yên: “Nàng ở đâu? Có xa nơi này không?”
Túc Thanh Yên ngước mắt nhìn vào ánh mắt kích động của Vệ Hành Chu, bình tĩnh đáp: “Ở nhà ta.”
Phù Vy đưa tay ra theo thói quen nhưng Túc Thanh Yên phải mất một lúc mới hiểu được ý nàng, sau đó chàng đưa tay nắm tay nàng rồi đỡ nàng ngồi dậy.
Phù Vy ngồi ở trên giường, quên rút tay lại, Túc Thanh Yên cũng không buông ra.
Chàng rũ mắt nhìn bàn tay trắng nõn của nàng đang đặt trong lòng bàn tay chàng, sau đó đầu ngón tay chàng nhẹ nhàng xoay mu bàn tay nàng.
Phù Vy dần tỉnh lại từ cơn buồn ngủ, nàng ngước mắt lên, miệng khẽ nở một nụ cười quyến rũ mơ hồ.
Nàng nhìn Túc Thanh Yên hỏi: “Chàng phải đến học đường à?”
“Hôm nay ta không đến học đường nhưng phải vào thành một chuyến.”
Lúc này Phù Vy mới chú ý tới hai người vẫn đang nắm tay nhau, khóe môi nàng khẽ mím thành nụ cười, đầu ngón tay nàng nhẹ móc vào lòng bàn tay Túc Thanh Yên, sau đó nàng nhanh chóng thu tay lại rồi đứng dậy.
Túc Thanh Yên chắp những ngón tay thon dài ra sau lưng, nói: “Mẫu thân đã chuẩn bị bữa sáng rồi.”
Phù Vy súc miệng sạch sẽ rồi theo Túc Thanh Yên vào đại sảnh.
Bữa sáng đã dọn sẵn, Mai cô đã ăn xong, đang định ra ngoài. Bà rất giỏi may y phục và hiện đang làm việc cho một cửa tiệm y phục. Bà có đến cửa tiệm để làm việc hoặc có thể mang về nhà. Bà nghĩ mình nên cho đôi phu thê mới thành thân không gian riêng tư nên định bụng đến cửa hàng may y phục.
Đôi phu thê trẻ giữ khoảng cách hai bước chân khi đi tới, không hề quấn lấy nhau như những đôi phu thê mới thành thân khác. Mai cô không khỏi thầm thở dài.
Phù Vy và Túc Thanh Yên ngồi xuống, Mai cô nhìn bụng Phù Vy lần nữa rồi nói: “Vy Vy ăn nhiều một chút nhé, con muốn ăn gì thì tối nay nói với ta, ngày mai ta sẽ làm cho con, giờ ta phải đi ngay kẻo không kịp.”
Trước khi rời đi, Mai cô liếc nhìn Túc Thanh Yên với ánh mắt trách móc.
Túc Thanh Yên chỉ nghĩ rằng mẫu thân chàng không vui vì chàng một mực đòi cưới vợ mà không nghĩ đến điều gì khác.
Phù Vy vốn không muốn ăn nhưng sau khi ăn một miếng, nàng lại phát hiện những món ăn gia đình nhìn có vẻ đơn giản này thực ra rất ngon, thế nên nàng ăn thêm một chút.
Nàng ngẩng đầu lên thì kinh ngạc khi nhìn thấy Túc Thanh Yên đang cầm đũa bằng tay phải. Nàng biết Túc Thanh Yên luôn viết bằng tay trái nên cứ ngỡ chàng thuận tay trái. Hóa ra chàng chỉ dùng tay trái để viết nhưng vẫn dùng tay phải để cầm đũa.
Nghĩ tới chuyện Túc Thanh Yên sắp ra ngoài, nàng lại thấy buồn chán vì sắp phải ăn không ngồi rồi, nàng hỏi: “Chàng nhất định phải vào thành hôm nay à?”
Túc Thanh Yên chần chừ không đáp như đang do dự.
“Bỏ đi, chàng vào thành đi nhé.” Phù Vy đứng dậy, mở cửa đi vào trong sân.
Hôm qua khi đến đây, nàng chưa nhìn kỹ khoảng sân nhỏ này.
Đêm qua, người của tiêu cục Bình An đã giúp dọn dẹp những chiếc bàn ăn, giờ đây khoảng sân đã trở lại như cũ.
Phù Vy thoáng ngửi thấy mùi lưu huỳnh. Nàng đi về phía căn phòng bên cạnh nơi phát ra mùi hôi, đẩy cửa bước vào. Khi nhìn thấy trên mặt bàn có rất nhiều cây tre mỏng, Phù Vy bối rối quay lại nhìn Túc Thanh Yên.
“Đây là đồ để làm hỏa chiết tử [].” Túc Thanh Yên đi theo, giải thích với nàng.
[]: Hỏa chiết tử là một công cụ được sử dụng để thắp sáng, đốt cháy và giữ lửa ở Trung Quốc thời xưa, thường bao gồm một ống tre cỡ trung bình, một lượng nhỏ lưu huỳnh, một ít giấy đất và một lượng nhỏ bông.
“Chàng làm ư?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Túc Thanh Yên gật đầu.
“Chàng còn biết làm hỏa chiết tử nữa cơ à?” Đôi mắt dịu dàng của Phù Vy tỏ ra thích thú: “Vậy chàng có thể dạy thiếp không?”
Túc Thanh Yên gật đầu đồng ý.
“Chàng còn biết gì nữa?”
Câu hỏi này khiến Túc Thanh Yên hơi khựng lại. Chàng không nghĩ mình biết điều gì đặc biệt.
Phù Vy nhìn quanh căn phòng nhỏ và phát hiện ra vài thứ khác. Nàng chỉ vào bột giấy và hỏi: “Chàng tự làm giấy à?”
“Ta sẽ làm một ít khi có thời gian.”
“Những mảnh gỗ kia là cái gì?” Vừa hỏi xong, Phù Vy đã phát hiện ra một cây đàn chưa hoàn thiện.
“Chàng làm à?” Nàng ngạc nhiên hỏi.
Túc Thanh Yên gật đầu, giải thích: “Bán lấy tiền.”
Chàng không tính phí dạy học ở học đường và không thu một đồng khi viết thay cho người khác. Có điều, chàng phải có nghề nghiệp kiếm ra tiền.
Phù Vy nhìn đôi tay Túc Thanh Yên, lập tức cảm thấy đôi tay chàng vô cùng lợi hại.
Nàng đi về phía Túc Thanh Yên, nắm lấy tay chàng, siết chặt những ngón tay thon dài của chàng, khen ngợi: “Thật là một bàn tay lợi hại.”
Túc Thanh Yên nhìn động tác quá mức tự nhiên của nàng bằng ánh mắt mất tự nhiên.
Phù Vy nhanh chóng buông tay ra, tiếp tục nhìn những thứ khác trong chái nhà như không có chuyện gì xảy ra.
Túc Thanh Yên chắp hai tay sau lưng nói: “Ta đi đây, nếu còn chần chừ không xuất phát thì trưa nay không về kịp.”
Phù Vy gật đầu, vẫn tiếp tục xem xét các loại thiết bị trong chái nhà.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng ngựa hí, nàng mới bối rối bước ra khỏi phòng. Nàng đi đến cổng sân thì nhìn thấy Túc Thanh Yên đang mượn ngựa của Tống Gia bên cạnh. Túc Thanh Yên liếc nhìn Phù Vy, mỉm cười với nàng rồi quay đầu ngựa phóng đi.
Phù Vy trầm tư nhìn bóng dáng rời đi của Túc Thanh Yên. Nàng vừa quay lại thì thấy một cô nương đang đứng trước cửa Tống Gia, ánh mắt cô nương này khi nhìn nàng không mấy thiện cảm.
Phù Vy hoàn toàn chẳng bận tâm đến ánh mắt thản nhiên của cô nương kia. Nàng quan tâm đến những đôi mắt không thể nhìn thấu. Tỷ như đôi mắt của Túc Thanh Yên.
Tống Năng Y dậm chân bực bội trở về nhà.
Khổ nỗi Tống Năng Kháo lại tiếp tục chọc tức nàng ấy: “Không so được với người ta hả?”
Tống Năng Y trợn mắt nhìn trời xanh.
Sau khi Túc Thanh Yên đi ra ngoài, Trám Bích và Linh Chiểu mới bước tới, lặng lẽ đánh giá nét mặt của Phù Vy.
Phù Vy ra lệnh: “Sau này đừng để mẫu thân của chàng nấu ăn.”
Trám Bích giải thích: “Sáng nay khi nô tì và Linh Chiểu chạy vào bếp thì phu nhân đang nấu ăn rồi. Phu nhân không cho chúng nô tì giúp đỡ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phù Vy ngẫm nghĩ một lát, tạm thời bỏ qua vấn đề này, thay vào đó nàng cùng Linh Chiểu, Hoa Ảnh và Trám Bích trở lại Hội Vân Lâu để thu dọn đồ đạc và bố trí lại nhà mới.
Sau khi dặn dò ba thị nữ phải lấy những đồ gì, Phù Vy đi đến thư các trên tầng hai chọn mấy cuốn truyện mang về đọc. Khi bước đến bàn làm việc, Phù Vy tình cờ phát hiện ra hai đồng tiền đặt ở góc bàn.
Chỉ có Túc Thanh Yên đã sử dụng chiếc bàn này.
Phù Vy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra đó là hai đồng xu mà Trám Bích đã trả cho Túc Thanh Yên để viết thay.
Chàng không thu tiền viết thay, dù chỉ có hai đồng xu cũng sẽ trả lại.
Phù Vy xoay hai đồng xu rồi quan sát chúng quay từ nhanh đến chậm đến khi dừng lại.
Phù Vy chớp mắt rồi sực nhớ ra nàng quên hỏi Túc Thanh Yên vào thành làm gì.
Có rất nhiều sạp hàng ở con phố buôn bán trong huyện Thủy Trúc, về cơ bản có thể mua tất cả những thứ cần thiết trong cuộc sống hàng ngày. Nhưng thứ Túc Thanh Yên muốn mua lại không mua được ở huyện Thủy Trúc.
Khi vội vã vào đến thành, chàng không đi đến phố Trường Thanh sầm uất nhất mà đi theo một con đường vắng vẻ khác để mua thứ chàng cần ở một cửa hàng vắng vẻ nơi cuối đường.
Chàng cầm hộp gỗ bỏ vào túi vải bên hông yên xe ngựa.
——Không có thứ này, chàng sẽ không dám làm chuyện đó với Phù Vy.
Mua sắm xong, Túc Thanh Yên dắt ngựa trở về thì nhìn thấy một nam nhân ở phía xa đang cầm một bức chân dung hỏi thăm người qua đường.
Túc Thanh Yên cũng bị ngăn lại.
“Xin hỏi công tử đã từng thấy người trong chân dung chưa?” Vệ Hành Chu hỏi nhiều người đến mức miệng đắng lưỡi khô, giọng nói cũng đã khàn khàn.
Túc Thanh Yên liếc nhìn bức chân dung trải ra trước mặt, nhìn đi chỗ khác, sau đó nhanh chóng quay lại nhìn bức chân dung.
Chàng từ từ ngước mắt lên, nhìn thật kỹ nam nhân trước mặt.
Đây là một chàng trai trẻ, cao to khỏe mạnh, có khí chất của người tòng quân. Có lẽ Y đã đi đường rất lâu nên toàn thân phong trần mệt mỏi, trên má Y còn có râu xanh.
Vệ Hành Chu vốn không có hy vọng, nhưng phản ứng kỳ quái của Túc Thanh Yên đã cho Y một tia hy vọng. Đôi mắt đen của Y sáng lên, hưng phấn nói: “Công tử từng thấy nàng phải không?”
Túc Thanh Yên bình tĩnh nhìn Y, không nói gì.
Vệ Hành Chu biết hình tượng hiện tại của Y hơi chật vật, thậm chí trông không giống người tốt. Y giải thích không mạch lạc: “Đây là vị hôn thê của ta, nàng mất tích và ta phải tìm được nàng. Nàng hiểu lầm ta, vốn dĩ chúng ta định thành thân vào ngày 22 tháng này…”
Ngày 22 tháng này.
Ngày hai mươi hai tháng sáu.
Chính là ngày mà nàng buột miệng nói ra khi ấy.
Túc Thanh Yên lại đưa mắt nhìn ảnh chân dung, thờ ơ đáp: “Vẽ quá bình thường.”
“Công tử từng gặp nàng, đúng chứ?” Vệ Hành Chu kích động nắm vai Túc Thanh Yên: “Nàng ở đâu? Có xa nơi này không?”
Túc Thanh Yên ngước mắt nhìn vào ánh mắt kích động của Vệ Hành Chu, bình tĩnh đáp: “Ở nhà ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro