Phúc Vận Tiểu Kiều Nương: Mang Không Gian Chạy Nạn
Chương 26
2024-12-03 07:43:07
"Đúng rồi, thứ này chỉ cần nhìn đã biết không ăn được, ném đi cho rồi!"
Những tiếng cười nhạo vang lên, người trong thôn ai nấy đều cho rằng nhóm người Ân Diệu không biết trời cao đất dày. Nhưng trước những lời ấy, Ân Diệu không hề bối rối. Nàng chậm rãi hỏi lại:
"Các vị đã từng ăn loại nấm này bao giờ chưa?"
"Ăn? Ai dám ăn chứ! Nhìn nó đen như vậy, không độc thì mới lạ!" – Một người đáp.
"Vậy chưa ai từng thử qua đúng không? Tốt lắm, để chúng ta nếm trước thay cho các vị nhé!" – Ân Diệu cười, thong thả trả lời.
Thấy nàng không nghe khuyên bảo, đám thôn dân bực mình lắc đầu, lần lượt bỏ đi. Có người còn lẩm bẩm:
"Lần này nhà họ chắc thật sự muốn tuyệt hậu rồi!"
***
Khác hẳn sự nghi ngờ và cười cợt của thôn dân, trong gia đình, mọi người lại đặt niềm tin lớn vào Ân Diệu. Khi trở về, Vệ thị và ba người khác vẫn chưa về tới, Hàn ca nhi đã ngồi xổm ở góc sân, lấy cây nấm ra chọc nghịch. Trương thị cầm một cây nấm lên, ngắm nghía hồi lâu rồi cười:
"Ta thấy Diệu nhi nói ăn được thì nhất định là ăn được!"
Ân Hạc vẫn không khỏi nghi ngờ, trong lòng không tin lời Trương thị. Hắn cảm thấy, trong mắt thím mình, có lẽ thứ gì trên đời cũng đều ăn được.
Ân Bác Văn trầm ngâm nhìn mớ nấm đen tuyền trên mặt đất, yên lặng một hồi lâu rồi nói:
"Để ta mang đi rửa."
"Nhị thúc, khoan đã! Loại nấm này cần phải ngâm trong nước trước, để ta làm là được rồi." – Ân Diệu nhanh chóng ngăn lại.
Dù không phải đầu bếp, nhưng Ân Diệu vẫn hiểu cách chế biến những thứ này. Chỉ tiếc trong nhà thiếu hành, tỏi và những gia vị cơ bản, nhưng với nàng, chỉ cần có thể ăn được và bổ sung dinh dưỡng là đã quá tốt rồi.
Bước vào gian bếp bốn bề ám đen vì khói bếp lâu ngày, Ân Diệu ngoài ý muốn phát hiện một cái bình muối cũ kỹ. Có lẽ vì nó cũng bị ám đen như vách tường nên không ai để ý tới. Bên trong bình còn sót lại nửa vại muối. Dù số muối đã kết thành từng khối cứng, nhưng trong mắt Ân Diệu, đây chính là bảo vật quý giá nhất trong nhà. Nàng cẩn thận cất bình muối vào góc an toàn nhất trong bếp, thầm nghĩ sau này phải dùng thật tiết kiệm.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy một ánh mắt nóng rực đang dán chặt lên người mình. Ân Diệu quay đầu lại, thì ra là Trương thị đang đứng ở cửa bếp, nhìn chằm chằm từng động tác của nàng, ánh mắt đầy mong đợi.
"Tam thúc mẫu, hay là thím phụ giúp rửa mấy bông *Kim Tước Hoa* kia đi?" – Ân Diệu đề nghị, vừa nói vừa cười.
Nghe đến đó, Trương thị gật đầu lia lịa, không nói thêm một lời nào, lập tức đi rửa hoa. Bà đã đói đến mức dạ dày quặn đau, chỉ mong món ăn nhanh chóng được mang lên.
***
Trong lúc ấy, Vệ thị và Chân thị cũng vừa trở về nhà. Hai người hôm nay nhận được chút việc may vá từ tiệm trên trấn, nhưng giá cả bị ép xuống thấp đến mức không tưởng. Một phần việc thêu phải làm suốt hai ngày, cuối cùng chỉ nhận được năm văn tiền.
"May mà hôm nay gặp được vợ của lý chính trong thôn, bà ấy bảo lãnh giúp, nếu không, ngay cả việc này chắc chúng ta cũng không lấy được." – Chân thị vừa than thở vừa xếp lại đống vải thô.
"Năm văn tiền thì mua được gì chứ?" – Ân Diệu lẩm bẩm, trong lòng không khỏi khó chịu. Đời trước hay đời này, nàng đều không có khái niệm về giá trị của năm văn tiền, trí nhớ của nguyên thân cũng không lưu lại điều này. Nàng chỉ biết, con số đó nhỏ bé đến mức chẳng thể làm gì.
Những tiếng cười nhạo vang lên, người trong thôn ai nấy đều cho rằng nhóm người Ân Diệu không biết trời cao đất dày. Nhưng trước những lời ấy, Ân Diệu không hề bối rối. Nàng chậm rãi hỏi lại:
"Các vị đã từng ăn loại nấm này bao giờ chưa?"
"Ăn? Ai dám ăn chứ! Nhìn nó đen như vậy, không độc thì mới lạ!" – Một người đáp.
"Vậy chưa ai từng thử qua đúng không? Tốt lắm, để chúng ta nếm trước thay cho các vị nhé!" – Ân Diệu cười, thong thả trả lời.
Thấy nàng không nghe khuyên bảo, đám thôn dân bực mình lắc đầu, lần lượt bỏ đi. Có người còn lẩm bẩm:
"Lần này nhà họ chắc thật sự muốn tuyệt hậu rồi!"
***
Khác hẳn sự nghi ngờ và cười cợt của thôn dân, trong gia đình, mọi người lại đặt niềm tin lớn vào Ân Diệu. Khi trở về, Vệ thị và ba người khác vẫn chưa về tới, Hàn ca nhi đã ngồi xổm ở góc sân, lấy cây nấm ra chọc nghịch. Trương thị cầm một cây nấm lên, ngắm nghía hồi lâu rồi cười:
"Ta thấy Diệu nhi nói ăn được thì nhất định là ăn được!"
Ân Hạc vẫn không khỏi nghi ngờ, trong lòng không tin lời Trương thị. Hắn cảm thấy, trong mắt thím mình, có lẽ thứ gì trên đời cũng đều ăn được.
Ân Bác Văn trầm ngâm nhìn mớ nấm đen tuyền trên mặt đất, yên lặng một hồi lâu rồi nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Để ta mang đi rửa."
"Nhị thúc, khoan đã! Loại nấm này cần phải ngâm trong nước trước, để ta làm là được rồi." – Ân Diệu nhanh chóng ngăn lại.
Dù không phải đầu bếp, nhưng Ân Diệu vẫn hiểu cách chế biến những thứ này. Chỉ tiếc trong nhà thiếu hành, tỏi và những gia vị cơ bản, nhưng với nàng, chỉ cần có thể ăn được và bổ sung dinh dưỡng là đã quá tốt rồi.
Bước vào gian bếp bốn bề ám đen vì khói bếp lâu ngày, Ân Diệu ngoài ý muốn phát hiện một cái bình muối cũ kỹ. Có lẽ vì nó cũng bị ám đen như vách tường nên không ai để ý tới. Bên trong bình còn sót lại nửa vại muối. Dù số muối đã kết thành từng khối cứng, nhưng trong mắt Ân Diệu, đây chính là bảo vật quý giá nhất trong nhà. Nàng cẩn thận cất bình muối vào góc an toàn nhất trong bếp, thầm nghĩ sau này phải dùng thật tiết kiệm.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy một ánh mắt nóng rực đang dán chặt lên người mình. Ân Diệu quay đầu lại, thì ra là Trương thị đang đứng ở cửa bếp, nhìn chằm chằm từng động tác của nàng, ánh mắt đầy mong đợi.
"Tam thúc mẫu, hay là thím phụ giúp rửa mấy bông *Kim Tước Hoa* kia đi?" – Ân Diệu đề nghị, vừa nói vừa cười.
Nghe đến đó, Trương thị gật đầu lia lịa, không nói thêm một lời nào, lập tức đi rửa hoa. Bà đã đói đến mức dạ dày quặn đau, chỉ mong món ăn nhanh chóng được mang lên.
***
Trong lúc ấy, Vệ thị và Chân thị cũng vừa trở về nhà. Hai người hôm nay nhận được chút việc may vá từ tiệm trên trấn, nhưng giá cả bị ép xuống thấp đến mức không tưởng. Một phần việc thêu phải làm suốt hai ngày, cuối cùng chỉ nhận được năm văn tiền.
"May mà hôm nay gặp được vợ của lý chính trong thôn, bà ấy bảo lãnh giúp, nếu không, ngay cả việc này chắc chúng ta cũng không lấy được." – Chân thị vừa than thở vừa xếp lại đống vải thô.
"Năm văn tiền thì mua được gì chứ?" – Ân Diệu lẩm bẩm, trong lòng không khỏi khó chịu. Đời trước hay đời này, nàng đều không có khái niệm về giá trị của năm văn tiền, trí nhớ của nguyên thân cũng không lưu lại điều này. Nàng chỉ biết, con số đó nhỏ bé đến mức chẳng thể làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro