Phúc Vận Tiểu Kiều Nương: Mang Không Gian Chạy Nạn
Chương 25
2024-12-03 07:43:07
Ân Hạc vẫn nhớ lời tam thúc trước khi qua đời dặn dò, rằng dù thế nào cũng phải đối đãi tốt với tam thẩm. Giờ thấy tam thẩm ăn hoa một cách liều lĩnh, lòng cậu không khỏi thấp thỏm.
“Không sao đâu, yên tâm. Ta nói ăn được thì chắc chắn ăn được. Nếu có trứng gà, xào lên thì càng ngon hơn nữa!” – Ân Diệu vừa trấn an vừa nở nụ cười, vẻ mặt đầy tự tin.
Nàng lấy ra chiếc túi nhỏ từng thuận tay lấy được từ Triệu lão tứ, rồi bắt đầu chỉ huy mọi người hái hoa.
“Đi nào, chúng ta hái nhiều chút đem về. Hôm nay sẽ có món ngon cho cả nhà!”
"Ngọt thật, không hề đắng chút nào." – Trương thị vừa nhai vừa gật gù, ánh mắt sáng lên như phát hiện ra báu vật.
"......"
Ân Hạc nhìn thím mình với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng cũng lặng lẽ cúi xuống hái hoa. Tuy trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng lời Ân Diệu, nhưng cậu nghĩ bụng, nếu hoa này thực sự ăn được, sao người trong thôn không hái hết từ lâu rồi?
***
Ân Diệu chẳng để ý đến việc bọn nhỏ có tin hay không. Suốt dọc đường, nàng cẩn thận quan sát xung quanh, quả thực trên núi có rất nhiều cây cỏ và nấm độc, lại có cả những dấu vết rau dại đã bị nhổ sạch từ trước. Nhưng nàng tin rằng, chỉ cần kiên nhẫn tìm, nhất định còn thứ gì đó có thể dùng được.
"Thím, các ngươi cứ ở đây hái hoa trước, ta đi qua bên kia xem thử." – Ân Diệu nói, ánh mắt lộ rõ sự tự tin.
Trương thị thoáng do dự, nhưng nghĩ đến bước chân nhanh nhẹn của Ân Diệu, bà đành ngoan ngoãn gật đầu, không quên nhắc thêm:
"Đi xa chút thôi, nhớ có gì thì gọi to lên nhé!"
Ân Diệu cười nhẹ, trấn an mọi người xong liền men theo lối nhỏ mà đi. Nàng vừa đi vừa ngâm nga một bài ca vui tai:
*"Hồng đỏ tươi, trắng lấp lánh, ăn vào rồi lại nằm thẳng cẳng..."*
Lời hát nghe có vẻ hợp tình cảnh, nhưng chưa kịp ngân nga thêm, nàng đã vội im bặt. Ánh mắt lóe sáng. Có thứ tốt rồi!
Sau một gốc cây lớn, Ân Diệu cúi xuống, ngồi xổm mà chăm chú quan sát. Trước mặt nàng là mấy cụm nấm đen tuyền mọc sát mặt đất. Nàng khéo léo bẻ chúng lên, cùng cả phần đất ẩm xung quanh. Một nụ cười đầy mãn nguyện nở trên môi nàng. Đây chẳng phải là *hắc nấm gan bò*, loại nấm giàu dinh dưỡng bậc nhất hay sao?
Hắc nấm gan bò toàn thân đen nhánh, từ ngoài vào trong không chút màu sắc khác. Chắc hẳn vì vẻ ngoài xấu xí mà thôn dân nhầm tưởng là nấm độc. Ân Diệu sung sướng phát hiện xung quanh đây còn rất nhiều nấm cùng loại. Nàng nhanh chóng hái một vài cây, cẩn thận cất vào không gian, sau đó tiếp tục thu gom thêm.
Khi Ân Diệu quay lại chỗ mọi người, trên tay nàng là một túi đầy nấm đen. Nhìn thấy thứ kỳ lạ đó, mặt Ân Hạc tái nhợt, không giấu được sự hoang mang.
"Thứ này... thật sự ăn được sao, Diệu tỷ tỷ?" – Cậu hỏi, giọng run rẩy.
"Ha ha, cứ đợi đấy. Ta sẽ làm cho các ngươi nếm thử, đảm bảo thơm ngon!" – Ân Diệu đáp lại, nụ cười tràn đầy tự tin. Bước chân nàng trên đường xuống núi bỗng nhẹ nhàng hơn hẳn.
***
Trên đường xuống núi, họ gặp vài thôn dân. Nhìn thấy túi hoa và nấm của Ân Diệu, đám người không khỏi kinh ngạc, lập tức xúm lại hỏi:
"Nha đầu, các ngươi hái gì thế? Thứ này không phải nấm độc sao? Ăn vào là mất mạng cả nhà đấy!" – Một cụ ông lớn tuổi lên tiếng.
"Còn cả mấy bông hoa kia nữa! Trên núi toàn loài hoa cúc dại, ăn nổi gì mà hái? Thật không biết lượng sức!" – Một người khác chen lời.
“Không sao đâu, yên tâm. Ta nói ăn được thì chắc chắn ăn được. Nếu có trứng gà, xào lên thì càng ngon hơn nữa!” – Ân Diệu vừa trấn an vừa nở nụ cười, vẻ mặt đầy tự tin.
Nàng lấy ra chiếc túi nhỏ từng thuận tay lấy được từ Triệu lão tứ, rồi bắt đầu chỉ huy mọi người hái hoa.
“Đi nào, chúng ta hái nhiều chút đem về. Hôm nay sẽ có món ngon cho cả nhà!”
"Ngọt thật, không hề đắng chút nào." – Trương thị vừa nhai vừa gật gù, ánh mắt sáng lên như phát hiện ra báu vật.
"......"
Ân Hạc nhìn thím mình với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng cũng lặng lẽ cúi xuống hái hoa. Tuy trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng lời Ân Diệu, nhưng cậu nghĩ bụng, nếu hoa này thực sự ăn được, sao người trong thôn không hái hết từ lâu rồi?
***
Ân Diệu chẳng để ý đến việc bọn nhỏ có tin hay không. Suốt dọc đường, nàng cẩn thận quan sát xung quanh, quả thực trên núi có rất nhiều cây cỏ và nấm độc, lại có cả những dấu vết rau dại đã bị nhổ sạch từ trước. Nhưng nàng tin rằng, chỉ cần kiên nhẫn tìm, nhất định còn thứ gì đó có thể dùng được.
"Thím, các ngươi cứ ở đây hái hoa trước, ta đi qua bên kia xem thử." – Ân Diệu nói, ánh mắt lộ rõ sự tự tin.
Trương thị thoáng do dự, nhưng nghĩ đến bước chân nhanh nhẹn của Ân Diệu, bà đành ngoan ngoãn gật đầu, không quên nhắc thêm:
"Đi xa chút thôi, nhớ có gì thì gọi to lên nhé!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ân Diệu cười nhẹ, trấn an mọi người xong liền men theo lối nhỏ mà đi. Nàng vừa đi vừa ngâm nga một bài ca vui tai:
*"Hồng đỏ tươi, trắng lấp lánh, ăn vào rồi lại nằm thẳng cẳng..."*
Lời hát nghe có vẻ hợp tình cảnh, nhưng chưa kịp ngân nga thêm, nàng đã vội im bặt. Ánh mắt lóe sáng. Có thứ tốt rồi!
Sau một gốc cây lớn, Ân Diệu cúi xuống, ngồi xổm mà chăm chú quan sát. Trước mặt nàng là mấy cụm nấm đen tuyền mọc sát mặt đất. Nàng khéo léo bẻ chúng lên, cùng cả phần đất ẩm xung quanh. Một nụ cười đầy mãn nguyện nở trên môi nàng. Đây chẳng phải là *hắc nấm gan bò*, loại nấm giàu dinh dưỡng bậc nhất hay sao?
Hắc nấm gan bò toàn thân đen nhánh, từ ngoài vào trong không chút màu sắc khác. Chắc hẳn vì vẻ ngoài xấu xí mà thôn dân nhầm tưởng là nấm độc. Ân Diệu sung sướng phát hiện xung quanh đây còn rất nhiều nấm cùng loại. Nàng nhanh chóng hái một vài cây, cẩn thận cất vào không gian, sau đó tiếp tục thu gom thêm.
Khi Ân Diệu quay lại chỗ mọi người, trên tay nàng là một túi đầy nấm đen. Nhìn thấy thứ kỳ lạ đó, mặt Ân Hạc tái nhợt, không giấu được sự hoang mang.
"Thứ này... thật sự ăn được sao, Diệu tỷ tỷ?" – Cậu hỏi, giọng run rẩy.
"Ha ha, cứ đợi đấy. Ta sẽ làm cho các ngươi nếm thử, đảm bảo thơm ngon!" – Ân Diệu đáp lại, nụ cười tràn đầy tự tin. Bước chân nàng trên đường xuống núi bỗng nhẹ nhàng hơn hẳn.
***
Trên đường xuống núi, họ gặp vài thôn dân. Nhìn thấy túi hoa và nấm của Ân Diệu, đám người không khỏi kinh ngạc, lập tức xúm lại hỏi:
"Nha đầu, các ngươi hái gì thế? Thứ này không phải nấm độc sao? Ăn vào là mất mạng cả nhà đấy!" – Một cụ ông lớn tuổi lên tiếng.
"Còn cả mấy bông hoa kia nữa! Trên núi toàn loài hoa cúc dại, ăn nổi gì mà hái? Thật không biết lượng sức!" – Một người khác chen lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro