Mộng cảnh
Nakami Mokirashi
2024-10-01 11:00:48
Không hề hay biết những gì diễn ra bên ngoài, Hàn Băng Vô Tình lúc này
đang đối diện với một người chính xác hơn là một đoàn sương trắng. Bên
trong làn sương có một bóng người như ẩn như hiện.
Đương nàng muốn nhìn rõ người bên trong thì luôn có một thứ gì đó bao phủ, che đi dung mạo người đối diện. Tuy nhiên, dựa vào hình dáng mơ hồ kia, nàng có thể xác định trước mắt là một nữ tử.
"Ngươi là ai? Vì sao xuất hiện nhưng lại không dám lấy gương mặt kì người." Hàn Băng Vô Tình hỏi.
Sau khi nàng giết hết đám người kia, lên tiếng hỏi thanh âm đã nói chuyện với nàng, mọi vật xung quanh đều biến mất chỉ có nàng cùng nữ tử đột nhiên xuất hiện này.
"Ta là ai hiện tại vẫn chưa thể nói cho ngươi biết được. Còn về vì sao ngươi không nhìn thấy dung mạo thật của ta là vì chưa phải lúc, ngươi cũng chưa đủ thực lực này." Thành âm từ trong làn sương đáp lại.
"Là ngươi đưa ta vào nơi này ảo cảnh?" Hàn Băng Vô Tình chắc chắn ngữ khí.
Tuy không nhìn rõ người trong làn sương nhưng Hàn Băng Vô Tình có thể khẳng định khi nghe nàng nói những lời này, nữ tử khẽ lắc đầu.
"Nơi này giống ảo cảnh nhưng không phải ảo cảnh, nó được gọi chính xác hơn là mộng cảnh. Ngươi xuất hiện ở nơi này cũng không phải do ta đem ngươi tới đây mà là chính ngươi đem ngươi đến nơi này." Giọng nói từ trong làn sương chậm rãi giải thích.
"Ta đưa ta đến nơi này?" Hàn Băng Vô Tình thoáng chốc như minh bạch điều gì lại mê mang không hiểu rõ tựa hồ đang cố gắng phủ định suy nghĩ của mình.
Nhưng không cho nàng cơ hội này, giọng nói của nữ tử lại lần nữa vang lên :"Ngươi vẫn là định lừa mình dối người sao?"
"Ngươi nói gì ta nghe không rõ." Hàn Băng Vô Tình nhắm lại đôi mắt màu hổ phách, hai tay bịt tai lại, liên tục lắc đầu không muốn nghe nữ tử nói tiếp.
Mặc dù vậy nhưng thanh âm của thiếu nữ vẫn luôn vang lên bên tai nàng :"Ngươi vẫn chưa bỏ xuống được sao? Bỏ xuống được ngươi chấp niệm. Bỏ xuống được tiếc nuối năm xưa."
Hàn Băng Vô Tình buông xuống hai tay, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm bóng người trong làn sương sắc nhọn phản bác :"Ngươi sai rồi. Ta tất cả đều đã buông xuống. Ngươi không phải ta, sao có thể hiểu được ta chứ?!!"
"Ngươi hà tất mãi trốn tránh đâu?" Nữ tử thanh âm mang theo một tia thở dài :"Ta có thể không hiểu ngươi nhưng ngươi lại có thể không hiểu chính mình sao? Nếu như ngươi thật sự đã buông bỏ, ngươi cho rằng bản thân sẽ xuất hiện ở chỗ nào sao?"
Đương nàng muốn nhìn rõ người bên trong thì luôn có một thứ gì đó bao phủ, che đi dung mạo người đối diện. Tuy nhiên, dựa vào hình dáng mơ hồ kia, nàng có thể xác định trước mắt là một nữ tử.
"Ngươi là ai? Vì sao xuất hiện nhưng lại không dám lấy gương mặt kì người." Hàn Băng Vô Tình hỏi.
Sau khi nàng giết hết đám người kia, lên tiếng hỏi thanh âm đã nói chuyện với nàng, mọi vật xung quanh đều biến mất chỉ có nàng cùng nữ tử đột nhiên xuất hiện này.
"Ta là ai hiện tại vẫn chưa thể nói cho ngươi biết được. Còn về vì sao ngươi không nhìn thấy dung mạo thật của ta là vì chưa phải lúc, ngươi cũng chưa đủ thực lực này." Thành âm từ trong làn sương đáp lại.
"Là ngươi đưa ta vào nơi này ảo cảnh?" Hàn Băng Vô Tình chắc chắn ngữ khí.
Tuy không nhìn rõ người trong làn sương nhưng Hàn Băng Vô Tình có thể khẳng định khi nghe nàng nói những lời này, nữ tử khẽ lắc đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nơi này giống ảo cảnh nhưng không phải ảo cảnh, nó được gọi chính xác hơn là mộng cảnh. Ngươi xuất hiện ở nơi này cũng không phải do ta đem ngươi tới đây mà là chính ngươi đem ngươi đến nơi này." Giọng nói từ trong làn sương chậm rãi giải thích.
"Ta đưa ta đến nơi này?" Hàn Băng Vô Tình thoáng chốc như minh bạch điều gì lại mê mang không hiểu rõ tựa hồ đang cố gắng phủ định suy nghĩ của mình.
Nhưng không cho nàng cơ hội này, giọng nói của nữ tử lại lần nữa vang lên :"Ngươi vẫn là định lừa mình dối người sao?"
"Ngươi nói gì ta nghe không rõ." Hàn Băng Vô Tình nhắm lại đôi mắt màu hổ phách, hai tay bịt tai lại, liên tục lắc đầu không muốn nghe nữ tử nói tiếp.
Mặc dù vậy nhưng thanh âm của thiếu nữ vẫn luôn vang lên bên tai nàng :"Ngươi vẫn chưa bỏ xuống được sao? Bỏ xuống được ngươi chấp niệm. Bỏ xuống được tiếc nuối năm xưa."
Hàn Băng Vô Tình buông xuống hai tay, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm bóng người trong làn sương sắc nhọn phản bác :"Ngươi sai rồi. Ta tất cả đều đã buông xuống. Ngươi không phải ta, sao có thể hiểu được ta chứ?!!"
"Ngươi hà tất mãi trốn tránh đâu?" Nữ tử thanh âm mang theo một tia thở dài :"Ta có thể không hiểu ngươi nhưng ngươi lại có thể không hiểu chính mình sao? Nếu như ngươi thật sự đã buông bỏ, ngươi cho rằng bản thân sẽ xuất hiện ở chỗ nào sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro