Phượng Kinh Hồn...
Nakami Mokirashi
2024-10-01 11:00:48
Hôm nay, Mị Sương nàng đã đập mặt xuống mặt đất một lần sao có thể tiếp tục đập mặt xuống lần thứ hai.
Đúng lúc hai người tách ra rồi lại lao vào chiến đấu, Phượng Kinh Hồng từ một nơi xuất hiện. Hắn đi đến bên cạnh Hàn Băng Vô Tình quan sát cuộc chiến.
Hắn nhìn hắc y nữ nhân đang chiến đấu với Vân Khinh cảm thấy vô cùng quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra là đã gặp ở đâu. Cũng khó trách Phượng Kinh Hồng Không nhận ra được người tới là ai. Dù sao thì khuôn mặt của nữ nhân kia huyết nhục mơ hồ, rất khó nhận ra tới. Khi nhìn thấy vũ khí mà nàng ta sử dụng, Phượng Kinh Hồng xác định được người tới là ai. Hắn không ngờ nàng ta to gan như vậy.
Tuy nhận ra người tới nhưng hắn vẫn lên tiếng hỏi thiếu nữ bên cạnh:"Các ngươi nơi này đã xảy ra chuyện gì? Nàng ta là ai?"
Đáp lại câu hỏi hắn là lưỡi dao sắc bén trên tay Hàn Băng Vô Tình chém đến. Bị tấn công bất ngờ nhưng Phượng Kinh Hồng động tác cũng không một chút hàm hồ, nhanh chóng né tránh. Đáng tiếc, động tác của hắn tuy mau nhưng vẫn bị thiếu nữ cắt xuống vài sợi mặc phát.
"Ngươi đây là..." Phượng Kinh Hồng đang định lên tiếng hỏi cái gì mới chợt nhận ra bộ dạng lúc này của nàng.
Một bộ bạch y rách tung toé đẫm máu, trên người lớn lớn nhỏ nhỏ đều là miệng vết thương. Khuôn mặt nhỏ tinh xảo trong suốt trắng bệch, đôi mắt màu hổ phách vô thần, môi anh đào cắt không còn giọt máu. Miệng vết thương vốn đã ngừng huyết nay lại rách ra, theo từng bước tấn công của nàng mà không ngừng nhỏ giọt trên mặt đất. Mặc dù vậy nhưng động tác của nàng vẫn không vì thế mà đình trệ, tốc độ tấn công ngày càng nhanh, ngày càng sắc bén tựa hồ phải diệt trừ bằng được người này giống nhau. Có lẽ, bản năng nói cho nàng biết người nam nhân này rất nguy hiểm, không thể để hắn đến gần cũng như nhất định không thể để hắn sống sót. Nàng giống như một cỗ máy không hề biết mệt mỏi, mãnh liệt công kích Phượng Kinh Hồng, chiêu chiêu chí mệnh.
Phượng Kinh Hồng cũng nhận ra tính tình trạng lúc này của Hàn Băng Vô Tình không đúng nên cũng chỉ né tránh mà không hề đánh trả. Tuy là né tránh nhẹ nhàng nhưng bộ trường bào của hắn cũng bị dao phong của nàng cắt ra mấy khẩu tử.
Lúc này, trong Nguyệt Hoa viện là bốn người đang chiến đấu. Nói chính xác hơn là Vân Khinh đánh với Mị Sương, Hàn Băng Vô Tình tấn công Phượng Kinh Hồng nhưng hắn chỉ bị động né tránh.
Đúng lúc hai người tách ra rồi lại lao vào chiến đấu, Phượng Kinh Hồng từ một nơi xuất hiện. Hắn đi đến bên cạnh Hàn Băng Vô Tình quan sát cuộc chiến.
Hắn nhìn hắc y nữ nhân đang chiến đấu với Vân Khinh cảm thấy vô cùng quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra là đã gặp ở đâu. Cũng khó trách Phượng Kinh Hồng Không nhận ra được người tới là ai. Dù sao thì khuôn mặt của nữ nhân kia huyết nhục mơ hồ, rất khó nhận ra tới. Khi nhìn thấy vũ khí mà nàng ta sử dụng, Phượng Kinh Hồng xác định được người tới là ai. Hắn không ngờ nàng ta to gan như vậy.
Tuy nhận ra người tới nhưng hắn vẫn lên tiếng hỏi thiếu nữ bên cạnh:"Các ngươi nơi này đã xảy ra chuyện gì? Nàng ta là ai?"
Đáp lại câu hỏi hắn là lưỡi dao sắc bén trên tay Hàn Băng Vô Tình chém đến. Bị tấn công bất ngờ nhưng Phượng Kinh Hồng động tác cũng không một chút hàm hồ, nhanh chóng né tránh. Đáng tiếc, động tác của hắn tuy mau nhưng vẫn bị thiếu nữ cắt xuống vài sợi mặc phát.
"Ngươi đây là..." Phượng Kinh Hồng đang định lên tiếng hỏi cái gì mới chợt nhận ra bộ dạng lúc này của nàng.
Một bộ bạch y rách tung toé đẫm máu, trên người lớn lớn nhỏ nhỏ đều là miệng vết thương. Khuôn mặt nhỏ tinh xảo trong suốt trắng bệch, đôi mắt màu hổ phách vô thần, môi anh đào cắt không còn giọt máu. Miệng vết thương vốn đã ngừng huyết nay lại rách ra, theo từng bước tấn công của nàng mà không ngừng nhỏ giọt trên mặt đất. Mặc dù vậy nhưng động tác của nàng vẫn không vì thế mà đình trệ, tốc độ tấn công ngày càng nhanh, ngày càng sắc bén tựa hồ phải diệt trừ bằng được người này giống nhau. Có lẽ, bản năng nói cho nàng biết người nam nhân này rất nguy hiểm, không thể để hắn đến gần cũng như nhất định không thể để hắn sống sót. Nàng giống như một cỗ máy không hề biết mệt mỏi, mãnh liệt công kích Phượng Kinh Hồng, chiêu chiêu chí mệnh.
Phượng Kinh Hồng cũng nhận ra tính tình trạng lúc này của Hàn Băng Vô Tình không đúng nên cũng chỉ né tránh mà không hề đánh trả. Tuy là né tránh nhẹ nhàng nhưng bộ trường bào của hắn cũng bị dao phong của nàng cắt ra mấy khẩu tử.
Lúc này, trong Nguyệt Hoa viện là bốn người đang chiến đấu. Nói chính xác hơn là Vân Khinh đánh với Mị Sương, Hàn Băng Vô Tình tấn công Phượng Kinh Hồng nhưng hắn chỉ bị động né tránh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro