Ta sẽ giúp muội
Nakami Mokirashi
2024-10-01 11:00:48
Sau khi hoàng đế rời đi, Nhật Uyên tiến lên sờ trán tiểu công chúa trên giường rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Nhật Uyên vừa rời đi thì có một thân ảnh từ cửa sổ ảnh vào.
Đó là một nam hài khoảng chừng mười tuổi, một thân hắc y thêu chỉ vàng mang theo vài phần chững chạc vốn không nên có ở tuổi của hắn.
Khuôn mặt có vài phần lạnh lùng, ngũ quan như được khắc họa từ trong tranh mà ra, giao thoa một chút giữa non nớt trẻ con cùng sự ngây ngô của thiếu niên.
Đặc biệt, cặp mắt đỏ của hắn kết hợp với y phục màu đen tuy có vài phần quỷ dị nhưng lại cho người ta cảm tôn quý không dám khinh nhờn.
Từng cử chỉ của hắn đều vô cùng ưu nhã, quý khí bức người.
Nam hài một đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt của nữ hài trên giường.
Nhiệt độ nóng bỏng trên má nàng làm hắn nhãn lại mày.
Vừa định thu tay lại, có một thứ gì đó ướt át chạm vào ngón tay của hắn để trên má nữ hài.
Chất lỏng so với nhiệt độ cơ thể của nữ hài có vài phần lạnh lẽo, theo đó, chất lỏng ấy từ đôi mắt nữ hài càng chảy càng nhiều.
"Mẫu hậu...
Hai chữ theo dòng nước mắt cũng từ cánh môi tái nhợt của tiểu công chúa yếu ớt phát ra.
Nam hài đôi mắt đỏ ám ám, ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của nữ hài.
"Chuyện này đáng ra ta không nên để bọn họ kéo muội vào. Ta xin lỗi. Nếu những ký ức này làm muội đau khổ, vậy thì ta sẽ giúp muội."
Nói rồi, hắn giương tay, hai đầu ngón tay chỉ vào giữa trán nữ hài, theo đó, một đạo hồng quang theo trán nàng nở rộ rồi nhanh chóng biến mất.
Nữ hài trên giường dần an tĩnh lại, nước mắt cùng chậm rãi dừng chảy, dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, Hàn Băng Vô Tình như đứng ở góc nhìn thứ ba chứng kiến hết thảy những gì đang xảy ra trước mắt.
Nam hài bên cạnh nữ hài nhìn rất quen mặt, chỉ là nàng nhất thời chưa nhớ ra hắn là ai.
Bất chợt, khung cảnh trước mặt nàng bắt đầu trở nên hư ảo, khuôn mắt của nam hài trước mắt cũng dần trở nên mờ nhạt trong kí ức nhưng đôi mắt đỏ của hắn vẫn in đậm trong tâm trí nàng.
Ánh sáng mặt trời len lỏi qua kẽ lá từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Hàn Băng Vô Tình từ từ mở mắt, trong lòng có chút sững sờ, nàng vậy mà ngủ quên trên chiếc giường nhỏ này cả một đêm.
Hơn nữa, giấc mơ kia lại cho nàng cảm giác rất chân thật, chân thật giống như người thực sự đã từng trải qua vậy.
Lúc này trời đã sáng, Hàn Băng Vô Tình chậm rãi quét mắt qua bố trí của căn phòng bản thân đã ngủ cả đêm không khỏi giật mình.
Ngoại trừ một số chi tiết nhỏ thì bố trí của căn phòng này giống y hệt trong giấc mơ đêm qua của nàng.Chẳng lẽ giấc mơ đêm qua không chỉ đơn thuần là một giấc mộng mà là một phần kí ức không biết của bản thân nàng.
Không để Hàn Băng Vô Tình kịp suy nghĩ kĩ càng, bên ngoài âm thanh mở cửa vang lên, tiếng bước chân đi lại, theo sau là tiếng nói của hai cung nữ.
"Ngươi nói xem, cung điện này của tiểu công chúa triều trước, đến bây giờ cũng không có ai ở, vì sao ngày nào chúng ta cũng phải đến nơi này dọn dẹp? Hơn nữa còn thường xuyên có thủ vệ tuần tra qua nơi này.
Nghe câu hỏi của nàng, cung nữ đi cùng bên có vẻ trầm ổn hơn trả lời.
Hình như lâu rồi không ra chap mới, thấy có bạn nào đó bình luận quên hết nội dung phải đọc lại.
Nhật Uyên vừa rời đi thì có một thân ảnh từ cửa sổ ảnh vào.
Đó là một nam hài khoảng chừng mười tuổi, một thân hắc y thêu chỉ vàng mang theo vài phần chững chạc vốn không nên có ở tuổi của hắn.
Khuôn mặt có vài phần lạnh lùng, ngũ quan như được khắc họa từ trong tranh mà ra, giao thoa một chút giữa non nớt trẻ con cùng sự ngây ngô của thiếu niên.
Đặc biệt, cặp mắt đỏ của hắn kết hợp với y phục màu đen tuy có vài phần quỷ dị nhưng lại cho người ta cảm tôn quý không dám khinh nhờn.
Từng cử chỉ của hắn đều vô cùng ưu nhã, quý khí bức người.
Nam hài một đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt của nữ hài trên giường.
Nhiệt độ nóng bỏng trên má nàng làm hắn nhãn lại mày.
Vừa định thu tay lại, có một thứ gì đó ướt át chạm vào ngón tay của hắn để trên má nữ hài.
Chất lỏng so với nhiệt độ cơ thể của nữ hài có vài phần lạnh lẽo, theo đó, chất lỏng ấy từ đôi mắt nữ hài càng chảy càng nhiều.
"Mẫu hậu...
Hai chữ theo dòng nước mắt cũng từ cánh môi tái nhợt của tiểu công chúa yếu ớt phát ra.
Nam hài đôi mắt đỏ ám ám, ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của nữ hài.
"Chuyện này đáng ra ta không nên để bọn họ kéo muội vào. Ta xin lỗi. Nếu những ký ức này làm muội đau khổ, vậy thì ta sẽ giúp muội."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói rồi, hắn giương tay, hai đầu ngón tay chỉ vào giữa trán nữ hài, theo đó, một đạo hồng quang theo trán nàng nở rộ rồi nhanh chóng biến mất.
Nữ hài trên giường dần an tĩnh lại, nước mắt cùng chậm rãi dừng chảy, dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, Hàn Băng Vô Tình như đứng ở góc nhìn thứ ba chứng kiến hết thảy những gì đang xảy ra trước mắt.
Nam hài bên cạnh nữ hài nhìn rất quen mặt, chỉ là nàng nhất thời chưa nhớ ra hắn là ai.
Bất chợt, khung cảnh trước mặt nàng bắt đầu trở nên hư ảo, khuôn mắt của nam hài trước mắt cũng dần trở nên mờ nhạt trong kí ức nhưng đôi mắt đỏ của hắn vẫn in đậm trong tâm trí nàng.
Ánh sáng mặt trời len lỏi qua kẽ lá từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Hàn Băng Vô Tình từ từ mở mắt, trong lòng có chút sững sờ, nàng vậy mà ngủ quên trên chiếc giường nhỏ này cả một đêm.
Hơn nữa, giấc mơ kia lại cho nàng cảm giác rất chân thật, chân thật giống như người thực sự đã từng trải qua vậy.
Lúc này trời đã sáng, Hàn Băng Vô Tình chậm rãi quét mắt qua bố trí của căn phòng bản thân đã ngủ cả đêm không khỏi giật mình.
Ngoại trừ một số chi tiết nhỏ thì bố trí của căn phòng này giống y hệt trong giấc mơ đêm qua của nàng.Chẳng lẽ giấc mơ đêm qua không chỉ đơn thuần là một giấc mộng mà là một phần kí ức không biết của bản thân nàng.
Không để Hàn Băng Vô Tình kịp suy nghĩ kĩ càng, bên ngoài âm thanh mở cửa vang lên, tiếng bước chân đi lại, theo sau là tiếng nói của hai cung nữ.
"Ngươi nói xem, cung điện này của tiểu công chúa triều trước, đến bây giờ cũng không có ai ở, vì sao ngày nào chúng ta cũng phải đến nơi này dọn dẹp? Hơn nữa còn thường xuyên có thủ vệ tuần tra qua nơi này.
Nghe câu hỏi của nàng, cung nữ đi cùng bên có vẻ trầm ổn hơn trả lời.
Hình như lâu rồi không ra chap mới, thấy có bạn nào đó bình luận quên hết nội dung phải đọc lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro