Xin chi viện
Nakami Mokirashi
2024-10-01 11:00:48
"Chúng ta là hạ nhân, chỉ cần nghe lệnh làm việc là được, những chuyện không nên nghe, không nên biết tốt hơn là không cần tìm hiểu. Ở trong hoàng cung làm việc, muốn sống lâu thì nên hồ đồ một chút, cho dù có tò mò chuyện gì đến đâu cũng không nên đi tìm đáp án."
Cung nữ kia nghe được cung nữ nọ nói vậy, mơ mơ hồ hồ gật đầu cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người im lặng lau dọn nhưng trong lòng Hàn Băng Vô Tình lại nổi lên gợn sóng, có thứ gì như từ trong trí nhớ đang trực chờ hiện.
Rõ ràng nơi này đã không còn ai ở nhưng vì sao vẫn hằng ngày cho người đến lau dọn?
Là ai trong hoàng cung này đã ra lệnh làm như vậy?
Chuyện này có liên quan gì tới nàng của trước kia không?
Vì sao nàng luôn cảm thấy nàng đã thiếu đi một vài đoạn kí ức rất quan trọng?
Sau khi hai cung nữ đi khỏi, Hàn Băng Vô Tình cũng rời khỏi nơi này.
Nàng đi cả đêm không về, chắc hẳn giờ này Vân Khinh đang rất lo lắng.
Nghĩ vậy, Hàn Băng Vô Tình liền rời khỏi hoàng cung trở về Nhiếp Chính Vương phů.
Khi nàng trở về Nguyệt Hoa viện, Vân Khinh đã đang đứng trong sân chờ nàng.
Vân Khinh hỏi thăm những gì thám thính được nhưng Hàn Băng Vô Tình chỉ lắc đầu rồi lấy ra một vài tờ giấy mà nàng dùng để vẽ đơn giản lại bố cục hoàng cung hiện tại.
"So sánh với năm năm trước, bố cục của hoàng cung không hề có sự thay đổi, dường như ai đó đã cố tình giữ nguyên"
Vân Khinh xem xét một hồi rồi đưa ra kết luận.
Đoạn nàng lấy ra một cuộn da dê đã cũ vẽ lại bản đồ hoàng cung Linh Phượng năm năm trước trải ra bàn để so sánh dễ dàng hơn.
Quả thật, hai bản đồ dường như hoàn toàn trùng khớp.
"À phải rồi!"
Vân Khinh vỗ trán một cái rồi lấy ra một phong thư.
"Đây là phong thư xin trợ giúp của Công Hội. Nghe nói ma tộc phía Bắc không ngừng tiến công, nhân loại ở đó đang ra sức chống trả nhưng tổn thương thảm trọng, nhân loại chúng ta cũng đã bị tổn thất hai thành trì."
Vân Khinh ngưng trọng nói.
"Phía Bắc nếu muội nhớ không nhầm là Huyền Linh quốc đúng không?"
Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt hỏi.
"Đúng vậy, hoàng đế Huyền Linh đã gửi thư nhờ Công Hội giúp đỡ, Lạc Hà hội trưởng đã nhận lời nhưng một mình sức của Công Hội cũng không thể tập trung toàn lực chi viện một đế quốc. Nếu làm như vậy sẽ gây mất cân bằng thế lực giữa các đế quốc. Vậy nên Lạc Hà hội trưởng đã gửi tin đến nhiều thế lực lớn nhỏ khác xin chi viện giúp Huyền Linh quốc vượt qua nan quan lúc này.Vân Khinh lên tiếng đáp.
"Vân Lạc huynh ấy sau khi nhận được tin của bên Công Hội cũng cảm thế sự tình không thể chậm trễ nên đã cử một bộ phận thành viên Điệp Sát tới Huyền Linh chi viện. Có điều, tình hình ở Huyền Linh có vẻ vẫn không được khả quan lắm. Vân Lạc cho người đưa tin cho muội xin ý kiến có nên tiếp tục chi viện hay không hoặc là muội có suy nghĩ gì về việc này."
Hàn Băng Vô Tình trầm tư trong chốc lát rồi hỏi.
"Huynh ấy có gửi tới tình hình chiến báo, thế trận hiện giờ của ma tộc hay thương vong của nhân tộc ở Huyền Linh không?"
Nghe thiếu nữ hỏi vậy, Vân Khinh lấy từ nhẫn trữ vật ra một lệnh bài.
Đây là một lệnh bài được làm từ một loại đá đặc biệt, sau khi được luyện khí sư chế tạo có thể dùng để lưu trữ một đoạn hình ảnh, rất thuận tiện để mang bên người để lưu giữ những hình ảnh quan trọng.
Cung nữ kia nghe được cung nữ nọ nói vậy, mơ mơ hồ hồ gật đầu cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người im lặng lau dọn nhưng trong lòng Hàn Băng Vô Tình lại nổi lên gợn sóng, có thứ gì như từ trong trí nhớ đang trực chờ hiện.
Rõ ràng nơi này đã không còn ai ở nhưng vì sao vẫn hằng ngày cho người đến lau dọn?
Là ai trong hoàng cung này đã ra lệnh làm như vậy?
Chuyện này có liên quan gì tới nàng của trước kia không?
Vì sao nàng luôn cảm thấy nàng đã thiếu đi một vài đoạn kí ức rất quan trọng?
Sau khi hai cung nữ đi khỏi, Hàn Băng Vô Tình cũng rời khỏi nơi này.
Nàng đi cả đêm không về, chắc hẳn giờ này Vân Khinh đang rất lo lắng.
Nghĩ vậy, Hàn Băng Vô Tình liền rời khỏi hoàng cung trở về Nhiếp Chính Vương phů.
Khi nàng trở về Nguyệt Hoa viện, Vân Khinh đã đang đứng trong sân chờ nàng.
Vân Khinh hỏi thăm những gì thám thính được nhưng Hàn Băng Vô Tình chỉ lắc đầu rồi lấy ra một vài tờ giấy mà nàng dùng để vẽ đơn giản lại bố cục hoàng cung hiện tại.
"So sánh với năm năm trước, bố cục của hoàng cung không hề có sự thay đổi, dường như ai đó đã cố tình giữ nguyên"
Vân Khinh xem xét một hồi rồi đưa ra kết luận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đoạn nàng lấy ra một cuộn da dê đã cũ vẽ lại bản đồ hoàng cung Linh Phượng năm năm trước trải ra bàn để so sánh dễ dàng hơn.
Quả thật, hai bản đồ dường như hoàn toàn trùng khớp.
"À phải rồi!"
Vân Khinh vỗ trán một cái rồi lấy ra một phong thư.
"Đây là phong thư xin trợ giúp của Công Hội. Nghe nói ma tộc phía Bắc không ngừng tiến công, nhân loại ở đó đang ra sức chống trả nhưng tổn thương thảm trọng, nhân loại chúng ta cũng đã bị tổn thất hai thành trì."
Vân Khinh ngưng trọng nói.
"Phía Bắc nếu muội nhớ không nhầm là Huyền Linh quốc đúng không?"
Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt hỏi.
"Đúng vậy, hoàng đế Huyền Linh đã gửi thư nhờ Công Hội giúp đỡ, Lạc Hà hội trưởng đã nhận lời nhưng một mình sức của Công Hội cũng không thể tập trung toàn lực chi viện một đế quốc. Nếu làm như vậy sẽ gây mất cân bằng thế lực giữa các đế quốc. Vậy nên Lạc Hà hội trưởng đã gửi tin đến nhiều thế lực lớn nhỏ khác xin chi viện giúp Huyền Linh quốc vượt qua nan quan lúc này.Vân Khinh lên tiếng đáp.
"Vân Lạc huynh ấy sau khi nhận được tin của bên Công Hội cũng cảm thế sự tình không thể chậm trễ nên đã cử một bộ phận thành viên Điệp Sát tới Huyền Linh chi viện. Có điều, tình hình ở Huyền Linh có vẻ vẫn không được khả quan lắm. Vân Lạc cho người đưa tin cho muội xin ý kiến có nên tiếp tục chi viện hay không hoặc là muội có suy nghĩ gì về việc này."
Hàn Băng Vô Tình trầm tư trong chốc lát rồi hỏi.
"Huynh ấy có gửi tới tình hình chiến báo, thế trận hiện giờ của ma tộc hay thương vong của nhân tộc ở Huyền Linh không?"
Nghe thiếu nữ hỏi vậy, Vân Khinh lấy từ nhẫn trữ vật ra một lệnh bài.
Đây là một lệnh bài được làm từ một loại đá đặc biệt, sau khi được luyện khí sư chế tạo có thể dùng để lưu trữ một đoạn hình ảnh, rất thuận tiện để mang bên người để lưu giữ những hình ảnh quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro