Chương 1
Hóa
2024-07-04 12:42:17
Năm 2160, sở nghiên cứu "Độc Tâm".
"Độc Tâm" sắp ra mắt, mấy ngày mấy đêm liền Dạ Chỉ Ngôn chưa chợp mắt, chỉ cần mấy cái xương này xảy ra vấn đề gì sẽ hủy đi tâm huyết vài chục năm của thầy.
Trợ lý khẽ huých Dạ Chỉ Ngôn, nhắc nhở: "Tiến sĩ Dạ, chị đi nghỉ một lát đi, lát nữa còn có buổi họp báo với phóng viên."
Dạ Chỉ Ngôn không từ chối, tháo bao tay ra, trở về phòng nghỉ.
Có lẽ do buồn ngủ quá, Dạ Chỉ Ngôn cũng chẳng thay đề, nằm úp sấp trên bàn ngủ.
Trong cơn mơ hồ, Dạ Chỉ Ngôn hình như thấy bản thân.
Dạ Chỉ Ngôn trong mơ co rúc trên một chiếc giường gỗ khắc hoa, váy dài bị xé thành mảnh nhỏ. Cả người nàng phát run nắm chặt tấm chăn, lại không thể che hết đi dấu vết hồng hồng khắp người.
Dưới giường đầy người, đứng đầu là một gã đàn ông trung niên mặc quan phục, lúc này đang tỏ vẻ tức giận, đôi mắt như muốn phun lửa: "Nghịch nữ! Thân thể đã tàn phế lại còn dám tư thông với người ta, học cái bản tính hạ tiện của nương ngươi! Loạn côn đánh chết cho ta!"
"Cha! Ngôn Nhi không có! Xin cha hãy tin con!" Trong lúc rối bời, Dạ Chỉ Ngôn nắm lấy góc áo của ông ta. Chăn mỏng rơi xuống, lộ ra phong quang trước người.
Thấy cảnh này, ông ta càng điên tiết hơn, muốn rách cả mí mắt: "Thứ đồi phong bại tục! Mau chóng kéo nó ra ngoài!"
Nói rồi, hai gã sai vặt đi từ đám người ra, một trái một phải nhấc Dạ Chỉ Ngôn lên, kéo ra ngoài không chút lưu tình.
Dạ Chỉ Ngôn bị hai gã sai vặt ném vào giữa viện, mặt lạnh buốt, nàng vô thức rùng mình một cái. Muốn lên tiếng cầu cứu, gã sai vặt đã giơ gậy gỗ lên đánh mạnh.
Gã sai vặt không lưu tình chút nào, mỗi lần ra tay đều đánh đến chết sống.
"Phụ thân, Ngôn Nhi thật sự không thông da^ʍ! Là do chủ mẫu gọi Ngôn Nhi đến, cho con uống rượu bị bỏ thuốc mà phụ thân! Xin người tin con!"
Dạ Chỉ Ngôn gian nan bò về phía trước, tê tâm liệt phế khẩn cầu người gọi là "phụ thân" kia. Người nàng đã bị đánh đến chằng chịt vết đỏ, máu nhuộm quần áo.
Nam tử lúc này mới đưa một đám nữ quyến đi từ phòng ra, chủ mẫu ăn mặc kiểu phụ nữ trung niên quỳ "phịch" xuống.
"Lão gia minh giám! Thϊếp thân tuyệt đối chưa từng làm!"
Nam tử một tay đỡ nữ nhân dậy, thở hổn hển nhìn về phía Dạ Chỉ Ngôn. Thân là phụ thân, chứng kiến nữ nhi bị đánh thành như vậy mà trên mặt chẳng vương chút đau lòng nào.
"Độc Tâm" sắp ra mắt, mấy ngày mấy đêm liền Dạ Chỉ Ngôn chưa chợp mắt, chỉ cần mấy cái xương này xảy ra vấn đề gì sẽ hủy đi tâm huyết vài chục năm của thầy.
Trợ lý khẽ huých Dạ Chỉ Ngôn, nhắc nhở: "Tiến sĩ Dạ, chị đi nghỉ một lát đi, lát nữa còn có buổi họp báo với phóng viên."
Dạ Chỉ Ngôn không từ chối, tháo bao tay ra, trở về phòng nghỉ.
Có lẽ do buồn ngủ quá, Dạ Chỉ Ngôn cũng chẳng thay đề, nằm úp sấp trên bàn ngủ.
Trong cơn mơ hồ, Dạ Chỉ Ngôn hình như thấy bản thân.
Dạ Chỉ Ngôn trong mơ co rúc trên một chiếc giường gỗ khắc hoa, váy dài bị xé thành mảnh nhỏ. Cả người nàng phát run nắm chặt tấm chăn, lại không thể che hết đi dấu vết hồng hồng khắp người.
Dưới giường đầy người, đứng đầu là một gã đàn ông trung niên mặc quan phục, lúc này đang tỏ vẻ tức giận, đôi mắt như muốn phun lửa: "Nghịch nữ! Thân thể đã tàn phế lại còn dám tư thông với người ta, học cái bản tính hạ tiện của nương ngươi! Loạn côn đánh chết cho ta!"
"Cha! Ngôn Nhi không có! Xin cha hãy tin con!" Trong lúc rối bời, Dạ Chỉ Ngôn nắm lấy góc áo của ông ta. Chăn mỏng rơi xuống, lộ ra phong quang trước người.
Thấy cảnh này, ông ta càng điên tiết hơn, muốn rách cả mí mắt: "Thứ đồi phong bại tục! Mau chóng kéo nó ra ngoài!"
Nói rồi, hai gã sai vặt đi từ đám người ra, một trái một phải nhấc Dạ Chỉ Ngôn lên, kéo ra ngoài không chút lưu tình.
Dạ Chỉ Ngôn bị hai gã sai vặt ném vào giữa viện, mặt lạnh buốt, nàng vô thức rùng mình một cái. Muốn lên tiếng cầu cứu, gã sai vặt đã giơ gậy gỗ lên đánh mạnh.
Gã sai vặt không lưu tình chút nào, mỗi lần ra tay đều đánh đến chết sống.
"Phụ thân, Ngôn Nhi thật sự không thông da^ʍ! Là do chủ mẫu gọi Ngôn Nhi đến, cho con uống rượu bị bỏ thuốc mà phụ thân! Xin người tin con!"
Dạ Chỉ Ngôn gian nan bò về phía trước, tê tâm liệt phế khẩn cầu người gọi là "phụ thân" kia. Người nàng đã bị đánh đến chằng chịt vết đỏ, máu nhuộm quần áo.
Nam tử lúc này mới đưa một đám nữ quyến đi từ phòng ra, chủ mẫu ăn mặc kiểu phụ nữ trung niên quỳ "phịch" xuống.
"Lão gia minh giám! Thϊếp thân tuyệt đối chưa từng làm!"
Nam tử một tay đỡ nữ nhân dậy, thở hổn hển nhìn về phía Dạ Chỉ Ngôn. Thân là phụ thân, chứng kiến nữ nhi bị đánh thành như vậy mà trên mặt chẳng vương chút đau lòng nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro