29 Tháng Chạp
2024-08-15 22:12:51
“Được rồi, về nhà đi, nghỉ ngơi một vài ngày thật tốt” Khương Niệm đuổi Đầu Gỗ đi, trước tiên cất toàn bộ những đồ vật đáng giá cùng gia vị vào trong nhẫn không gian, sau đó mới khóa kỹ cửa rồi rời khỏi cửa hàng trở về nhà.
Tiến vào tuần cuối cùng của tháng chạp, toàn bộ thôn Thanh Hà dần có hương vị của năm mới.
Dân gian có phong tục: hai mươi ba thì làm kẹo mạch nha, hai mươi tư thì quét dọn nhà cửa, hai mươi năm thì làm đậu hũ, hai mươi sáu thì cắt thịt lợn, hai mươi bảy thì giết gà trống. hai mươi tám nhào bột, hai mươi chín thì hấp màn thầu, tối ba mươi là một đêm vui vẻ.
Nhưng Khương Niệm thật sự quá bận, trước hai mươi tám tháng chạp vẫn không có thời gian rảnh rỗi, chỉ có thể dùng một ngày hai mươi chín mà quét tước nhà ở sạch sẽ, cũng lấy ra bộ đồ chuẩn bị mặc ngày tết.
Năm trước, cách ăn tết hai ngày, Khương Niệm đưa Lục Nghiên về khiến Đậu Giá vô cùng vui mừng. Năm nay ăn tết chỉ có hai mẹ con các nàng, Đậu Giá lại có vẻ hơi ưu sầu: “Nương, người làm nhiều thịt như vậy thì sao chúng ta ăn hết được ạ?”
“Không phải ngày thường con vẫn luôn đòi ăn thịt sao? Nương làm nhiều một chút mà con còn không thích ăn à?” Đang nấu ăn, Khương Niệm nghe xong đã không nhịn được mà trêu cô bé: “Hay là nương làm ít đi một chút? Chỉ làm hai món ăn thôi?”
Đậu Giá a một tiếng: “Hai món ăn thôi?”
Khương Niệm ừ: “Đúng rồi, chỉ làm hai món ăn thôi, dù sao ngày thường con cũng ăn rất nhiều thịt. Nên giờ chúng ta làm hai món thức ăn chay. Được không?”
Đậu Giá cảm thấy không tốt: “Đến lúc đó nhà người khác ăn tết đều ăn rất nhiều món ngon, nhà chúng ta lại chỉ ăn rau xanh, người khác biết thì sẽ chê cười chúng ta.”
“Con còn biết người khác sẽ chê cười chúng ta?” Khương Niệm kinh ngạc nhìn Đậu Giá: “Con không nói cho người khác thì người khác sẽ không biết.”
“Con không nói.” Đậu Giá ngẫm nghĩ xong lại nói: “Nhưng mà Bồ Tát biết.”
Khương Niệm kinh ngạc: “Bồ Tát?”
Đậu Giá bẻ ngón tay nói với Khương Niệm: “Tiểu Ngư nói khi nhà tỷ ấy nấu cơm đều sẽ cầu Bồ Tát phù hộ. Bồ Tát đi tới nhà tỷ ấy phù hộ thì sẽ biết nhà tỷ ấy ăn món gì ngon.”
“Nếu Bồ Tát tới nhà của chúng ta phù hộ chúng ta, nhìn thấy nhà chúng ta chỉ có hai món rau xanh, chắc chắn sẽ chê cười chúng ta, sau đó trở về nói với Bồ Tát khác, như vậy là mọi người đều sẽ biết nhà của chúng ta chỉ ăn hai món rau xanh.” Đậu Giá ngây thơ nói: “Vậy thì không phải con nói.”
“......” Khương Niệm bỗng không biết có nên nói chân tướng cho Đậu Giá hay không, Bồ Tát sẽ không đi buôn chuyện: “Đậu Giá, vậy con nói nương nên làm cái gì bây giờ?”
“Vẫn phải làm một chút thịt.” Đậu Giá vươn hai ngón tay ra rồi khoa tay múa chân: “Một chút như vậy.”
“Không cần quá nhiều, chúng ta ăn quá nhiều thì sẽ bụ bẫm.” Đậu Giá cúi đầu nhéo bụng nhỏ đầy thịt của mình: “Quá béo thì khó coi.”
Khương Niệm tức giận nói: “Là con cảm thấy khó coi? Hay là sợ Lục thúc thúc cảm thấy khó coi?”
Đậu Giá muốn nói đều cảm thấy khó coi, nhưng mà cô bé lại ghi nhớ lời nương nói là không thể quá coi trọng diện mạo, cho nên cô bé suy nghĩ cặn kẽ mới nói: “Nương, nương thích con đẹp hay là khó coi?”
“......” Khương Niệm buồn bực nhìn Đậu Giá, vì sao lại ném vấn đề này cho nàng?
Đậu Giá thấy Khương Niệm chần chờ, muốn làm khó nàng nên thúc giục nàng: “Nương, nương nói một câu đi, nương nói cái gì con cũng đều không tức giận.”
“...... Con lại còn suy nghĩ cho nương nữa cơ đấy.” Khương Niệm nhéo gương mặt nhiều thịt của Đậu Giá, muốn lừa ta thì con còn non lắm: “Mặc kệ Đậu Giá thành dáng vẻ gì, đều là khuê nữ mà nương thương yêu nhất.”
Đậu Giá nghe thấy Khương Niệm trả lời thì vừa lòng xoay vòng: “Nương cũng là nương mà con thích nhất.”
Khương Niệm nghe được lời này lại cảm thấy rất kỳ quái: “Đời này của con đều chỉ có một mình ta là nương, con còn thích những người khác làm nương của con sao?”
“Con chỉ cần một mình nương làm nương của con thôi.” Đậu Giá ôm lấy cổ Khương Niệm, thân mật làm nũng: “Con yêu nương nhất.”
Khương Niệm ôm Đậu Giá, cũng đáp lại một câu: “Nương cũng yêu Đậu Giá nhất”
“Nương, nương thật tốt.” Đậu Giá nghĩ thầm chắc chắn mình chính là đứa trẻ hạnh phúc nhất , ừm..... Nếu lại có thêm một người cha, vậy chắc chắn cô bé chính là đứa trẻ hạnh phúc nhất trong thiên hạ này.
Tiến vào tuần cuối cùng của tháng chạp, toàn bộ thôn Thanh Hà dần có hương vị của năm mới.
Dân gian có phong tục: hai mươi ba thì làm kẹo mạch nha, hai mươi tư thì quét dọn nhà cửa, hai mươi năm thì làm đậu hũ, hai mươi sáu thì cắt thịt lợn, hai mươi bảy thì giết gà trống. hai mươi tám nhào bột, hai mươi chín thì hấp màn thầu, tối ba mươi là một đêm vui vẻ.
Nhưng Khương Niệm thật sự quá bận, trước hai mươi tám tháng chạp vẫn không có thời gian rảnh rỗi, chỉ có thể dùng một ngày hai mươi chín mà quét tước nhà ở sạch sẽ, cũng lấy ra bộ đồ chuẩn bị mặc ngày tết.
Năm trước, cách ăn tết hai ngày, Khương Niệm đưa Lục Nghiên về khiến Đậu Giá vô cùng vui mừng. Năm nay ăn tết chỉ có hai mẹ con các nàng, Đậu Giá lại có vẻ hơi ưu sầu: “Nương, người làm nhiều thịt như vậy thì sao chúng ta ăn hết được ạ?”
“Không phải ngày thường con vẫn luôn đòi ăn thịt sao? Nương làm nhiều một chút mà con còn không thích ăn à?” Đang nấu ăn, Khương Niệm nghe xong đã không nhịn được mà trêu cô bé: “Hay là nương làm ít đi một chút? Chỉ làm hai món ăn thôi?”
Đậu Giá a một tiếng: “Hai món ăn thôi?”
Khương Niệm ừ: “Đúng rồi, chỉ làm hai món ăn thôi, dù sao ngày thường con cũng ăn rất nhiều thịt. Nên giờ chúng ta làm hai món thức ăn chay. Được không?”
Đậu Giá cảm thấy không tốt: “Đến lúc đó nhà người khác ăn tết đều ăn rất nhiều món ngon, nhà chúng ta lại chỉ ăn rau xanh, người khác biết thì sẽ chê cười chúng ta.”
“Con còn biết người khác sẽ chê cười chúng ta?” Khương Niệm kinh ngạc nhìn Đậu Giá: “Con không nói cho người khác thì người khác sẽ không biết.”
“Con không nói.” Đậu Giá ngẫm nghĩ xong lại nói: “Nhưng mà Bồ Tát biết.”
Khương Niệm kinh ngạc: “Bồ Tát?”
Đậu Giá bẻ ngón tay nói với Khương Niệm: “Tiểu Ngư nói khi nhà tỷ ấy nấu cơm đều sẽ cầu Bồ Tát phù hộ. Bồ Tát đi tới nhà tỷ ấy phù hộ thì sẽ biết nhà tỷ ấy ăn món gì ngon.”
“Nếu Bồ Tát tới nhà của chúng ta phù hộ chúng ta, nhìn thấy nhà chúng ta chỉ có hai món rau xanh, chắc chắn sẽ chê cười chúng ta, sau đó trở về nói với Bồ Tát khác, như vậy là mọi người đều sẽ biết nhà của chúng ta chỉ ăn hai món rau xanh.” Đậu Giá ngây thơ nói: “Vậy thì không phải con nói.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“......” Khương Niệm bỗng không biết có nên nói chân tướng cho Đậu Giá hay không, Bồ Tát sẽ không đi buôn chuyện: “Đậu Giá, vậy con nói nương nên làm cái gì bây giờ?”
“Vẫn phải làm một chút thịt.” Đậu Giá vươn hai ngón tay ra rồi khoa tay múa chân: “Một chút như vậy.”
“Không cần quá nhiều, chúng ta ăn quá nhiều thì sẽ bụ bẫm.” Đậu Giá cúi đầu nhéo bụng nhỏ đầy thịt của mình: “Quá béo thì khó coi.”
Khương Niệm tức giận nói: “Là con cảm thấy khó coi? Hay là sợ Lục thúc thúc cảm thấy khó coi?”
Đậu Giá muốn nói đều cảm thấy khó coi, nhưng mà cô bé lại ghi nhớ lời nương nói là không thể quá coi trọng diện mạo, cho nên cô bé suy nghĩ cặn kẽ mới nói: “Nương, nương thích con đẹp hay là khó coi?”
“......” Khương Niệm buồn bực nhìn Đậu Giá, vì sao lại ném vấn đề này cho nàng?
Đậu Giá thấy Khương Niệm chần chờ, muốn làm khó nàng nên thúc giục nàng: “Nương, nương nói một câu đi, nương nói cái gì con cũng đều không tức giận.”
“...... Con lại còn suy nghĩ cho nương nữa cơ đấy.” Khương Niệm nhéo gương mặt nhiều thịt của Đậu Giá, muốn lừa ta thì con còn non lắm: “Mặc kệ Đậu Giá thành dáng vẻ gì, đều là khuê nữ mà nương thương yêu nhất.”
Đậu Giá nghe thấy Khương Niệm trả lời thì vừa lòng xoay vòng: “Nương cũng là nương mà con thích nhất.”
Khương Niệm nghe được lời này lại cảm thấy rất kỳ quái: “Đời này của con đều chỉ có một mình ta là nương, con còn thích những người khác làm nương của con sao?”
“Con chỉ cần một mình nương làm nương của con thôi.” Đậu Giá ôm lấy cổ Khương Niệm, thân mật làm nũng: “Con yêu nương nhất.”
Khương Niệm ôm Đậu Giá, cũng đáp lại một câu: “Nương cũng yêu Đậu Giá nhất”
“Nương, nương thật tốt.” Đậu Giá nghĩ thầm chắc chắn mình chính là đứa trẻ hạnh phúc nhất , ừm..... Nếu lại có thêm một người cha, vậy chắc chắn cô bé chính là đứa trẻ hạnh phúc nhất trong thiên hạ này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro