Mới Tới
2024-08-15 22:12:51
Vào cuối mùa thu, có những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.
Buổi sáng, đất ở thôn Thanh Hà vẫn còn phủ đầy sương mỏng, hơi lạnh lạnh lẽo xuyên thấu qua song cửa sổ khép hờ, len lỏi vào trong phòng, khiến cho cả căn phòng toàn là khí lạnh.
Cả người Khương Niệm đều choáng váng, cơ thể khi nóng khi lạnh, yết hầu vừa đau vừa ngứa như bị lửa đốt, đau đớn than nhẹ: “Nước......”
Giữa lúc hoảng hốt, nàng nhận thấy có người tới gần nàng, ngay sau đó, trong miệng đã bị người rót nước lạnh vào.
Dường như người bón nước không biết chăm sóc cho người khác nên cả một chén nước mà đã có một nửa đổ xuống mặt Khương Niệm. Dòng nước lạnh băng chảy dọc theo gương mặt chui vào cổ, lạnh lẽo đến mức nàng giật mình một cái.
Nước lạnh kích thích làm Khương Niệm tỉnh táo hơn rất nhiều, nàng hoảng hốt mà mở mắt ra. Lọt vào trong tầm mắt là một bé con vừa lùn vừa gầy, đây chính là đầu sỏ gây tội đã tưới nước lên cả mặt nàng.
Bé con thấy nàng tỉnh lại thì nhanh chóng giấu chén gốm trong tay ra sau lưng, trốn tránh lui lui về sau, dường như có chút sợ Khương Niệm.
Khương Niệm hoảng hốt một lát, tại sao lại là một đứa bé?
Khương Niệm khẽ đảo mắt nhìn quanh bốn phía một vòng, lọt vào trong tầm mắt chính là một căn nhà gỗ cổ xưa, trong phòng được sắp xếp đơn giản, ngoài một chiếc giường thì chỉ có một chiếc tủ gỗ dựa vào trong góc tường, nhìn qua toàn bộ nhà ở thấy rất trống rỗng.
Ngoài phòng, gió lạnh đang thổi, thổi cho cửa sổ đang khép hờ bị mở tung ra, Khương Niệm theo động tĩnh mà nhìn ra phía ngoài cửa sổ của tiểu viện, trong viện có chút hỗn độn, giống như đã lâu rồi chưa được quét tước.
Những thứ ở nơi này đều cực kỳ xa lạ.
Đây rốt cuộc là nơi nào?
Nàng nhớ rõ nàng đang trên đường mua hạt giống về nhà thì bị một chiếc xe ở phía đối diện tông phải, bị tông phải chẳng lẽ không nên tỉnh lại ở bệnh viện sao? Tại sao nàng lại ở chỗ này?
Khương Niệm thu hồi tầm mắt, trong ánh mắt tràn ngập nghi vấn nhìn về phía bé con trước mắt, khàn giọng hỏi: “Cháu là ai?”
Lời nói của Khương Niệm vừa rơi xuống thì trong ánh mắt trong veo của bé con tức trào ra ánh mắt không dám tin: “Con là Đậu Giá đây”
“Đậu Giá?” Khương Niệm đánh giá thân thể nhỏ bé của bé con một chút, đúng là gầy giống như một cây đậu giá thật.
“Nương......” Bé con nghi ngờ nhìn về phía Khương Niệm, đáy lòng mơ hồ cảm thấy bất an.
“Nương?” Khương Niệm ngẩn người, có phải nàng đã nghe lầm rồi không? Đứa trẻ này gọi nàng là nương?
Nàng, một là không có người yêu, hai là không làm loạn quan hệ nam nữ, tại sao lại biến thành nương của bé gái này?
Khương Niệm phủ nhận theo bản năng: “Cháu đừng nhận người thân lung tung, ta không phải là nương của cháu”
Đôi mắt như quả nho mọng nước của bé con lập tức tràn đầy nước mắt, cô bé dùng sức cắn miệng, giống như đã bị tủi thân thật lớn.
Khương Niệm rất thích bé gái mềm mại đáng yêu nên vội nói: “Ôi, cháu đừng khóc mà”
Bé con chép miệng, giơ tay lên lau nước mắt, tức giận tới dậm chân: “Nương lại không cần con......”
“Nương không cần con thì con cũng không cần người làm nương của con, con chán ghét người......” Bé con bước những bước chân ngắn nhỏ, nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài.
Khương Niệm nhìn bé con chạy đi thì trong lòng không ngừng phiền muộn, đây rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Tuy rằng lòng Khương Niệm tràn đầy nghi ngờ, nhưng lại không thể cứ trơ mắt nhìn bé con chạy ra bên ngoài như vậy, nếu mà xảy ra chuyện gì thì nàng sẽ thấy rất tội lỗi.
Buổi sáng, đất ở thôn Thanh Hà vẫn còn phủ đầy sương mỏng, hơi lạnh lạnh lẽo xuyên thấu qua song cửa sổ khép hờ, len lỏi vào trong phòng, khiến cho cả căn phòng toàn là khí lạnh.
Cả người Khương Niệm đều choáng váng, cơ thể khi nóng khi lạnh, yết hầu vừa đau vừa ngứa như bị lửa đốt, đau đớn than nhẹ: “Nước......”
Giữa lúc hoảng hốt, nàng nhận thấy có người tới gần nàng, ngay sau đó, trong miệng đã bị người rót nước lạnh vào.
Dường như người bón nước không biết chăm sóc cho người khác nên cả một chén nước mà đã có một nửa đổ xuống mặt Khương Niệm. Dòng nước lạnh băng chảy dọc theo gương mặt chui vào cổ, lạnh lẽo đến mức nàng giật mình một cái.
Nước lạnh kích thích làm Khương Niệm tỉnh táo hơn rất nhiều, nàng hoảng hốt mà mở mắt ra. Lọt vào trong tầm mắt là một bé con vừa lùn vừa gầy, đây chính là đầu sỏ gây tội đã tưới nước lên cả mặt nàng.
Bé con thấy nàng tỉnh lại thì nhanh chóng giấu chén gốm trong tay ra sau lưng, trốn tránh lui lui về sau, dường như có chút sợ Khương Niệm.
Khương Niệm hoảng hốt một lát, tại sao lại là một đứa bé?
Khương Niệm khẽ đảo mắt nhìn quanh bốn phía một vòng, lọt vào trong tầm mắt chính là một căn nhà gỗ cổ xưa, trong phòng được sắp xếp đơn giản, ngoài một chiếc giường thì chỉ có một chiếc tủ gỗ dựa vào trong góc tường, nhìn qua toàn bộ nhà ở thấy rất trống rỗng.
Ngoài phòng, gió lạnh đang thổi, thổi cho cửa sổ đang khép hờ bị mở tung ra, Khương Niệm theo động tĩnh mà nhìn ra phía ngoài cửa sổ của tiểu viện, trong viện có chút hỗn độn, giống như đã lâu rồi chưa được quét tước.
Những thứ ở nơi này đều cực kỳ xa lạ.
Đây rốt cuộc là nơi nào?
Nàng nhớ rõ nàng đang trên đường mua hạt giống về nhà thì bị một chiếc xe ở phía đối diện tông phải, bị tông phải chẳng lẽ không nên tỉnh lại ở bệnh viện sao? Tại sao nàng lại ở chỗ này?
Khương Niệm thu hồi tầm mắt, trong ánh mắt tràn ngập nghi vấn nhìn về phía bé con trước mắt, khàn giọng hỏi: “Cháu là ai?”
Lời nói của Khương Niệm vừa rơi xuống thì trong ánh mắt trong veo của bé con tức trào ra ánh mắt không dám tin: “Con là Đậu Giá đây”
“Đậu Giá?” Khương Niệm đánh giá thân thể nhỏ bé của bé con một chút, đúng là gầy giống như một cây đậu giá thật.
“Nương......” Bé con nghi ngờ nhìn về phía Khương Niệm, đáy lòng mơ hồ cảm thấy bất an.
“Nương?” Khương Niệm ngẩn người, có phải nàng đã nghe lầm rồi không? Đứa trẻ này gọi nàng là nương?
Nàng, một là không có người yêu, hai là không làm loạn quan hệ nam nữ, tại sao lại biến thành nương của bé gái này?
Khương Niệm phủ nhận theo bản năng: “Cháu đừng nhận người thân lung tung, ta không phải là nương của cháu”
Đôi mắt như quả nho mọng nước của bé con lập tức tràn đầy nước mắt, cô bé dùng sức cắn miệng, giống như đã bị tủi thân thật lớn.
Khương Niệm rất thích bé gái mềm mại đáng yêu nên vội nói: “Ôi, cháu đừng khóc mà”
Bé con chép miệng, giơ tay lên lau nước mắt, tức giận tới dậm chân: “Nương lại không cần con......”
“Nương không cần con thì con cũng không cần người làm nương của con, con chán ghét người......” Bé con bước những bước chân ngắn nhỏ, nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài.
Khương Niệm nhìn bé con chạy đi thì trong lòng không ngừng phiền muộn, đây rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Tuy rằng lòng Khương Niệm tràn đầy nghi ngờ, nhưng lại không thể cứ trơ mắt nhìn bé con chạy ra bên ngoài như vậy, nếu mà xảy ra chuyện gì thì nàng sẽ thấy rất tội lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro