Đơn Đặt Hàng Lớ...
2024-08-15 22:12:51
Khương Niệm có chút do dự, nói thật nàng cùng hai người Lý Tú Nga và Hạ Hà chỉ là nói chuyện thường thường, còn không thân thiết đến mức có thể tùy tiện cho vay tiền. Nhưng người luôn có lúc khó xử, cứu một mạng người cũng là một chuyện công đức, cuối cùng nàng vẫn đưa ra hơn hai trăm đồng tiền còn sót lại: “Trước tiên cô cứ cầm đi cứu cấp đã, chuyện trả tiền thì lúc sau lại nói.”
“Cảm ơn Khương nương tử.” Hạ Hà cảm kích muốn quỳ xuống trước Khương Niệm: “Về sau ta làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp cô.”
Khương Niệm vội kéo người lên: “Đừng nói những cái này, cô đi bốc thuốc trước đi.”
Chờ đại phu bốc thuốc lại đi đun dược, mấy thôn dân nhìn nhìn canh giờ: “Tẩu tử, chúng ta phải đi về làm việc.”
Chờ đến khi mấy thôn dân đi rồi, Khương Niệm cũng mang theo Đậu Giá rời đi trước: “Hạ Hà, vậy cô an tâm chăm sóc hắn, chúng ta cũng về thôn trước đây.”
Hạ Hà luôn miệng nói lời cảm tạ: “Cảm ơn Khương nương tử.”
“Không cần phải nói những cái này.” Khương Niệm mang theo Đậu Giá đã mệt rã rời trở về thôn, trong thôn vô cùng yên tĩnh, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng gà gáy.
Ngày họp chợ tiếp theo, Khương Niệm lại hái hai mươi cân rau chân vịt, đậu Hà Lan và cải dầu đi bán, ngoài ra còn hái mười cân cải thìa. Cải thìa hái ít là vì sợ khách hàng xoi mói không muốn bỏ ra giá cao để mua.
Nếu khách hàng không muốn mua cải thìa thì Khương Niệm định để lại cho cả nhà ăn từ từ.
Hôm nay nàng không dẫn Đậu Giá theo mà gửi ở nhà Hứa gia trông giúp.
Sau khi đến phố Nam, Khương Niệm vừa đi vào ngõ sau đã gặp bà tử lần trước mua rau của nàng. Bà tử nhìn thấy nàng thì rất kích động: “Vị nương tử này, tôi đang định ra ngoài tìm cô đấy.”
Trong lòng Khương Niệm đã đoán được, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ khó hiểu: “Đại nương, bà tìm tôi có chuyện gì?”
“Tìm cô đương nhiên là có chuyện tốt.” Bà tử kéo Khương Niệm sang một bên, ra vẻ thần bí nói: “Lần trước ta đem đồ ăn nhà cô làm cho các lão gia trong phủ ăn, cô đoán xem bọn họ nói gì?”
Khương Niệm nhân cơ hội hỏi: “Khen đồ ăn của tôi ngon.”
Bà tử lập tức cười gật đầu: “Cô đoán đúng rồi”
Bà biểu hiện rõ ràng như vậy, tôi không đoán được không phải là ngốc sao. Khương Niệm cười nói: “Các lão gia có thể thích đồ ăn nhà tôi thì thật sự là quá tốt.”
“Lão gia của nhà chúng tôi đều là những người đã từng trải đời. Rau nhà cô có thể được các lão gia khen một câu cũng là vinh dự của cô.” Bà tử nói: “Hôm nay cô cũng đến đây để bán rau phải không?”
“Đúng vậy.” Khương Niệm cũng không giấu giếm.
Bà tử nói: “Vậy cô cũng đừng hỏi khắp nơi nữa, tôi mua hết.”
Lần này, Khương Niệm mang theo tổng cộng 70 cân rau, lo lắng mua nhiều ăn không hết sẽ hỏng: “Nhưng lần này số lượng hơi nhiều.”
Bà tử nói: “Không sao, càng nhiều càng tốt, ngày kia lão gia nhà chúng tôi muốn mở tiệc chiêu đãi khách nên cần rất nhiều rau tươi, rau ở đây của cô vẫn chưa đủ đâu”
Khương Niệm không ngờ bà tử có thể mang đến cho mình một vụ làm ăn lớn như vậy, lập tức nhiệt tình hơn: “Đại nương, trong nhà tôi còn rau, bà muốn tôi mang đến cho bà lúc nào?”
“Ngày kia đãi khách, chiều mai cô mang thêm một ít tới đây.” Bà tử nhìn rau chân vịt và đậu hà lan: “Hai thứ này càng nhiều càng tốt.”
Trong lòng Khương Niệm nhanh chóng tính toán: “Rau chân vịt ngược lại có thể đưa bà 150 cân, nhưng đậu hà lan nhiều nhất là 50 cân, cải dầu và cải thìa này cũng có thể đưa nhiều hơn một chút.”
“Vậy cũng được, ngoại trừ cải thìa thì những thứ khác đều đưa tới nhé.” Bà tử tính toán chắc là đã đủ để tiếp đãi số lượng khách đến rồi: “Cô mang rau cải hôm nay vào nhà trước đi”
Khương Niệm liếc nhìn cửa sau của Tống gia. Nàng cảnh giác nói: “Giá vẫn tính theo giá trước đây”
“Được.” Dù sao lão gia cũng đưa đủ tiền mua, bà tử cũng không cảm thấy đau lòng: “Lại đây cân đi.”
Cuối cùng, tổng trọng lượng là 70 cân.
Khương Niệm mừng thầm nhận lấy 1750 văn tiền: “Vậy chiều mai tôi sẽ mang nốt số rau mà bà cần tới đây”
“Cảm ơn Khương nương tử.” Hạ Hà cảm kích muốn quỳ xuống trước Khương Niệm: “Về sau ta làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp cô.”
Khương Niệm vội kéo người lên: “Đừng nói những cái này, cô đi bốc thuốc trước đi.”
Chờ đại phu bốc thuốc lại đi đun dược, mấy thôn dân nhìn nhìn canh giờ: “Tẩu tử, chúng ta phải đi về làm việc.”
Chờ đến khi mấy thôn dân đi rồi, Khương Niệm cũng mang theo Đậu Giá rời đi trước: “Hạ Hà, vậy cô an tâm chăm sóc hắn, chúng ta cũng về thôn trước đây.”
Hạ Hà luôn miệng nói lời cảm tạ: “Cảm ơn Khương nương tử.”
“Không cần phải nói những cái này.” Khương Niệm mang theo Đậu Giá đã mệt rã rời trở về thôn, trong thôn vô cùng yên tĩnh, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng gà gáy.
Ngày họp chợ tiếp theo, Khương Niệm lại hái hai mươi cân rau chân vịt, đậu Hà Lan và cải dầu đi bán, ngoài ra còn hái mười cân cải thìa. Cải thìa hái ít là vì sợ khách hàng xoi mói không muốn bỏ ra giá cao để mua.
Nếu khách hàng không muốn mua cải thìa thì Khương Niệm định để lại cho cả nhà ăn từ từ.
Hôm nay nàng không dẫn Đậu Giá theo mà gửi ở nhà Hứa gia trông giúp.
Sau khi đến phố Nam, Khương Niệm vừa đi vào ngõ sau đã gặp bà tử lần trước mua rau của nàng. Bà tử nhìn thấy nàng thì rất kích động: “Vị nương tử này, tôi đang định ra ngoài tìm cô đấy.”
Trong lòng Khương Niệm đã đoán được, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ khó hiểu: “Đại nương, bà tìm tôi có chuyện gì?”
“Tìm cô đương nhiên là có chuyện tốt.” Bà tử kéo Khương Niệm sang một bên, ra vẻ thần bí nói: “Lần trước ta đem đồ ăn nhà cô làm cho các lão gia trong phủ ăn, cô đoán xem bọn họ nói gì?”
Khương Niệm nhân cơ hội hỏi: “Khen đồ ăn của tôi ngon.”
Bà tử lập tức cười gật đầu: “Cô đoán đúng rồi”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà biểu hiện rõ ràng như vậy, tôi không đoán được không phải là ngốc sao. Khương Niệm cười nói: “Các lão gia có thể thích đồ ăn nhà tôi thì thật sự là quá tốt.”
“Lão gia của nhà chúng tôi đều là những người đã từng trải đời. Rau nhà cô có thể được các lão gia khen một câu cũng là vinh dự của cô.” Bà tử nói: “Hôm nay cô cũng đến đây để bán rau phải không?”
“Đúng vậy.” Khương Niệm cũng không giấu giếm.
Bà tử nói: “Vậy cô cũng đừng hỏi khắp nơi nữa, tôi mua hết.”
Lần này, Khương Niệm mang theo tổng cộng 70 cân rau, lo lắng mua nhiều ăn không hết sẽ hỏng: “Nhưng lần này số lượng hơi nhiều.”
Bà tử nói: “Không sao, càng nhiều càng tốt, ngày kia lão gia nhà chúng tôi muốn mở tiệc chiêu đãi khách nên cần rất nhiều rau tươi, rau ở đây của cô vẫn chưa đủ đâu”
Khương Niệm không ngờ bà tử có thể mang đến cho mình một vụ làm ăn lớn như vậy, lập tức nhiệt tình hơn: “Đại nương, trong nhà tôi còn rau, bà muốn tôi mang đến cho bà lúc nào?”
“Ngày kia đãi khách, chiều mai cô mang thêm một ít tới đây.” Bà tử nhìn rau chân vịt và đậu hà lan: “Hai thứ này càng nhiều càng tốt.”
Trong lòng Khương Niệm nhanh chóng tính toán: “Rau chân vịt ngược lại có thể đưa bà 150 cân, nhưng đậu hà lan nhiều nhất là 50 cân, cải dầu và cải thìa này cũng có thể đưa nhiều hơn một chút.”
“Vậy cũng được, ngoại trừ cải thìa thì những thứ khác đều đưa tới nhé.” Bà tử tính toán chắc là đã đủ để tiếp đãi số lượng khách đến rồi: “Cô mang rau cải hôm nay vào nhà trước đi”
Khương Niệm liếc nhìn cửa sau của Tống gia. Nàng cảnh giác nói: “Giá vẫn tính theo giá trước đây”
“Được.” Dù sao lão gia cũng đưa đủ tiền mua, bà tử cũng không cảm thấy đau lòng: “Lại đây cân đi.”
Cuối cùng, tổng trọng lượng là 70 cân.
Khương Niệm mừng thầm nhận lấy 1750 văn tiền: “Vậy chiều mai tôi sẽ mang nốt số rau mà bà cần tới đây”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro